[Zhihu] Công chúa ngốc cùng hoàng tử liệt

Chương 3


1 tháng


Phu quân nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy chính mình trong mắt của chàng

Trong một khoảnh khắc, tôi không biết mắt hắn đẹp, hay là do chính tôi xinh đẹp.

Phu quân tức giận: “Về sau ai bảo ngươi lăn, ngươi cũng không được phép lăn!”

"Không phải ngươi kêu ta lăn sao?"

Câu tiếp theo tôi không dám nói ra, vẫn luôn là ngươi để cho ta lăn, được chứ?

"Về sau sẽ không."

18.
Phu quân thật thảm, không thể bước đi.

Tôi đang chạy loạn xạ trong sân, còn hắn chỉ ngồi trên xe lăn nhìn tôi.


Tôi nhìn ra được hắn rất muốn bước đi.

Điều này cũng giống như việc tôi nhìn các hoàng tỷ hoàng muội làm thơ được phụ hoàng, mẫu hậu khen ngợi, tôi cũng muốn biết làm thơ.

Nhưng phu quân cùng tôi không giống nhau.

Tôi là một kẻ ngốc, nhưng hắn không phải!

Bệnh ngu thì không thể chữa khỏi, nhưng tàn tật có thể chữa trị được đi.

Tôi hỏi Tiểu Đào tại sao không có đại phu chữa trị cho phu quân.

Tiểu Đào nói, từ khi phu quân bị liệt, không chịu gặp bất kì một đại phu nào!

Ai khuyên cũng không nghe, khuyên hắn, hắn liền phát cáu.

Tôi không sợ phu quân phát cáu.

Tiểu Đào nói tôi ngốc, một kẻ ngốc cùng một kẻ bị bại liệt vừa lúc xứng đôi.

Người này biết đi sẽ chạy, lại là hoàng tử, nhất định sẽ không còn quan tâm đến tôi.

Nói đến không quan tâm tôi, tôi có chút sợ hãi.

Tiểu Đào nói, cùng với phu quân so ra, cái tiểu quốc kia của chúng tôi nhỏ bé không đáng kể.

Chúng tôi bất quá chỉ là một cái nước chư hầu của Đại Uyên.

Mà phu quân tôi, lại là tam hoàng tử của Đại Uyên, văn võ song toàn, rất nhiều người tranh giành nhau bể đầu để được gả cho hắn.

Vậy, tại sao lại hòa thân cùng tôi, chuyện tốt như vậy cũng có thể rớt đến trên đầu tôi?

Tiểu Đào mắt trợn trắng, còn không phải do người ta bị liệt.

Thời điểm hoàng đế Đại Uyên chọn chân dung, người có khuân mặt rất đẹp, liền vung tay chọn người, ai biết đâu lại chọn trúng một kẻ ngốc?

Miệng vàng lời ngọc đều nói ra, còn có thể trở mặt không nhận?

Tiểu Đào tiếp tục nói, cho nên, người tốt nhất là nên thắp nhang cầu nguyện tam hoàng tử đừng khỏi bệnh, vừa khỏi bệnh người là người đầu tiên sẽ bị bỏ.

Tôi biết Tiểu Đào tốt với tôi.

Thế nhưng, tôi muốn chân của phu quân thật tốt.

Bằng cách này, hắn sẽ không phải ghen tị với những người có thể đi bộ, có thể cưỡi ngựa.

19.
Tôi hỏi quản gia trong phủ, đi đâu có thể tìm được đại phu.

Tôi hiếm khi gặp hắn vào những ngày bình thường.

Lần này thật vất vả nhìn thấy hắn, tôi liền nắm lấy ống tay áo của hắn không buông.

Quản gia nghe nói tôi muốn xem bệnh cho phu quân, nước mắt tuôn đầy mặt

Bảy, tám người đại phu ngay lập tức được gọi đến.

Tôi mang theo đại phu đi gặp phu quân, nhưng phu quân không chịu gặp.

Tôi cãi nhau cùng với hắn, ngồi trước cửa phòng của hắn, trừ khi hắn đồng ý nếu không tôi liền không ăn cơm.

Chớ cùng tôi so tuyệt thực.

Trước đó ở hoàng cung ba bốn ngày không ăn đều không có việc gì.

Ngày đầu tiên, tôi không ăn, phu quân đọc sách không để ý đến tôi.

