[Zhihu] CHUYỆN TÌNH NGƯỜI CÁ

Chương 3


1 tháng


34,
Đội tìm kiếm hùng hậu xuất hiện.

Nhưng mười ngày sau vẫn không tìm được gì.

Thậm chí họ còn lật tung từng ngọn rong biển, nhưng vẫn không tìm được bất kì manh mối nào của người cá.

Tôi từ hoảng loạn dần dần trở nên bình tĩnh.

“Yo, hôm nay anh về sớm vậy.”

Tôi vừa cắn hạt dưa, vừa chào hỏi đội trưởng đội tìm kiếm đang suy sụp tinh thần kia.

Anh ấy nở một nụ cười gượng gạo.

Sau đó vươn tay xuống tách con bạch tuộc đang cuốn chặt lấy chân mình ra.

“Bạch tuộc tươi.” Mắt tôi sáng lên.

Đội trưởng cho bạch tuộc vào túi, chuẩn bị ném đi thì quay sang hỏi tôi.

“Nếu cô Ngu thích, hay cô cầm về ăn đi?”

“Tốt quá tốt quá.” Tôi vui mừng nhận lấy con bạch tuộc.

Nấu món gì bây giờ nhỉ?

Suốt quãng đường trở về, tôi chỉ nghĩ xem nên xử lý con bạch tuộc này kiểu gì.

Tình cờ gặp một đồng nghiệp khác trên đường.

Anh ta nhìn thấy tôi từ xa, chạy nhanh tới.

“Tiểu Ngu, may mà gặp em ở đây. Bùi Thanh đang tìm em, bảo em đến phòng thí nghiệm của anh ấy.”

“Lát nữa đến được không?”

“Hình như là việc gấp, em để chuyện khác sang một bên đi.”

Tôi bị đẩy về phòng thí nghiệm của Bùi Thanh.

35,
Bước qua cửa.

Bùi Thanh nhìn chiếc túi màu đen trên tay tôi.

“Bỏ túi rác xuống đi, anh có chuyện muốn hỏi em.”

Tôi còn định giải thích đây không phải rác, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, thuận tay đặt chiếc túi xuống chân.

Trên tay Bùi Thanh là lá lá đơn từ chức.

“Ngu Lạc, em nhất định phải đi sao? Vì một cái bảo hiểm xã hội thôi, không nhất thiết phải mua…”

Tôi vuốt tóc, cưới ngọt ngào, dùng tay trái móc điện thoại ra mở bản ghi chú.

Đọc max volume.

“Điều 72 luật lao động quy định người sử dụng lao động phải mua bảo hiểm xã hội cho người lao động. Đối với những đơn vị không mua bảo hiểm xã hội cho người lao động, người lao động có thể khiếu nại lên cơ quan quản lý bảo hiểm xã hội hoặc phòng quản lý lao động, có thể khởi kiện.”

Sau khi nói xong, tôi tắt màn hình, ngồi thẳng lưng.

m thầm hoan hô mình trong lòng.

Bái phục mình đã thực hiện quyền công dân theo pháp luật.

Tôi là người hiểu luật.

Sau khi được tôi giáo dục pháp luật, khuôn bặt Bùi Thanh trở nên cứng đờ.

Anh xoa xoa lông mày để ổn định cảm xúc.

Đẩy cốc nước đến trước mặt tôi.

“Uống nước trước đi.”

36,
Tình cờ đang khát nước nên tôi uống vài ngụm.

“Hả?” Tôi cau mày, “Sao nước này có mùi lạ thế?”

Đàn anh Bùi Thanh không trả lời, nheo mắt chỉnh lại kính.

Ánh sáng của đèn chùm màu trắng phản chiếu lên chiếc gương, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Tôi cảm thấy chóng mặt.

Trước mắt hiện ra hai Bùi Thanh.

Hình như tôi còn bị ảo giác.

Tại sao tôi lại thấy con bạch tuộc đang treo trên vai anh ta, những xúc tu của nó từ từ quấn quanh cổ anh ta, làm động tác bóp cổ.

Bạch tuộc?

Tôi vô thức nhìn về túi rác dưới đất, miệng túi đã nới lỏng, bên trong không còn bạch tuộc.

“Anh, anh…” Tôi khó khăn chỉ tay vào mặt Bùi Thanh.

