[Zhihu] Công chúa ngốc cùng hoàng tử liệt

Chương 2


1 tháng


Khi ngọn nến được thắp lên, tôi mới có thể nhìn rõ người trên giường.

Cái này cũng quá khéo đi?

Giống như tôi, cũng là nữ, vậy phu quân của tôi đâu?

Việc này, rất xấu hổ.

Mặc dù tôi ngốc, nhưng vẫn biết xấu hổ nha.

Dù sao tôi hiện tại cả người đều trần như nhộng, mỹ nữ đối diện đoán chừng cũng không có mặc cái gì.

May mắn có tấm rèm che lại.

9.
Phu quân tôi tới, hắn ngồi trên xe lăn.

Hóa ra hắn không phải lười nhác xuống giường, mà là bị liệt.

"Mặc y phục đàng hoàng, lăn xuống đây!"

Đây là câu nói thứ hai mà phu quân nói với tôi.

Tôi vội mặc quần áo nhưng có chút không hiểu, sao lúc nào hắn cũng kêu người lăn?

Lăn thực sự rất cần kỹ xảo, lần trước lăn xong trên người tôi còn bị đau vài ngày.

“Không lăn có được hay không?”

Tôi hỏi.

Phu quân không nói gì.

Tức giận? Được rồi, lăn thi lăn.

Tôi cuộn người giống như quả bóng vừa định lăn xuống giường, liền bị phu quân tiếp được.

Oa, phu quân tôi thật lợi hại, ngay cả khi bị liệt cũng có thể đỡ được tôi!

Mỹ nữ trên giường mặt đỏ bừng.

Có lẽ là đang xấu hổ đi.

Phu quân hỏi tôi vì sao khuya khoắt không chịu đi ngủ, còn chạy đến trên giường trắc phi của hắn.

Tôi ăn ngay nói thật.

Tôi tới đây để tìm hắn.

“Tìm ta làm gì?”

Giọng điệu của phu quân rất tệ, tôi không biết hắn tại sao lại hung ác như thế.

Gọi phu quân...

Chuyện này tôi nhớ được!

Sau đó thì sao?

Cởi quần áo……

Mama thật sự nên khen tôi, trí nhớ của tôi thật tốt!

? ? ?

Khuân mặt của phu quân lúc xanh lúc trắng.

Sau lưng mấy cái thị vệ cũng đang vụng trộm cười.

"Lăn!"

Thế nào lại nói tôi lăn?

Đi đi, có lẽ người chỗ này thích đi lại bằng cách lăn.

Thế là tôi lại êm dịu lăn ra ngoài.

Đang lăn được nửa đường, tôi đột nhiên nhớ lại, hô to.

"Phu quân, chúng ta còn chưa viên phòng đâu!"

…Hoàn toàn yên tĩnh.

Bị liệt liền không thể viên phòng sao?

10.
Vừa lúc đó có một đám người tới.

Nói phải giúp tôi chuẩn bị trang điểm đẹp một chút, một lát sẽ đi gặp hoàng thượng.

Gặp phụ hoàng tôi?

Nha hoàn của tôi nói, là đi gặp phụ hoàng của phu quân tôi.

Vậy thì tôi phải thể hiện thật tốt.

Trước kia phụ hoàn cùng mẫu hậu giống như có chút không thích tôi.

Sẽ không chủ động gặp tôi, cũng không chủ động nói chuyện với tôi.

Vị hoàng thượng này sẽ không, không thích tôi đi.

Phu quân đến gặp tôi.

Nói cho tôi biết, một hồi gặp phụ hoàng đừng nói chuyện.

Tôi phản đối, tôi cũng đâu có phải bị câm, như thế nào lại không cho tôi nói chuyện.

Phu quân nói, nếu tôi dám nói bậy, sẽ không cho tôi ăn cơm.

Cái này không thể được.

Trong cung tôi đói bụng mấy ngày, mùi vị không dễ chịu chút nào.

Tôi thỏa hiệp, không nói thì không nói!

Không cho nói chuyện, tôi khoa tay thì được đi.

Tôi thật thông minh, vì sao lúc nào cũng nói tôi là kẻ ngu?

11.
Đây là lần đầu tiên tôi mặc đồ đẹp như vậy.

Soi gương một chút tôi suýt không nhận ra được chính mình.

Nha hoàn thiếp thân của tôi luôn nói, nhìn dáng dấp của tôi rất đẹp, nếu không phải là một kẻ ngốc thì tốt rồi.

Tôi cùng phu quân ngồi trên một chiếc xe ngựa.