Ngày thứ hai, tôi không ăn, phu quân trừng mắt nhìn tôi nói nếu không ăn tôi sẽ chế/t đói.

Tôi không nghe, không để ý tới, tiết kiệm năng lượng của mình.

Đến ngày thứ ba, tôi không ăn, phu quân tức giận ném cuốn sách đi.

Nhìn, nhìn xem, vẫn còn được đi!

Tôi đứng lên, lung la lung lay, không ăn cơm là không được nha!

Quả nhiên là sống nhiều ngày tốt lành, chỉ mới ba ngày không ăn đã không chịu nổi.

Thân thể tôi mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

Trước khi ngã xuống đất, tôi nhìn thấy sắc mặt của phu quân có vẻ lo lắng, định lao tới đỡ tôi nhưng không nghĩ tới lại nặng nề ngã xuống đất.

Từ ngày đó trở đi, phu quân không còn thích cười nữa.

Không có đỡ được tôi thì có sao, tôi cũng không tức giận, người này thật kỳ quái.

20.
Trong phủ tràn ngập niềm vui và tiếng cười.

Tam hoàng tử rốt cục đồng ý khám đại phu.

Tôi mở to mắt thấy phu quân đang ngồi ở mép giường, vẻ mặt tràn đầy hối hận.

Tôi không thể hiểu được, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Nàng có hay không trách ta, không đỡ được nàng?”

Tôi trách ngươi làm cái gì, tôi là bị đói xong chóng mặt.

Mà lại ngươi cũng sẽ không đi đường, làm sao có thể đỡ tôi?

Tôi một mặt không hiểu, tôi chỉ có ba ngày không ăn cơm, ngã một cái, cũng không phải là chuyển lớn gì nha.

Tôi lắc đầu điên cuồng.

“Về sau, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

“Vậy chúng ta sẽ động phòng sao?”

Câu nói đầu tiên khi mở mắt, tôi khiến phu quân bị dọa đến ho khan.

Không chỉ ho khan mà mặt cũng đỏ bừng.

21.
Đại phu xem bệnh cho phu quân, tại sao cũng xem cho tôi?

Tôi có cái gì đẹp mà xem?

Đại phu giúp tôi xem mạch xong, lại kéo mí mắt của tôi.

Cuối cùng cho ra kết luận: Không phải ngu dại, mà là đánh mất tâm trí.

Tôi nghe không hiểu, ý gì?

Phu quân tôi cũng nghe không hiểu, vội hỏi là chuyện gì.

Đại phu nói tiếp: Khi còn bé não bộ bị va chạm mạnh, trong đầu có máu bầm bị tắc nghẽn không tan.

Má/u bị cưỡng ép phân tán, may mắn tôi đã khôi phục bình thường, đáng tiếc hoặc là ngu dại, hoặc là mất mạng, haiz.

Ừm... Tôi nghe xong giật nảy mình.

Tôi cảm thấy chính mình không ngốc, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy tôi ngốc.

Phu quân cũng ghét bỏ tôi ngốc?

Dù sao bị ngốc cũng còn so với chết tốt hơn đi.

Tôi than thở khóc lóc: “Phu quân, nếu không được thì ngươi bỏ ta, đem ta đưa về nhà, ta không muốn chế/t nha!

Phu quân mắt trợn trắng, phất tay với đại phu.

Đại phu mở miệng, nói một câu giống tiếng người: Hoàng tử phi tuy không thông minh nhưng lại có trái tim trong sáng ngây thơ như trẻ con, cũng là khó có được.

Đây là khen tôi đi.

Hình như không giống lắm.

Là đang mắng tôi đần?

Tại sao tôi nghe không hiểu nó là tốt hay xấu?

22.

Tôi không thể chữa khỏi, nhưng đôi chân của phu quân thì có thể.

Tôi nhìn chân của phu quân một chút, thật đáng sợ nha.

Tất cả đều là vết sẹo, có to có nhỏ, vừa nhìn liền thấy rất đau.

Phu quân thật quá dũng cảm!

Phu quân không phải bị liệt từ khi sinh ra, mà là thời điểm mang binh đi đánh giặc, từ vách núi té xuống, chân bị ngã gẫy.

Muốn chân được chữa khỏi, cần phải đem chân đánh gãy, một lần nữa nắn lại, phải điều dưỡng thêm một lần nữa.

