[Zhihu] Công chúa ngốc cùng hoàng tử liệt

Chương 4


1 tháng


Phu quân gắp, tôi ăn, cả đám người đều ngạc nhiên.

Tam hoàng tử, một người sát phạt quyết đoán, văn võ song toàn.

Tiêu diệt quân địch không chớp mắt thế mà có thể chăm sóc người khác giỏi như vậy.

Con tôm! Tôi thích nhất!

Thế nhưng là Tiểu Đào không cho tôi ăn, nói tôi ăn tôm bất nhã.

Tôi đã nhìn chằm chằm vào đĩa tôm thật lâu rồi.

"Há miệng."

Phu quân đối với tôi thật tốt!

Trong miệng nhét đầy tôm, thật thỏa mãn.

30.
Tôi ăn, còn phu quân thì bóc vỏ tôm.

Cung nữ ở bên cạnh sợ hãi, có thể là phu quân tôi đã đoạt mất công việc của nàng.

Phu quân lại nói không có việc gì.

Tôi đang ăn rất ngon miệng, nhưng cô nương xinh đẹp giống như không được vui lắm.

Đột nhiên quỳ gối trên điện.

“Từ lâu ta đã nghe nói Công chúa Chu quốc giỏi khiêu vũ ca hát, tinh thông cầm kì thi họa. Thần nữ bất tài, muốn so tài cùng công chúa một lần.”

Ừm... Chu Quốc, mẫu quốc của tôi.

Câu này tôi nghe rõ, muốn cùng tôi so tài.

Từ nhỏ tôi liền biết.

Tôi có thể mất mặt, nhưng tôi không thể làm cho quốc gia mất mặt.

Tôi dù có ngốc, cũng là một công chúa.

Phụ hoàng nhìn tôi, rất xấu hổ, có vẻ ngượng ngùng, ông hẳn là biết tôi chỉ biết ăn kẹo.

Vào thời điểm quan trọng, còn phải nhìn phu quân tôi.

“Nữ nhi của Liễu Thượng Thư, vì sao không tuân theo xưng Khánh Dương một tiếng Hoàng tử phi?”

Câu nói này khá gay gắt, tôi đã hiểu, phu quân hiện tại đang rất tức giận.

"Bản vương tàn phế, các ngươi cứ như vậy không có quy củ?"

Cô nương nũng nịu này nói chuyện cũng nhẹ nhàng êm ái, lần này tôi có thể nghe hiểu.

Nói chúng tôi không có cử hành hôn lễ.

Cô nương này nói rất đúng, không có gì sai cả.

Mama nói, cử hành hôn lễ, sau đó động phòng mới thực sự là vợ chồng.

Tôi ngược lại muốn trước tiên viên phòng, nhưng phu quân không chịu.

31
Bầu không khí rất xấu hổ.

Phụ hoàng cũng rất xấu hổ.

Thời gian trước vừa tới một nàng công chúa, nhưng lại là kẻ ngốc.

Mặc dù không có nói rõ nhưng đoán chừng mọi người ai cũng biết.

Hiện tại người khác khiêu chiến, cũng không dám ứng chiến.

Mất mặt! quá mất mặt.

Phu quân nhìn tôi chằm chằm, tôi giống như bị hắn nhìn thấu.

Tôi muốn đi tỉ thí một chút nhưng lại sợ mất mặt.

Tôi đã tự mình luyện tập rất lâu.

Tiểu Đào đều nói tôi khiêu vũ so với các hoàng tỷ đẹp hơn rất nhiều.

Thế nhưng là tôi đã nói với phụ hoàng rất nhiều lần, ông đều không tin.

Ông không tin, còn đuổi tôi đi, nói đừng làm mất thể diện.

Khiến cho tôi cũng không biết trình độ khiêu vũ của mình như thế nào.

“Nàng muốn chơi một chút không?”

Phu quân nói chuyện rất ôn nhu còn hỏi thăm ý kiến của tôi.

“Nếu nàng không thích thì không cần để ý đến nàng ta”

Có lẽ sợ tôi nhát gan, nên lại nói thêm một câu.