“Ngu Lạc, đừng trách anh, sau này anh sẽ đền bù cho em… A, cái gì đó.”

Bùi Thanh hét lên thảm thiết.

Điên cuồng đưa tay kéo con bạch tuộc đang siết cổ mình ra.

Khụ khụ khụ.

Mặt anh ta đỏ bừng vì nghẹn, cũng vì quá hoảng sợ, anh ta ngã một phát, bộ dáng cực kì chật vật.

Còn tôi, người sắp ngất đi đang cố gắng chống đỡ, đối mặt với Bùi Thanh, người đang đ i ê n cuồng chiến đấu với con bạch tuộc, nói ra một câu.

“Anh, nhớ kĩ, tôi muốn ăn bạch tuộc xào lăn.”

Nói xong, tôi hôn mê bất tỉnh.

37,
Hình như tôi đang ở dưới biển.

Có một giọng nói vang lên bên tai tôi.

“Ê, mau tỉnh lại đi…”

Khi ý thức của tôi dần trở lại, một cái gì đó đập vào khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cái gì đó đạp vào khiến tôi mất thăng bằng, cả người lăn sang một góc, cánh tay đập vào một thứ gì đó giống như thanh sắt.

Tôi đau đớn mở mắt ra, há hốc mồm kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt.

Tôi đang ở trong một cái lồng sắt.

Bên ngoài là một con cá mập hung dữ nhe răng về phía tôi.

Tôi chạm vào cơ thể mình, đồ lặn, mặt nạ lặn, bình oxi và đầy đủ trang bị lặn xuống nước.

Đệch, đây là ác mộng à?

Nhưng cơn đau bên cánh tay nói cho tôi biết, đây không phải mơ.

“Con nhóc kia, tôi ở đây, nhìn lên.”

Đó là thầy Bạch, giọng nói của thầy Bạch, lúc này tôi mới hoàn hồn, phát hiện mình đeo tai nghe bluetooth.

Tôi ngước lên, một chiếc tàu ngầm nhỏ ở bên trên, một sợi dây xích treo xuống chiếc lồng đang nhốt tôi. Nhìn bằng mắt thường còn thấy được xung quanh tôi có vô số tàu ngầm nhỏ khác, như là đang chờ đợi điều gì đó.

Thầy Bạch ngồi ở cửa sổ tàu ngầm, nửa người nằm lên mặt kính.

“Thầy Bạch, cái gì đây…”

“Mẹ kiếp, Bùi Thanh đ i ê n rồi, nó muốn bắt người cá, dùng em làm mồi nhử.”

38,
Tôi s ốc đến mức không nói lên lời.

Suy nghĩ rối bời, thậm chí tôi còn không thể gỡ sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.

Thì ra, Bùi Thanh bỏ thuốc vào nước, nhốt tôi vào lồng để làm mồi nhử.

Anh ta đ i ê n rồi.

Mặc dù tôi từng là thức ăn dự trữ của người cá, nhưng nó về biển rồi, ở biển thiếu gì thức ăn.

“Con nhóc kia, sao em chảy máu rồi?”

Âm thanh lo lắng của thầy Bạch vang lên.

Tôi nhìn cánh tay mình mà tim như ngừng đập.

Bộ đồ lặn rách toạc, những vết thương đang rỉ m á u.

Trước mắt là máu tươi của tôi sẽ k í c h t h í c h con cá mập trước mắt này, sau đó nó sẽ dẫn bạn nó đến, xé x á c tôi ra để ăn thịt.

“Bùi Thanh, con nhóc bị thương rồi, em mau kéo nó lên đi.”

Thầy Bạch luống cuống cầm bộ đàm lên nói.

“Không vội, chờ thêm chút nữa.”

Tôi nghe được tất cả qua tai nghe bluetooth.

Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội nữa, lúc tôi đến tìm Bùi Thanh, nhất định tôi sẽ mang theo con bạch tuộc chúa.

39,
Cá mập vây đến nhanh hơn tôi nghĩ.

Chưa đầy mười phút đã có một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám con vây quanh lồng.

Bọn nó định cắn thanh sắt của lồng trước, nhưng chất liệu làm lồng cực kì chắc chắn, sau khi nó nhận ra không cắn được, nó bỏ kế hoạch này và chuyển sang đập phá lồng.

Tôi bị đánh lăn đi lăn lại, chóng mặt và nôn ọe.