Tôi nghe xong liền lo lắng, đây là chữa bệnh hay là giế/t người nha?

Trực tiếp đem chân đánh gãy, cái này đau cỡ nào!

Phu quân đem tôi kéo sang một bên hướng đại phu gật đầu.

Phu quân là kẻ tàn nhẫn!

23.
Chân của phu quân một lần nữa bị đánh gãy băng bó lại, nhưng phu quân một tiếng cũng không kêu.

Cái này nếu là tôi, chắc chắn sẽ phải lăn lộn trên đất mất.

Trong thời gian chờ xương liền, phu quân nằm trên giường không nhúc nhích.

Phu quân muốn tôi kể chuyện cho chàng nghe, tôi làm gì có chuyện nào để kể.

Phu quân muốn nghe chuyện thủa nhỏ của tôi.
Tôi liền kể mấy chuyện hài hước, trêu trọc hắn

Vào năm tôi tám tuổi.

Phiên bang tiến cống một con chó lớn.

Tôi lén đem dây xích của nó tháo ra, đại cẩu đuổi theo phi tử của phụ hoàng chạy loạn, cắn nát hết quần áo của nhóm phi tử.

Phu quân nhìn tôi, ai bảo nàng thả dây xích của đại cẩu.

Phu quân tôi thật thông minh, sao hắn biết không phải là tôi chủ động đem dây xích tháo ra.

Hoàng tỷ của tôi để cho tôi đi tháo.

Hình phạt là gì? Phu quân hỏi.

Tôi duỗi duỗi dơ lên ba ngón tay, ba ngày không ăn cơm! Có lợi hại không?

Tôi lần nữa cảm giác được phu quân đang rất tức giận.

Thế nhưng là tôi không biết hắn vì cái gì mà tức giận.

Phu quân nhìn tôi, hai đầu lông mày nhíu chặt nói.

“Nàng tại sao lại bị ngốc?”

Tại sao tôi bị ngốc, kỳ thật chính tôi cũng không nhớ nổi.

Tôi không nhớ kỹ là thời điểm mình mấy tuổi, hoàng tỷ mang theo tôi ra ngoài cưỡi ngựa.

Con ngựa bị sợ hãi, liền đem tôi hất văng ra ngoài, về sau khi tỉnh dậy mọi người đều nói tôi ngốc.

Tôi nghĩ nghĩ mở miệng: “Phu quân có phải là ghét bỏ ta ngốc?”

Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều ghét bỏ tôi là kẻ ngu, huống chi là phu quân.

Tôi nghe người trong cung nói rằng, tất cả mọi người đều muốn tìm một nữ tử thông minh.

Tôi thực sự không được thông minh lắm.

“Nàng ghét bỏ ta bị liệt?”

Tôi lắc đầu thật mạnh!

“Vậy chẳng phải xong, nàng ngốc, ta liệt, là một cặp hoàn hảo.”

Nghe có điểm là lạ.

“Nàng biết biết tên ta là gì sao?”

Thật không phải, quen biết lâu như vậy, ta còn thực sự không biết.

“Tiêu Khể Hoàn”.

Ừm, ba chữ này tôi cũng không biết viết.

“Còn nàng?”

Tên của tôi.

Rất lâu rồi không có người gọi tên tôi.

“Khánh Dương”.

Đã lâu rồi không có ai gọi tôi như vậy.

Các hoàng tỷ hoàng muội đều chỉ gọi tôi là đồ đần.

Khánh Dương thật dẽ nghe nha, so với đồ đần êm tai hơn nhiều.

Tiểu Đào đứng ở ngoài cửa, rất muốn phun tào.

Hai vị này cũng đã sống cùng nhau gần ba tháng, vậy mà đều không biết đối phương tên là gì, đây là đang chơi cái gì nha.

24.
Chân của phu quân thật vất vả dưỡng tốt, đại phu nói vẫn cần rèn luyện thêm.

Đi bộ nhiều hơn, mỗi ngày ít nhất phải đi dọc theo viện tử năm vòng.

Thế nhưng là cái chân này của phu quân, có thể đi được nửa vòng cũng không tệ rồi.

Nếu là tôi, nửa vòng đều phải lười biếng, còn lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.

Nếu không phải phu quân là kẻ hung hãn.

Đau như vậy, cực khổ như vậy, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống.

Liên tục có thể đi năm vòng.

