[Zhihu] CHUYỆN TÌNH NGƯỜI CÁ

Chương 1


1 tháng


1,
Mười phút trước, tôi còn là một nghiên cứu viên trong chiếc áo blouse gọn gàng, tươm tất.

Mười phút sau, tôi trở thành con tin chật vật, cả người ướt sũng, trên đầu còn dính đầy rong rêu.

Móng vuốt của người cá đang nắm lấy cổ tôi.

Đối diện tôi là thầy Bạch và một hàng lính canh đang chĩa s úng về phía này.

Ông ấy là cố vấn của tôi, cũng là nghiên cứu viên chính của hạng mục này.

“Tất cả bỏ s úng xuống, nếu không lỡ nổ thì sẽ rất nguy hiểm.”

Thầy Bạch vô cùng lo lắng.

Hoạn nạn mới biết chân tình, vào thời khắc này, quả nhiên thầy Bạch vẫn đặt sự an toàn của tôi lên hàng đầu.

Trong lòng tôi rất xúc động.

Giây tiếp theo.

“Lỡ làm tổn thương bảo bối người cá của tôi thì phải làm sao bây giờ.”

Cái lùm mía.

Khoảnh khắc này, tôi không biết tôi là con tin hay người cá mới là con tin.

Tôi cất hết những tia cảm động đi, đóng cửa trái tim.

2,
Tôi thở dài.

Đúng là không thể dựa dẫm vào ai.

Tôi là người luôn luôn biết ơn và trân trọng mạng sống của mình, từ lâu tôi đã nghĩ ra những biện pháp để đối phó với tình hình như này.

Lặng lẽ luồn tay vào túi.

Trong túi của tôi có một kim gây mê, liều lượng đủ để hạ gục một con voi trong vòng 3 giây.

Bởi vậy, đối phó với người cá này quá đơn giản.

Tôi chạm vào nó, cảm thấy hình dạng cây kim gây mê hôm nay hơi kì cục.

Nhưng tình thế gấp gáp, không còn thời gian nghĩ nhiều.

Tôi móc cây kim ra, dùng hết sức từ khi cha sinh mẹ đẻ đ âm vào cổ tay người cá.

Giây tiếp theo, một đoạn âm thanh vang khắp phòng thì nghiệm.

“Reng reng reng

Vợ là nhất

Gâu gâu gâu

À à i ai

Chồng vừa đi với cô chân dài…”

Tôi hoảng sợ nhìn xuống bàn tay mình.

Ờm… cái này.

Vờ cờ lờ, ai đó có thể nói cho tôi biết tại sao trên tay tôi lại là một chiếc đồng hồ thông minh của trẻ em không?

3,
Tôi vội vàng tắt nhạc.

Trái tim lỡ một nhịp, giống như vừa hiểu ra điều gì đó

Tôi nhìn về phía thầy Bạch, thảo nào chiếc áo của ông ấy hôm nay lại nhỏ hơn so với mọi hôm, còn áo của tôi thì chẳng hiểu sao lại rộng thùng thình.

Đậu xanh rau má.

Cứ tưởng dạo này giảm béo thành công, thì ra là mặc lộn áo.

Thầy Bạch cũng nhận ra, lắc đầu.

Ông ấy thò tay vào túi, chạm vào cây kim,

Sau đó, ông ấy dùng vẻ mặt xám hối nhìn tôi, “Xin lỗi, hôm nay vội quá nên mặc lộn, đồng hồ trẻ em thông minh đó là quà sinh nhật tôi định tặng cho cháu trai tôi.”

Bà mẹ cha nó.

Tôi bật cười.

“Không sao đâu, sau này ngày giỗ của em sẽ cùng một ngày ngày sinh nhật của cháu trai thầy, sau khi thổi nến và ăn bánh kem thì nhớ tiện tay thắp cho em ba nén nhang.”

Bàn tay nắm ở cổ tôi nới lỏng.