Tai nghe bluetooth rơi ra, giọng nói nói giận dữ mắng mỏ Bùi Thanh của thầy Bạch biến mất.

Đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái c h ế t.

Tôi thấy một ánh sáng đang bơi nhanh về phía tôi.

Một âm thanh kì lạ phát ra.

Bầy cá mập hoảng sợ, ngừng tấn công, bỏ chạy như gặp phải thiên địch.

Tôi yếu ớt nằm ngửa, bỗng thấy đèn tàu ngầm bật sáng.

Đôi cánh nhô ra, cảnh tượng quen thuộc giống lần trước bắt người cá.

Guể?

Bắt người cá?

40,
Tôi cố gắng nhịn để không nôn ra.

Ngồi dậy ngó nghiêng, người cá đã bơi đến chỗ tôi rồi.

Người cá thò tay vào lồng, nắm chặt tôi, vẻ lo lắng và sợ hãi hiện rõ trên mặt.

Sự run rẩy ở cổ tay của anh khiến tôi càng cảm nhận rõ hơn nỗi sợ của anh.

Nếu là trước kia, tôi sẽ ôm anh ấy vào lòng, xoa xoa để an ủi anh.

Nhưng giờ phút này, tôi chỉ muốn đẩy anh đi.

Nghĩ vậy, tôi đẩy anh ra và hét lớn, “Chạy đi, họ sẽ bắt được anh, chạy đi.”

Mũi tên ở bên trên đã sẵn sáng.

Người cá vẫn đang loay hoay quanh chiếc lồng, nghĩ cách để mở nó ra.

Tôi càng hoảng loạn hơn.

Anh ấy không hiểu tôi nói gì, tôi l iều m ạng ra ám hiệu, hi vọng anh ấy sẽ hiểu.

Vù vù.

Một số mũi tên bắn về phía người cá.

Gân trên người anh căng lên, đuôi cá sáng ngời, linh hoạt né tránh.

Đợt phi tiêu đầu tiên này đều trượt hết.

Hóa ra, người cá có thể nhanh nhẹn như vậy, tôi ngây người.

Vậy tại sao lần trước lại bị thương, chẳng lẽ, vì bảo vệ tôi?

41,
Người cá tìm ra ổ khoá treo trên lồng.

Anh ấy đấm vào ổ khóa để giải thoát cho tôi.

Đương nhiên những người ngồi trên tàu ngầm cũng thấy.

Một chùm sáng chiếu vào người tôi.

Bị ánh đèn chiếu vào, tôi càng cảm thấy bất an.

Sao lại có cảm giác s úng laze đang nhắm vào mình vậy trời.

Không hổ là giác quan thứ 6 của phụ nữ, chính xác đến mức không thể sai.

Một chiếc phi tiêu bay ra khỏi tàu ngầm, lao thẳng vào tôi.

Tôi sợ hãi đến mức nhũn cả chân, nhắm chặt mắt vào.

Một giây, hai giây, ba giây…

Sau khi đếm đến mười, cơn đau như trong tưởng tượng không xuất hiện.

Tôi từ từ mở mắt ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi nghẹn thở.

Người cá dùng đuôi của mình che chắn cho tôi.

Một chiếc phi tiêu xuyên vào đuôi cá, kéo anh ấy về phía tàu ngầm, m á u nhuộm đỏ cả một vùng biển.

42,
Ba ngày sau khi bắt được người cá.

Bùi Thanh đã biến mất bỗng nhiên xuất hiện.

Anh ta giải thích với tôi, lúc ấy ở gần bảng điều khiển, không cẩn thận để mũi tên nhắm phải tôi.

“Không cẩn thận, không cẩn thận…”

“Đúng vậy.”

Bùi Thanh không nhận ra sự mỉa mai trong giọng nói của tôi, nghĩ là tôi đã thông cảm, cũng nói người cá đã tuyệt thực, ảnh hưởng đến việc nghiên cứu, hi vọng tôi có thể giúp anh ta nuôi nấng người cá vài ngày.

Tôi được rời khỏi phòng, được cả giấy thông hành ưu tiên.

Cuối cùng cũng được gặp lại người cá rồi.

Khoảnh khắc gặp lại nhau, người cá vùng vẫy đứng dậy, hai tay bám vào tấm kính, tha thiết nhìn vào tôi.