Phu quân thật lợi hại! đối với bản thân thật tàn nhẫn!

Tôi hỏi phu quân, tại sao lại gấp gáp như vậy.

Phu quân nói, còn hai tháng nữa là tới sinh nhật tôi.

Tiểu Đào xen vào, theo tập tục của chúng ta, nữ tử đã gả chồng, sinh nhật thứ mười sáu phải về nhà.

Tôi không có hứng thú, tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở đây, cũng không muốn trở về.

25.
Lần thứ hai gặp phụ hoàng, phụ hoàng của phu quân.

Lần trước phu quân là đang ngồi xe lăn đến, lần này hắn tự mình bước vào.

Tuy hơi khập khiễng nhưng vẫn có thể đi được.

Đại phu nói, đi lại một thời gian ngắn nữa sẽ ổn, nhưng không thể luyện võ được.

Tôi theo ở phía sau, tôi rất thích người phụ hoàng này.

Ông sẽ không ghét bỏ nói tôi ngốc, còn cho tôi kẹo.

Không giống như phụ hoàng tôi.

Phụ hoàng nhìn thấy phu quân khập khiễng bước vào.

Giống như là muốn khóc tới nơi vậy.

Vỗ vỗ bả vai của phu quân, cũng vỗ bả vai tôi.

Một hơi nói liên tục: “Tốt, tốt, tốt”

Thành thật mà nói, có thể vỗ vai nhẹ nhàng hơn một chút được không? Lực tay thật lớn.

Phu quân cùng phụ hoàng đang nói chuyện.

Ta ngồi ở bên ngoài ăn kẹo.

Một viên, hai viên, ba viên…

Lại tiếp tục ăn tôi liền ngọt chế/t.

Sau khi tôi ăn viên thứ năm, phu quân mới ra ngoài.

Nhìn mấy viên kẹo trước mặt tôi, đưa tay bốc một nắm, nhét vào trong túi tôi.

“Về nhà ăn”

Nhà? Nhà sao?

26
Tin tức phu quân có thể đi ngay lập tức được lan truyền khắp Đại Uyên.

Tiểu Đào nói với tôi, về sau tôi sẽ buồn.

Tại sao?

Tiểu Đào trợn mắt, chân của tam hoàng tử đã lành, rất nhiều người sẽ muốn gả cho hắn.

Người là cái rẽ hành nào? Tam hoàng tử không chừng quay đầu liền quên mất người.

Người có thể đọc sách sao?

Tôi lắc đầu.

Người biết viết chứ sao?

Tôi tiếp tục lắc đầu.

Cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, khiêu vũ ca hát, người biết cái nào sao?

Mama không nói lấy chồng còn phải biết những cái này nha.

Tôi nhăn mặt, xong.

Tiểu Đào trợn mắt, hối hận đi, chân của hắn chữa khỏi thì người có chỗ gì tốt?

Tôi biết Tiểu Đào vì muốn tốt cho tôi.

Tôi lắc đầu, phu quân có thể đi lại được, tôi thực sự rất vui.

Phu quân khác so với tôi.

Tôi đã sớm quen thuộc bị người ta gọi là kẻ ngốc.

Nhưng phu quân có lẽ không quen bị gọi là kẻ bại liệt.

Tiểu Đào thở dài, lẩm bẩm, ngốc liền không ngốc hoàn toàn chút.

Nửa tỉnh nửa ngốc, sau này sẽ chịu nhiều đau khổ.

27
Trong phủ đột nhiên xuất hiện rất nhiều nữ tử xinh đẹp.

Có người là khuê nữ của đại thần, người thì là công chúa của phiên bang.

Tiểu Đào nói, tôi nên bắt đầu cảm thấy lo lắng đi.

Tối nay, trong cung mở tiệc chiêu đãi.

Tôi và phu quân đều phải tiến cung.

Đầu tiên, khi tôi gả tới cũng không có cử hành hôn lễ, bởi vì phu quân bị liệt, không muốn tiếp khách, nên để tôi tới cho mọi người nhận diện một chút.

Hai là, chúc mừng chân của phu quân đã bình phục.

Ba là, phu quân được phong vương, hôm nay đến để lĩnh chỉ.

Tiểu Đào nói, chuyện thứ hai và chuyện thứ ba tương đối quan trọng.

Vừa nói chuyện vừa giúp tôi rửa mặt và trang điểm.