Người cá duỗi bàn tay có màng ra, tò mò sờ vào chiếc đồng hồ.

Tôi nảy ra một ý nghĩ, đặt chiếc đồng hồ lên tay người cá.

“Đây là quà tặng bạn nè, nhận quà rùi thì hong được g i ế t người ta nghe chưa.”

“Quà…”

Giọng nói của người cá khàn khàn, khuôn mặt dần dần ửng đỏ.

Nhìn người cá bị chiếc đồng hồ hấp dẫn, tôi chậm rãi dịch chuyển, sẵn sàng tốc biến.

Giây tiếp theo, người cá ôm chặt tôi.

Tung người một phát, đập vỡ cửa sổ trong phòng thí nghiệm.

Người cá ôm tôi nhảy xuống biển.

Trước khi bị sặc c h ế t, suy nghĩ cuối cùng trong đầu tôi là…

“Nếu có thể sống sót trở về, tôi phải báo cáo cái phòng thí nghiệm ăn bớt tiền này, mua kính hàng dởm đập phát là vỡ.”

4,
Tôi bị người cá gi a m c ầm trong cái hang dưới biển.

Có một tấm chắn ở cửa hang, ngăn cách không khí với nước, cho nên tôi vẫn thở được bình thường.

Tôi sống trong sợ hãi 3 ngày.

Sau đó tôi phát hiện người cá không có ý định làm tổn thương tôi.

Thậm chí còn đối xử với tôi rất tốt.

Ví dụ như lúc này, người cá đang dùng đũa, gắp sashimi rồi chấm nước tương cho tôi ăn.

“Quân tử không ăn đồ bố thí, tôi bị cầm t ù ở đây thì làm gì có tâm trạng ăn uống…” Vừa nói được một nửa, người cá nhét luôn tiếng sashimi vào miệng tôi.

Tôi nói theo phản xạ, “Mặn quá.”

Người cá nghe hiểu những gì tôi nói, miếng tiếp theo chấm ít nước tương hơn một chút.

Mặc dù nước tương không ngon lắm, nhưng đồ ăn lại rất ngon, miếng cá cũng cắt rất đẹp mắt.

Bla bla bla, ý nghĩ phải chạy trốn quay lại.

Không thể bị bọn c u ớ p mê hoặc mà quên mất chuyện mình đang là con tin được.

Nhìn chiếc đồng hồ thông minh trẻ em mà người cá vừa tháo ra để lên tảng đá.

Trong đầu tôi nảy ra một kế hoạch.

5,
Ngày tiếp theo.

Người cá rời khỏi sào huyệt đi kiếm ăn.

Nó nán lại ở cửa hang vài vòng, lưu luyến lặn xuống biển sâu.

Cơ hội đến rồi.

Tôi ngồi xổm trước cửa hang một lúc để chắc chắn người cá sẽ không quay về đột ngột.

Bấm một dãy số quen thuộc.

Bíp bíp bíp…

Sau ba tiếng bíp, cuộc gọi được kết nối.

“Alo.”

Tôi nghe thấy một giọng nói trầm ấm quen thuộc.

Tôi không kìm được đỏ bừng hai mặt.

Giọng nói của tôi vang lên như heo đang bị mổ.

“Đàn anh Bùi Thanh, cứu em với.”

“Ngu Lạc, đừng sợ, anh vẫn đang cố gắng tìm em, nhất định sẽ cứu em về…”

Sau khi được Bùi Thanh dịu dàng vỗ về.

Cuối cùng tôi cũng có thể bình tĩnh lại.

“Người cá có đang ở cạnh em không? Em có biết mình đang ở đâu không?”

6,
“Em không biết vị trí cụ thể, nhưng em đang ở trong một cái hang dưới biển, chỉ cách mặt biển vài mét, ở đây có thể nghe được tiếng còi, chắc là đang ở gần bến tàu…”

Tôi kể những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.