Tôi giơ tay đặt lên tấm kính, song song với bàn tay của anh ấy.

Bàn tay của chúng tôi xếp chồng lên nhau qua tấm kính.

43,
Một năm qua đi, tôi trở thành nhân viên chăm sóc người cá.

Bước vào phòng thí nghiệm, đeo tai nghe phiên dịch mà thầy Bạch đưa cho.

Trước bể cá, tôi sờ vết thương chưa lành của anh ấy, đau lòng không thôi.

Ánh mắt của người cá vẫn quyến luyến quấn lấy tôi.

Tôi đọc khẩu hình, “$%#$@$%%^#”

Tai nghe phiên dịch truyền đến một câu nói, “Vợ ơi, hôn hôn.”

?

Tay tôi run lên.

Sau đó những lời chửi thề liên tục vang vào tai tôi.

Sau này, tôi mới biết người cá thích tôi chứ không phải coi tôi là thức ăn dự trữ.

Tính cách người cá cố chấp, cả đời chỉ trung thành với một người.

Vậy là tất cả những hành vi bất thường ngày đó đã có lời giải thích.

Ánh mắt quyến luyến, tiếp xúc thân mật, chiếm hữu, l iều m ạng bảo vệ…

44,
Sau khi đeo tai nghe phiên dịch.

Ngày nào mặt tôi cũng đỏ như đ ít khỉ.

Người cá không chịu đến gần ai, chỉ đến gần tôi, tìm mọi cơ hội để ôm hôn tôi mỗi ngày.

Sau này, tôi mới phát hiện mình cũng suốt ngày nhìn vào cơ bụng của anh ấy.

Vậy là mỗi lần tôi đến, anh ấy đều kéo tay tôi sờ lên cơ bụng của anh.

Tôi tự nhủ không thể thấy sắc nảy lòng tham, nhưng tôi không thể rời tay khỏi cơ bụng của anh.

Gương mặt có thể so với Kim Thành Vũ, dáng người đẹp chẳng thua gì Bành Vu Yến, làm gì có ai có thể cưỡng lại được chứ!

Nhưng đối với sự nhiệt tình quá mức của người cá, tôi nghĩ ra một biện pháp.

Tôi tìm quyển sách ‘Nam đức’, quyết định dạy cho anh ấy.

Sau khi giảng giải, tôi gập sách lại.

“Anh hiểu chưa, dè dặt là phẩm chất tốt đẹp của đàn ông!”

Người cá nghiêm túc gật đầu.

Giây tiếp theo, đuôi cá quấn quanh người tôi, cúi xuống hôn lên khóe miệng tôi.

Haiz, đúng là nước đổ đầu vịt.

45,
Ngày tháng dần trôi qua.

Càng ngày cơ thể của người cá càng giống con người.

Tôi biết, tất cả là do Bùi Thanh t i ê m.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy chiếc đuôi của anh biến thành đôi chân thon dài, tôi vẫn rất ngạc nhiên.

Cái lưỡi cũng mềm mại hơn, anh yếu ớt nắm lấy tay tôi.

Lần đầu tiên nói tiếng người.

“Ngu, Ngu Lạc.”

Hai mắt tôi ươn ướt.

Xúc động vì câu đầu tiên anh ấy nói là tên tôi, nhưng tôi cũng rất buồn về sự cưỡng chế biến dị của anh ấy.

Nội tâm mâu thuẫn, vui buồn đan xen.

Viện nghiên cứu đang tích cực chuẩn bị cho việc di chuyển người cá,

Thí nghiệm của Bùi thanh thành công, người cá được đưa ra khỏi phòng thí nghiệm, chuẩn bị phải lên bàn mổ để cấy ghép nội tạng.

Tôi nhận ra tôi không còn nhiều thời gian nữa.

46,
Tôi thức trắng một đêm để làm bè, bỗng nhiên đèn phòng bật sáng.

Bàn tay cầm dao của tôi run lên.

Bầu không khí đáng sợ ngừng lại mấy giây.

Tôi lấy hết can đảm quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau là thầy Bạch tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thầy Bạch nhìn tấm bè gỗ đơn sơ của tôi, lộ ra vẻ mặt táo bón.

“Con nhóc ngốc… thầy biết em có ý tốt, nhưng em đừng xuất phát vội.”