Khi hắn nói câu này, tôi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô nương nũng nịu bỗng tái xanh.

“Ngươi không sợ ta làm mất mặt?”

Tôi cẩn thận từng li từng tí nói, giọng nói rất nhỏ.

Tiểu Đào nói, nói ít đi, giọng càng nhỏ càng tốt.

Trước kia tôi còn ở hoàng cung, phụ hoàng không cho tôi gặp khách, mẫu hậu cũng không thích tôi.

Các hoàng tỷ hoàng muội cũng không có ai thích đến gần tôi.

Tôi biết, bọn họ chê tôi ngốc, thế nhưng tôi rất ngoan mà.

Phu quân có phải cũng sợ tôi làm mất mặt?

“Đừng sợ, ta sẽ không cười nàng”.

Nghe xong, tôi cảm thấy trong lòng nóng lên, cả cơ thể đều tràn đầy sức lực.

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ tay lên, tôi cũng phải đi so tài một chút.

Phu quân đỡ trán, nàng cứ trực tiếp đi lên là được, giơ tay lên làm gì?


Xin lỗi, xin lỗi, phản xạ có điều kiện.

32.
Mặc dù tôi là một kẻ ngốc.

Nhưng là tôi cũng đã học lễ nghi cung đình được vài chục năm.

Không thể nói là rất tốt, nhưng ít nhất so với những thiên kim tiểu môn hộ thì tốt hơn rất nhiều.

“Tôi có chút ngốc, tôi có thể chỉ so khiêu vũ không?”

Tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không có cách nào.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vậy tôi chính là một kẻ ngốc đi.

Làm đồ ngốc cũng chẳng thiếu miếng thịt nào.

Nghe tôi nói như vậy, các hoàng tử đang ngồi, công chúa, đại thần đều kinh ngạc há hốc mồm.

Nghe nói là một chuyện, chính chủ tự mình thừa nhận thì lại là một chuyện khác.

Ai sẽ vô duyên vô cơ tự nói mình ngốc?

Xem ra Hoàng Tử Phi thực sự là kẻ ngốc.

Sau khi tôi nói điều này, cô gái xinh đẹp kia tỏ ra có chút ngại ngùng.

Tôi đoán nàng cũng không thể xử lý được tình huống này.

Cũng không thể cùng một kẻ ngốc so đo đi, tôi dương dương tự đắc, tôi thật thông minh.

Đột nhiên nhớ tới, Tiểu Đào nói, đừng nói mình ngốc.

Phu quân sẽ rất mất mặt.

Ai sẽ muốn một cô vợ ngốc...

Tôi không dám nhìn phu quân.

Cô nương nũng nịu kia lại lên tiếng.

“Công chúa chẳng lẽ là lấy cớ thoái thác ...”

Cô nương này... đầu óc cũng có vấn đề sao?

“Ta nói ta ngốc là thật ngốc, ngươi thế nào còn không tin?”

Xong, càng nói càng nghe không ổn, tôi càng chột dạ, không dám nhìn phu quân một cái.

“Khánh Dương thực sự tâm trí không đủ”

Phu quân vừa mở miệng, mọi người đều xôn xao.

Cái này… thực sự là một kẻ ngu?

Cần Vương vậy mà thật sự cưới một kẻ ngốc?

“Nghe theo Khánh Dương đi, chỉ so tài khiêu vũ”

Ngay cả phụ hoàng cũng lên tiếng, không ai dám phản đối.

“Nếu ai trong các ngươi thắng, trẫm sẽ ban thưởng một nguyện vọng.”

Wow, còn có phần thưởng!

Tôi đây phải nhảy thật tốt!

33.
Cô nương nũng nịu kia quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

“Thần nữ chỉ có một nguyện vọng, chính là được ở bên Cần Vương sớm tối, xin bệ hạ thành toàn.”

Không phải người thắng mới có phần thưởng sao?

Nàng thế nào lại không ra bài theo lẽ thường?