“Ý em là người cá không làm em bị thương mà còn cẩn thận nuôi nấng em?”

“Đúng vậy, nhưng đang bị cầm t ù, em làm gì có tâm trạng ăn… ợ…”

Đang bon mồm tự nhiên ợ lên một cái.

Bùi Thanh ở đầu dây bên kia câm nín.

Tôi ở đầu dây bên này ngại ngùng rung chân.

“Ha ha, ăn được ngủ được là tiên, em cứ cố gắng ăn nhiều một chút bổ sung thể lực, lúc đó chúng ta cứu em cũng dễ dàng hơn.” Giọng nói của thầy Bạch truyền đến.

Tôi càng ngại ngùng hơn.

“Thầy, thầy Bạch, thầy đang ở cùng đàn anh sao?”

“Đúng vậy, tất cả mọi người trong viện nghiên cứu đang ở đây, mở loa ngoài, tất cả mọi người đều nghe thấy.”

Mở loa ngoài, tất cả mọi người đều nghe thấy…

Đầu óc tôi ong ong, câu nói đó cứ liên tục vang lên trong đầu tôi.

Đời người chỉ có một lần c h ế t, nhưng tôi thì chắc là có vài lần, điển hình là bây giờ, nhục c h ế t mất.

7,
Sau khi liên lạc với Bùi Thanh, tôi đã có thêm động lực.

Bùi Thanh là người ưu tú nhất tôi từng gặp.

Chưa có điều gì là anh ấy không thể làm.

Anh ấy đã hứa sẽ cứu tôi về.

Tôi yên tâm chờ đợi.

Đợi mất nửa ngày.

Đến khi bụng đói cồn cào, tôi mới phát hiện, hôm nay người cá chưa về.

Mấy ngày nay người cá chưa từng rời xa tôi lâu như vậy.

Trong lòng bắt đầu lo lắng không thôi.

Dưới biển có rất nhiều sinh vật, người cá cũng không phải sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, lỡ đâu nó gặp n g u y h i ể m gì thì sao…

Sau khi suy đi tính lại.

Tôi quyết định ra ngoài tìm người cá.

Tôi nín thở bơi vài vòng xung quanh.

Cuối cùng cũng tìm thấy người cá rồi.

Nó nấp cạnh một tảng đá, cả người không ngừng run rẩy, rong biển phủ đầy người.

Tôi kéo nó về hang.

8,
Nhìn bộ dạng hiện tại của người cá.

Tôi không khỏi sững sờ.

Nửa người đỏ lên giống như con cua bị nấu chín.

Nửa dưới đuôi thì phát ra ánh sáng kì lạ.

Đôi mắt khép hờ, lông mày cau lại, hơi thở gấp gáp như đang cố chịu cơn đau đớn vô cùng.

Tôi từng đọc trong báo cáo thí nghiệm.

Đây là dấu hiệu phân hóa giới tính của người cá.

Cả đời người cá chỉ giao phối với một đối tượng, từ khi sinh ra chưa phân biệt giới tính, sau khi trưởng thành gặp được người mình yêu thì thân thể sẽ thức tỉnh, thân thể biến dị, từ đó phân chia giới tính.

Đệch, hóa ra rời nhà hơn nửa ngày là để đi thả thính hẹn hò.

Nhưng, người yêu nó đâu rồi

Trong báo cáo có ghi lại, thời kì phân hóa người cá rất mẫn cảm, cần được bạn đời an ủi, nếu không sẽ không phận hóa được, thậm chí còn ợ hơi, khó tiêu.

Haiz, tình huống khó giải quyết.

9,
Lượn loanh quanh vài vòng.

Tôi không gặp được người cá nào bơi quanh đây.

Chẳng lẽ người cá nhỏ đang nằm trong kia gặp một con cá tệ bạc vừa thả thính xong đã bỏ chạy?

Người cá cuộn tròn thành quả bóng, cắn chặt môi đến bật m á u, nhưng tiếng r ên r ỉ đau đớn vẫn phát ra.