Thầy đưa cho tôi một chiếc chìa khóa.

Đây là chìa khóa của cabin nhỏ trong viện, tốc độ lái nhanh, kích thước nhỏ, dễ trốn, đủ để hai người ngồi.

Tôi rơm rớm nước mắt, giơ ngón tay cuốn đầy băng cá nhân lên oán trách.

Nội tâm: Sao không nói sớm.

47,
“Chiều nay, người của ông Đổng sẽ đến đây, nhớ đánh thuốc mê người cá rồi nh ốt vào lồng giao cho bọn họ, đừng để xảy ra bất cứ sai lầm nào.”

Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Bùi Thanh.

Tôi thì ở bên trong vội vàng, khoảnh khắc Bùi Thanh đẩy cửa ra, tôi đã lén đỡ người cá đang nửa tỉnh nửa mê ra ngoài cửa sổ.

“Ngu Lạc, sao em lại ở đây.”

Bùi Thanh nghiêm nghị nói.

Tôi móc kh ẩu s úng ra, nhắm vào Bùi Thanh.

Đội trưởng đội tìm kiếm biến sắc, sờ sờ eo, quả nhiên s úng đã biến mất.

“Bùi Thanh, tôi đã biết tất cả rồi.” Tôi lạnh lùng nói.

Chỉ một câu như vậy, sắc mặt Bùi Thanh trở nên khó coi, anh ta hiểu rõ giờ này giải thích thế nào cũng là dư thừa.

48,
“Ngu Lạc, ông Đổng đang mang tiền đến đây. Đó là số tiền mà cả đời này chúng ta cố gắng cũng chưa chắc đã kiếm được. Cho dù em thích anh ta, anh ta và em cũng không cùng một loài. Nghe anh, lợi ích mới là trên hết.”

“Đàn anh, còn có một nguyên nhân nữa là, em không muốn vì lợi ích cá nhân mà khiến cho các loài khác có nguy cơ bị tuyệt chủng.”

“Trước kia, có người nói với em, lý do anh ấy lựa chọn ngành sinh vật học là vì hi vọng các loài sinh vật sẽ phát triển thịnh vượng, con người nên nhượng bộ vì các loài sinh vật có nguy cơ bị tuyệt chủng.”

Tôi di chuyển s úng, bắn vỡ ô cửa sổ.

Tôi đỡ người cá nhảy ra.

Bùi Thanh bối rối, giọng nói sắc bén vang lên.

“Đừng làm loạn, sao em lại tin những lời nói không thực tế này, ai dạy em?”

“Anh dạy.” Tôi bình tĩnh nói câu cuối cùng.

Bùi Thanh sửng sốt.

Anh ta đã quên những lời mình nói trong buổi chào mừng tân sinh viên năm năm trước, nhưng những câu nói đó trở thành động lực để tôi chuyển sang ngành sinh học.

Tôi nắm tay người cá, nhảy xuống biển.

49,
Thuốc mê phát huy tác dụng, người cá bất tỉnh.

Tôi vất vả kéo anh bơi về phía cabin.

Cabin nổi trên mặt nước đã mở sẵn cửa, tôi vội đẩy anh ấy vào,

Sau khi vào buồng lái, tôi nhấn nút tăng tốc rồi lặn xuống.

Vù vù, nhìn qua tấm kính, tôi thấy những viên đ ạn không ngừng bay xuống nước.

Cabin bị đ âm thủng, nước biển tràn dần vào trong.

Tôi cau mày, tăng tốc tối đa, chạy được càng xa thì càng tốt.

Khi nước biển ngập đến thắt lưng, tôi lái cabin lặn xuống, bước vào khi vực an toàn.

Tôi lấy ra mũi ti êm mà thầy Bạch đưa cho tôi, từ từ đ âm vào cánh tay anh ấy.

Khi th u ốc được ti êm vào người, anh trở nên đau đớn.

Hai tay nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch.

Nhưng có lẽ vì hơi thở của tôi rất quen thuộc, cho nên anh cũng không phản kháng.

50,
Tôi lo lắng nhìn đôi chân của người cá, nó đỏ lên trong vài phút.

Hai chân bỗng khép lại, biến thành đuôi cá một cách kì lạ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra nghiên cứu của thầy Bạch cũng khá thành công, mặc dù cơ thể người cá đã bị Bùi Thanh c ưỡng chế biến đổi nhưng vẫn có thể khôi phục lại làm cá.