Phu quân lúc thì đọc sách, lúc thì nhắm mắt đi ngủ, dù sao chính là không nhìn tôi.

Tôi nhìn không đẹp sao?

Tôi hỏi nhưng hắn không có trả lời.

Bên ngoài có tiếng rao bán đồ rất lớn.

Tôi nhịn không được vén tấm màn xe ngựa lên.

Cái thứ đo đỏ, sáng lấp lánh ánh đường chính là kẹo hồ lô?

Tôi muốn ăn, nhưng không có tiền.

Cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngươi có thể cho ta một cái được không?"

Thật xấu hổ...nhưng cái thứ này nhìn cũng ngon quá đi!

Người bán hàng bên ngoài xe ngựa có lẽ cũng không nghĩ tới.

Một cỗ xe ngựa cao quý, một tiểu thư xinh đẹp như vậy.

Lại mở miệng xin hắn một cây kẹo hồ lô.

"Tiểu thư, ngươi... ngươi nói cái gì?"

Tôi nhìn người bán hàng càng lúc càng đi xa, lớn tiếng hô: “Cho tôi một cây!”

Sau khi hô xong tôi liền hối hận, vì phu quân đang trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ.

Tôi cúi đầu, nhưng tôi muốn ăn.

Chỉ chốc lát sau, người bán kẹo hồ lô bị bắt đến trước mặt.

Phu quân ném cho hắn một cái túi tiền.

Kẹo hồ lô thuộc về tôi.

Phu quân tôi thật giàu có!

Tôi gặm mứt quả, cái thứ này ăn ngon thật.

Trước kia ở trong cung tôi từng nhìn thấy các công chúa khác ăn, tôi cũng muốn ăn, thế nhưng các nàng không cho, còn mắng tôi là kẻ ngu.

Phu quân thật tốt!

Ngươi chưa từng ăn nó à?

Đây là câu đầu tiên phu quân nói với tôi hôm nay.

Tôi lắc đầu, lại gật đầu.

"Hoàng tỷ không cho ta ăn, nàng ăn thừa ta có liếm một chút, không có ngon bằng cái này!"

Tôi nhìn thấy rõ ngón tay phu quân đang cầm sách dùng sức siết chặt.

Về sau ta sẽ mua cho ngươi.

Đây là câu thứ hai phu quân nói với tôi hôm nay.

Lấy chồng thật tốt!

12.
Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ khẩn trương khi gặp cha ruột của phu quân.

Tôi không nghĩ tới so với phụ hoàng tôi thì ông tốt hơn nhiều.

Để cho tôi ngồi, để cho tôi ăn kẹo còn đối với tôi mỉm cười.

Mọi người ở đây thật là tốt!

"Phụ hoàng, đừng nuông chiều nàng!"

Phu quân tôi lên tiếng.

Ý gì? Tôi vội vàng đem viên kẹo trong miệng phun ra.

Quy củ đứng lên, một cử động nhỏ cũng không dám.

Trước kia ở hoàng cung, phạm sai lầm thì sẽ bị đánh bàn tay.

Tôi run run rẩy rẩy vươn tay...

Đang chờ trừng phạt.

Một nắm kẹo chợt xuất hiện trong lòng bàn tay.

Phu quân tôi cho tôi.

"Mang về phủ ăn."

Lần đầu tiên tôi đưa tay không có bị đánh, lại có kẹo.

Tôi nhất định phải trở về nói cho các tỷ muội trong cung!

Trước khi xuất giá bọ họ còn cười nhạo tôi, nói tôi gả đi nhất định sẽ bị bắt nạt.

Nhìn đi, ở đây không ai khi dễ tôi!

Phụ hoàng của phu quân liên tục hỏi tôi mấy vấn đề.

Nhưng tôi ghi nhớ lời phu quân, không được nói chuyện.

Chỉ có thể khoa tay biểu đạt.

Chỉ nghe phụ hoàng nói: “Con bị câm?”

Tôi lắc đầu, xua tay… dùng tay chỉ vào phu quân, rồi chỉ chỉ miệng mình.

Phu quân mới chậm rãi nói: “Nói chuyện đi.”

Phù, nín chế/t tôi!

13.
Phu quân đem thiếp thân nha hoàn của tôi gọi vào.

Không cho tôi vào.

Tôi an ổn ngồi ở cửa đợi.

Mama nói, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ là người nam nhân đang sủng hạnh nữ nhân.

Phu quân tôi là đang sủng hạnh tiểu Đào sao?