Tôi kháng nghị: “Còn chưa có thi đấu đâu? Sao lại đòi phần thưởng trước rồi?”

Phu quân bị chọc cười, không giấu được vui vẻ.

Nhỏ giọng nói thầm: “Nàng ta thắng, cũng không thể toại nguyện, nàng yên tâm”

? ? Ngươi lớn hay là hoàng thượng lớn? ngươi nói thế nào thì liền như thế đấy sao? Mắt tôi trợn trắng.

Những người khác có lẽ không nghe thấy lời thì thầm của phu quân.

Phụ hoàng vẫy tay một cái, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Cô nương nũng nịu nhảy đầu tiên, nhảy rất đẹp.

Tôi không chớp mắt, mỹ nữ khiêu vũ nhìn thật đẹp mắt nha.

Khi điệu múa kết thúc, tất cả mọi người vỗ tay nhưng phu quân vẫn bất động.

“Khánh Dương, con cứ nhảy tùy thích đi, đừng áp lực”

Phụ hoàng nói, tôi đoán chừng chắc là sợ tôi sẽ mất mặt đi.

Vẫn là coi thường tôi, để tôi cho mọi người mở mang tầm mắt đi!

Tôi nhờ phụ hoàng cho người chuẩn bị một cái yêu cổ.

* yêu cổ (vũ điệu dân gian, đeo trống ngang thắt lưng, vừa múa vừa gõ trống)。

Chu Quốc khiêu vũ, nổi tiếng nhất là múa với trống lưng.

Một cái yêu cổ nho nhỏ, đứng lên cũng khó chứ đừng nói đến múa trên đó.

Ta từng nghe hoàng tỷ nói rằng chỉ có khi nào có thể nhảy múa vũ điệu này thật tốt thì phụ hoàng, mẫu hậu mới thích.


Tôi cùng Tiểu Đào luyện hơn mười năm.

Trong khoảng mười năm qua, tôi đã ngã rất nhiều lần, mỗi lần Tiểu Đào đều nói đừng luyện nữa.

Nhưng tôi chính là không nghe, kẻ ngốc mà nghiêm túc lên, thật sự rất chăm chỉ.

Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm.

Ai có thể nghĩ tới đồ đần cũng biết khiêu vũ, cái này thật hiếm lạ.

Ngón chân điểm nhẹ về phía trước và nhảy theo tiếng trống.

Điệu múa này tôi đã luyện vài chục năm, cuối cùng cũng được biểu diễn ra ngoài.

Tôi nhìn phu quân, muốn thông qua ánh mắt hắn hỏi tôi nhảy như thế nào.

Nhưng sao ánh mắt của phu quân lại như vậy, nhìn đến phát ngốc rồi?

Mạnh mẽ như rồng bay, duyên dáng như phượng múa.

Sau khi tôi múa xong, cả điện bỗng nhiên rất yên tĩnh.

Sao vậy, tôi đã luyện tập hơn mười năm, đều uổng công rồi sao?

Mới vừa rồi còn có tiếng vỗ tay, thế nào khi đến lượt tôi thì chẳng có gì cả.

“Không nghĩ tới Khánh Dương lại có năng lực này, tốt, tốt, tốt!”

Phụ hoàng dẫn đầu vỗ tay, trong điện vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.

Kết quả đã được quyết định, tôi thắng.

Đừng xem thường kẻ ngốc, kẻ ngốc cũng có thể nhảy múa.

“Khánh Dương, con muốn cái gì, phụ hoàng đều cho con”

Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng đã nghĩ ra!

“Con muốn cùng phu quân viên phòng”

Khí tụ đan điền, thanh âm cực lớn.

Tôi thấy nụ cười của phụ hoàng đông cứng lại trên môi.

Phu quân giống như cũng choáng, đôi đũa trên tay rơi xuống đất lúc nào mà không hay.

Trong đại điện, mọi người đều có biểu cảm kỳ quái.

Viên phòng đáng sợ như vậy sao? Mọi người như vậy là sao!

“…”

Cuối cùng, phụ hoàng không nói cái gì.