Tôi không biết phải làm sao.

Đúng rồi, tôi nhìn về phía đồng hồ thông minh.

Thầy Bạch vẫn luôn đ i ê n c u ồ ng nghiên cứu về người cá, cháu trai của ông ấy cũng rất tò mò về người cá.

Có thể trong chiếc đồng hồ thông minh đó sẽ có lưu lại cách xử lý tình huống này.

Tôi mở đồng hồ, bấm vào danh sách ẩn, nhìn thấy một thư mục.

Dung lượng 1TB.

Á đù…

Không tệ, chắc hẳn trong này chứa không ít tư liệu về người cá.

Tôi hào hứng mở ra lướt xem.

Càng xem càng không thích hợp.

[Cẩm nang đỡ đẻ cho lợn nái.]

[Kinh nghiệm làm giàu: Tôi đã mua nhà ở trung tâm thành phố bằng việc nuôi lợn.]

[Nuôi lợn và nuôi cá, cái nào lãi hơn.]

[Làm sao để thuyết phục người khác cùng nuôi lợn.]



?

10,
Chiếc đồng hồ tuột khỏi tay tôi.

Vừa ra trường đã bị ông thầy lừa đảo đi đến cái biển vớ vẩn này.

Ghi danh vào viện nghiên cứu còn không được tặng kèm bảo hiểm xã hội.

Vì bảo hiểm xã hội, nhiều lần tôi đã xin từ chức.

Nhưng lần nào cũng bị thầy Bạch tận tình khuyên nhủ.

Không ngờ, một bên vẽ đường cho tôi đi, một bên lại tính chuyện đổi nghề.

Ôi lòng người…

Đang đau lòng thì bắp chân tôi chạm phải một thứ gì đó trơn tuột.

Ồ, người cá đã tỉnh dậy.

Đuôi nó nhẹ nhàng cọ vào chân tôi.

Nó nhìn chằm chằm vào tôi, trong đôi mắt đó không che dấu được sự chiếm hữu và ham muốn.

Tôi ớn lạnh sống lưng, lặng lẽ lùi lại một chút.

11,
Động tác nhỏ này đã chọc giận nó.

Một giây sau, người cá vung đuôi lên, quấn lấy tôi, cả người tôi ngã vào nó.

Vảy cá khiến tôi đau đớn, tôi vô thức giơ tay đẩy ra.

Người cá khẽ r ên lên.

Sau đó, một cánh tay vòng qua ôm tôi vào lòng.

Á, đau tai.

Những chiếc răng nanh của nó mài qua mài lại bên tai tôi.

Đệch mợ.

Đừng bảo người cá muốn ăn thịt tôi nhé.

Nữ sinh uống canh cá để bồi bổ, người cá trong kỳ phân hóa giới tính uống canh người để bồi bổ.

Nghe cũng khá hợp lý.

Đàn anh Bùi Thanh, cứu mạnggggggggg.

12,
“%#*^&$($(&*#”

Môi của người cá áp vào tai tôi.

Giọng nói bị kìm nén, lẩm bẩm, lặp đi lặp lại.

Móng vuốt có màng của nó án chặt vào lưng tôi.

Nhiệt độ cơ thể càng tăng cao, nó càng ôm tôi chặt hơn.

Thể lực của tôi cách xa thể lực của nó, tôi không dám phản kháng.

Móng vuốt của nó cắm vào người tôi.

Tôi cảm thấy lưng mình bị trầy xước, cũng cảm thấy m á u đang chảy ra.

Cơn đau đớn và sợ c h ế t khiến tôi khóc nấc lên.

Sau vài lần co giật, nó kiềm chế, buông lỏng tay.

Tôi nhân cơ hội lùi lại.

Nằm đối mặt với người cá.

Lúc này, nó đang cau mày, vẻ mặt rất kì lạ.

Giống như đang hối hận vì một điều gì đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play