Trong họa có phúc, sau này anh ấy có thể tùy ý biến đổi giữa hình dạng con người và người cá.

Nước biển ngập đến ngực.

Tôi đi về phía buồng lặn, dùng tay mò những chiếc phao mà mình đã chuẩn bị.

Nhưng sờ đi sờ lại, hình như cũng chỉ sờ thấy một miếng nhựa dẻo thôi.

Tôi kéo nó lên xem.

Lòng đau như cắt.

Phao bơi bị xì hơi, trên đó còn có một vết đ ạn bắn.

Viên đạn vừa rồi không chỉ xuyên qua đuôi cabin mà còn xuyên qua cả công tụ sinh tồn của tôi.

Không còn nhiều thời gian nữa, cứ phải cố ngoi lên đã, nếu không lát nữa sẽ mặc kẹt trong buồng cabin.

Tôi mở cửa và kéo người cá ra biển.

51,
Tôi kéo người cá lên bờ, nhìn xung quanh.

A, có một hòn đảo.

Khoảng cách có vẻ gần, nhưng không biết có phải gần thật không, tầm nhìn ở biển không chính xác lắm.

Tôi không biết mình bơi được bao xa.

Chắc được nửa đường, thể lực của tôi dần dần hao hết.

Nước biển lạnh lẽo khiến chân tay tôi tê cóng.

Cả người cũng dần lạnh đi.

Tôi ôm người cá nửa tỉnh nửa mê.

Hé môi bên tai anh, thủ thỉ.

“Dậy đi, nếu anh không dậy thì vợ anh chẳng còn nữa đâu.”

Người cá cau mày giãy dụa.

Có vẻ như anh cảm nhận được điều gì đó, vùng vẫy chống lại đặc tính gây mê của th uốc.

Chưa tỉnh hẳn.

Không còn sức nữa, tôi ôm chặt anh, chậm rãi chìm xuống biển.

Ngay khi tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng, tôi cảm giác cổ tay được ai đó nắm lấy, cảm giác này quen thuộc giống như đã trải qua.

52,
Một năm sau.

Tôi đang chăm sóc cho gấu trúc ở sở thủ, thầy Bạch gọi điện cho tôi báo tin vui.

Gần một năm trước, ông Đổng đã qua đời, và cả cái viện nghiên cứu đó cũng bị giải tán.

Bùi Thanh bị bắt vì liên quan đến nhiều nghiên cứu bất hợp pháp.

Các nhà nghiên cứu khác trở về vị trí ban đầu, chỉ có thầy Bạch là lựa chọn nuôi lợn.

Sau một thời gian chăm chỉ làm việc.

Trang trại lợn của ông ấy đã khai trương thành công và mời tôi cắt băng khánh thành.

Tôi bảo xin nghỉ là không tốt, nhưng tôi cũng gửi lẵng hoa đến rồi.

Trên đó còn có vài câu:

Vế trên: Bát giới hạ phàm.

Vế dưới: Trăm con ngàn cháu

Còn một lẵng hoa khác thì ‘To béo như trời’.

Sau khi cúp điện thoại, đến giờ tan sở rồi.

Cho chú gấu trúc nhỏ bú xong bình sữa, một người chăm sóc khác đã đến thay ca.

53,
Tôi vào phòng thay đồ, nhanh tay nhanh chân thay quần áo.

Đồng nghiệp nói đùa.

“Lại đến thủy cung bên cạnh đón bạn trai à, hai người ngọt ngào ghê.”

Tôi xấu hổ cười.

Sau đó chạy thẳng đến thủy xung.

Hôm nay có một buổi diễn nàng tiên cá.

Đám học sinh tiểu học trò chuyện sôi nổi nước cửa kính.

“Cô ơi, nàng tiên cá đẹp quá.”

“Cô ơi, người cá có thật không ạ?”

“Đó chỉ là diễn viên thôi, nàng tiên cả chỉ sống trong chuyện cổ tích.”

Tôi đợi ở phòng nhân viên.

Cây cối ngoài cửa tươi tốt, tưng bừng sức sống.

Một hơi thở quen thuộc ôm lấy tôi.

“Ngu Lạc, chúng ta về nhà đi.”

-Hoàn-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play