Cho tôi một đống vàng bạc châu báu cùng một ít đồ chơi hiếm lạ

Tiểu Đào nói tôi không biết xấu hổ.

Viên phòng là chuyện có thể mang ra bên ngoài nói trước công chúng sao?

34.
Phu quân muốn đưa tôi về Chu Quốc.

Tôi không muốn về nhưng Tiểu Đào lại rất vui vẻ.

Nàng muốn trở về để rửa mối nhục trước kia.

Tôi không hiểu nó có ý gì.

Đội ngũ trở về Chu quốc rất đông đảo.

Tôi không biết tại sao phu quân lại có nhiều hành lý như vậy.

Vậy mà lại dùng tới ba mươi xe ngựa kéo.

Quả nhiên, không bị liệt, kiểu cách cũng nhiều thêm.

Khi đến Chu quốc, là Lâm Thù Nguyên cùng hoàng huynh của tôi tới tiếp đón.

Hai người họ nhìn thấy tôi, vẻ mặt biểu lộ không thể tin được.

Nhìn thấy phu quân dìu lấy tôi, họ càng mất hứng.

Không thể trách tôi được!

Tiểu Đào nhất định phải cho tôi ăn mặc thật đẹp.

Trên đầu mang một đống trang sức, vừa bước xuống xe liền ngã một phát.

Mặt lấm lem, y phục bị rách còn bị trẹo chân.

Sau khi thay y phục, nếu không có phu quân dìu tôi sẽ không đi dược.

Gặp được hoàng huynh, tôi rất vui.

Bởi vì hoàng huynh là người duy nhất không nói tôi ngốc.

Nhưng hoàng huynh không thân cận với tôi, cũng không thân cận với các hoàng tỷ hoàng muội trong cung.

Thời điểm lúc tám tuổi rơi vào trong hồ, chính hoàng huynh đi ngang qua đem tôi vớt lên.

“Hoàng huynh!”

Ta rụt rè.

Hoàng huynh khẽ gật đầu, xem như là đáp lại.

Hướng về phía phu quân nói:

“Trước nay vẫn luôn nghe danh Cần Vương, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được nhìn thấy người thật”.

Phu quân gật đầu, đáp lại vài câu và mỉm cười.

Trở lại trong cung, tôi cũng không vui vẻ.

Tôi cùng phu quân ở tại một căn phòng rất tráng lệ.

Phụ hoàng sẽ chiêu đãi phu quân trong dạ yến đêm nay.

Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một bữa tiệc như vậy sau nhiều năm sống ở nơi này.

Tôi có chút khẩn chương, nhưng Tiểu Đào thì không.

Nàng cùng tôi nói, hiện tại tôi cùng Cần Vương trở về, đừng nói tới ta chỉ là một kẻ ngốc, dù bây giờ đứng giữa yến tiệc phát điên đi nữa, cũng không ai dám mở miệng chê trách.

Tôi hỏi vì sao, nàng nói tôi thật ngốc.

Chu quốc là nước chư hầu của Đại Uyên.

Dù sao phụ hoàng tôi là một phân vương, còn Cần Vương vẻn vẹn là một thân vương,

Cũng không phải hướng phụ hoàng hành đại lễ.

Tôi chính là đi theo phu quân được thơm lây.

35.
Phu quân nói tối nay tôi không cần phải trang điểm cầu kì.

Nhưng Tiểu Đào lại nói, đây chính là thời cơ tốt để tôi nổi bật giữa dám đông.

Sau đó ra sức trang điểm cho tôi.

Nói thật, khi nhìn vào gương tôi đã sợ ngây người.

Thế nào mà lại đẹp như vậy.

Tiểu Đào nói, vẻ đẹp của tôi theo kiểu kinh diễn, đại khí, cảm giác cao quý.

Ném vào đám đông, cứ coi như là một kẻ ngốc, cũng có thể để cho người ta đầu tiên liền phát hiện tôn quý không giống người thường.

Mặc đồ thật tốt, tôi theo sát sau lưng phu quân.

Mặc dù chưa từng tham gia yến hôi, nhưng tôi biết, nữ tử đều phải đứng sau nam tử.