Trong phủ tôi thường ăn mặc rất tùy tiện, trước kia là sợ lăn qua lăn lại, Tiểu Đào nói có sửa soạn thì cũng uổng phí.

Về sau thì tôi thực sự quá lười, Tiểu Đào nói, dù sao Tam hoàng tử nhìn tôi cũng đã quen.

Vậy sao hôm nay lại ăn mặc long trọng như vậy?

Tiểu Đào nói, cái này gọi là thua người không thua trận.

Tôi không có hiểu, Tiểu Đào nói, người cái gì cũng đừng nói, cũng không được làm cái gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hoàng tử là được.

Có thể làm được không?

Tôi gật đầu, cái này đơn giản, tôi có thể làm được!

28.
Lần thứ nhất nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của phu quân.

Dáng dấp của tôi rất đẹp, tôi biết.

Bởi vì hoàng tỷ, hoàng muội thường xuyên nói, chỉ là một tên ngốc thôi đẹp như vậy để làm gì.

Ngay cả các cung nữ trong cung cũng sẽ xì xào rằng thật đáng tiếc cho Tam công chúa, bộ dáng đẹp như vậy đều uổng phí.

Cho nên, đại khái là tôi nhìn cũng khá xinh đẹp đi.

Nhưng hôm nay đồ trang sức cùng quần áo nặng quá.

Cổ tôi đều sắp cứng lại.

Ngước cổ lên nhìn phu quân.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phu quân có tinh thần tốt như vậy.

Trước kia hắn nằm ở trên giường, cả người đều có vẻ bệnh tật, sắc mặt cũng rất khó coi.

Hôm nay ăn mặc rất đẹp, cả người cũng tràn đầy năng lượng.

Chẳng trách có nhiều người muốn gả cho phu quân tôi như vậy.

29.
Lần đầu tiên tôi được tham gia một yến hội lớn như vậy.

Trước kia thời điểm ở hoàng cung, phụ hoàng sợ tôi ngu ngốc làm mất mặt, không cho tôi tham gia yến hội.

Tôi giả vờ làm cung nữ vụng trôm nhìn, kết quả là bị phạt đánh bàn tay.

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, ghi nhớ lời Tiểu Đào đã nói.

Không ăn, không uống, không di chuyển, không nói chuyện.

Rất nhiều người kính rượu phu quân.

Một số người chúc cho cơ thể hắn nhanh hồi phục, người thì chúc hắn phong vương.

Yến hội thật tốt, còn có những cô nương xinh đẹp đang khiêu vũ.

Trước kia tôi cũng biết nhảy múa, nhưng phụ hoàng rất ít gọi tôi khiêu vũ.

Cô nương xinh đẹp này nhảy thật đẹp, nếu không phải là không cho tôi động, tôi chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng.

Sau khi cô gái mảnh mai nhảy múa xong, quỳ xuống cùng phụ hoàng nói rất nhiều.

Quanh co vòng vèo tôi nghe không hiểu.

Một lúc sau, liền cầm chén rượu đến kính phu quân.

“Hôm nay ta hiến một điệu múa, chúc mừng thân thể của Cần Vương khôi phục.”

Cô nương này thật xinh đẹp.

"Mỹ nhân mời rượu, tam đệ cũng không thể lạnh nhạt người ta nha."

Tôi không biết người này, nhưng hẳn là huynh trưởng của phu quân tôi.

Nói thật, đều cùng chung một cha, thế nào mà lại chênh lệch lớn như vậy?

“Bản vương nhà có hãn thê, sợ là uống chén rượu này xong, về nhà sẽ không được bình yên.”

Hãn thê là cái gì?

Vì sao đều nhìn tôi?

Tôi thật sự không có lén ăn vụng cái gì, không tin mọi người có thể nghe bụng tôi còn kêu ùng ục đây.

"Có người có thể làm cho Cần Vương sợ sao?"

"Không tin, không tin!"

Mọi người trong yến hội đều đang bàn tán.

Phu quân mỉm cười không nói chuyện, ngược lại là cô nương đang quỳ thì sắc mặt rất xấu

Tôi lặng lẽ kéo kéo quần áo của phu quân.

Thành thật mà nói, tôi thực sự đói.

Phu quân giúp tôi gắp thức ăn, tôi chỉ dám ngồi thành thật đợi thức ăn gắp vào chén mới dám ăn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play