Cho dù là người Mẫu hậu cao quý kia, bình thường cũng là sẽ đứng sau lưng phụ hoàng.

Cho dù tôi rất muốn cùng phu quân đứng chung một chỗ.

Phu quân giống như đọc được suy nghĩ của tôi.

Hướng tay về phía tôi, nắm tay tôi thật chặt.

Cùng nhau song song bước vào đại điện.

Lần thứ nhất tôi bước vào đại điện một cách chính thức như vậy.

Phụ hoàng và mẫu hậu ngồi trên ghế cao nhất của đại điện.

Hoàng tỷ, hoàng muội, hoàng huynh ngồi ở bên cạnh.

Hàng ghế phía dưới văn võ bá quan được sắp xếp ngồi theo chức vụ.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu nói rất đúng, xác thực tôi không thích hợp tới đây, người ở nơi này cũng quá nhiều.

36.
Phu quân dáng người thẳng tắp, tôi ngược lại có chút chột dạ.

Đúng! Cáo mượn oai hùm, chính là cái từ này.

“Bái kiến Cần vương gia, Cần vương phi”

Phu quân không cần hành đại lễ, hơi cúi người cũng xem như là đã hành lễ.

Phu quân không cần phải hành lễ, còn tôi thì không.

Tôi vừa định quỳ xuống dập đầu, phu quân lại vội vàng đem tôi nâng lên.

“Bản Vương cùng Vương Phi, vợ chồng một thể, tuy rằng là công chúa Chu quốc nhưng cũng là
Vương phi của Đại Uyên, lễ này có thể miễn”.

Không... không cần quỳ?

Cái này cũng quá tốt! trách không được Tiểu Đào nói tôi là người có phúc khí.

“Cần Vương nói đúng”.

Phụ hoàng hướng về phía phu quân cười, nhưng ông cho tới bây giờ đều chưa từng cười với tôi một tiếng.

“Khánh Dương, ở Đại Uyên tất cả đều tốt chứ?”

Phụ hoàng hỏi tôi, nhưng đã rất lâu không có nghe phụ hoàng gọi tôi là Kháng Dương, tôi có chút bối rối.

“Rất tốt! Ăn được ngủ được, không ai đánh bàn tay, không ai phạt quỳ, cũng không ai mắng nàng là đồ ngốc”

Phu quân lạnh lùng đáp.

“Đúng, đều rất tốt! Phụ hoàng còn cho con ăn kẹo”

Nghe tôi gọi phụ hoàng, sắc mặt của phụ hoàng tôi liền rất không tốt.

Tình thế có chút khá lúng túng, còn phải nhờ hoàng huynh của tôi giải vây, mang theo văn võ bá quan hướng phu quân tôi hành lễ.

Tôi cảm thấy lần này phu quân tới đây, hoàn toàn là tới xoi mói.

“Bản Vương cùng Vương Phi, vợ chồng một thể, vì sao không hành lễ với Vương Phi?”

Để hoàng huynh và hoàng tỷ hành lễ với tôi?

Ta vội vàng lắc đầu, xua tay, cái này không thể được!

Nhìn vẻ mặt của Hoàng tỷ rất không vui, sắc mặt lạnh lùng.

Hoàng huynh ngược lại là cung kính hướng tôi cùng phu quân hành lễ.

Tôi nhanh chóng đỡ hoàng huynh lên.

Thấy hoàng huynh hành lễ với tôi, hoàng tỷ hoàng muội cũng hành lễ một cách miễn cưỡng.

“Bái kiến Cần Vương, Cần Vương Phi”

Tôi muốn đi qua đỡ họ dậy.

Phu quân giữ chặt tay của tôi, tôi không cách nào động đậy.

Ngồi nhìn toàn bộ huynh đệ tỷ muội hướng tôi hành lễ.

Nhóm hoàng huynh vừa hành lễ xong, văn võ bá quan, thân vương quận vương cũng đi theo hành lễ.

Cả người tôi đều thấy xấu hổ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play