Thiếp thân nha hoàn của tôi ban đầu không phải tên gọi này, nhưng tôi luôn nhớ lầm.

Nàng thỏa hiệp, nói vậy cứ gọi là Tiểu Đào đi.

Chờ thật lâu, cũng không thấy hai người ra.

Tôi thật sự là không thể đợi được nữa, dùng ngón tay chọc một cái lỗ hướng gian phòng bên trong nhìn vào.

Tiểu Đào quỳ trên mặt đất, không biết nói cái gì, còn không ngừng khóc.

Trong trí nhớ của tôi, Tiểu Đào chưa bao giờ khóc.

Phu quân tôi bắt nạt Tiểu Đào rồi?

Tôi dùng sức gõ cửa, hô: "Phu quân, người sủng hạnh Tiểu Đào xong rồi sao? ta muốn vào."

Cái này một tiếng hô xong, cả viện người đều nghe được.

Tôi thấy rõ, khuân mặt của phu quân tối sầm lại.

"Lăn tới đây!"

Được thôi, người ở chỗ này không tệ, chính là vừa đi vừa về lăn qua lăn lại, thật sự rất phiền phức.

14.
Tiểu Đào nói tôi mệnh tốt, cũng không tốt.

Tôi không hiểu ý của nàng lắm.

Cái gì số mệnh tốt rồi lại không tốt?

Nàng một bên vừa giúp tôi thu dọn đồ đạc, vừa nói thầm.

Nói thầm, tôi có hơn phân nửa nghe không hiểu.

Nhưng là tôi cũng nghe hiểu nàng nói, phu quân tôi đã hỏi nàng rất nhiều chuyện của tôi.

Rồi xong…

"Chuyện ta rút lông đuôi của không tước trong vườn, ngươi nói?"

Tiểu Đào gật đầu.

Tôi không nhớ thời điểm đó tôi được mấy tuổi.

Hoàng tỷ nói nếu tôi có thể nhổ được chiếc lông đuôi đẹp nhất trên người con khổng tước, thì liền chơi cùng tôi.

Tôi đã bị khổng tước mổ mấy lần.

Thật vất vả mới rút được một cọng lông, liền bị mẫu hậu phạt quỳ vài ngày.

"Ta...ta đi đào củ sen ở Ngự hoa viên, ngươi cũng nói?"

Tiểu Đào tiếp tục gật đầu.

Tôi sắp sụp đổ rồi.

Tiểu Đào tiếp tục gật đầu.

Tôi sắp sụp đổ.

Năm đó, hoàng muội nói muốn ăn củ sen.

Để tôi vào trong hồ đào một ít, ai biết mùa đông không có củ sen.

Tôi từ trong hồ đi lên, lạnh đến run rẩy, bọn tỷ muội trên bờ đã sớm giải tán.

Sau khi biết chuyện này, phụ hoàng liền phạt tôi ba tháng không được ra khỏi cửa.

"Kia... vậy ta... ta cùng nhi tử của lão đầu Hàn Lâm viện, ngươi cũng đã nói?"

Một tấm mà che cuối cùng...

Tiểu Đào mặt không đổi sắc, gật đầu.

Cái này tôi nhớ được.

Nửa năm trước khi gả tới đây.


Nhi tử của lão đầu Hàn Lâm viện tiến cung.

Lâm Thù Nguyên, dáng dấp đẹp mắt, người cũng thông minh.

Hắn từ nhỏ đã vào cung làm thư đồng, nhưng sau mười sáu tuổi hiếm khi vào cung.

Trước đây, nói là cùng tôi có hôn ước, nhưng về sau tôi trở nên ngốc, hôn ước cũng bị hủy bỏ.

Sau khi tôi biết tin, hoàng tỷ nói, tôi đi cầu xin Lâm công tử, nói không chừng hôn ước còn có thể giữ lại.

Tôi vừa cùng Lâm Thù Nguyên gặp mặt, còn chưa kịp nói cái gì, không kịp dừng lại cả người nhào vào trong ngực hắn.

Ừm... Lâm Thù Nguyên trực tiếp đem tôi đẩy ra, khiến tôi ngã phịch một cái mông chạm đất.

Rất nhiều người nhìn thấy.

Lúc đó Tiểu Đào còn nói, may mắn là tôi ngốc, nếu không nhất định sẽ xấu hổ không mặt mũi gặp người.

Vậy mà cái gì ngươi cũng nói? Tôi ảo não ngồi trên giường.

Xong, nhất định phu quân sẽ càng ghét tôi hơn!

Tiểu Đào lại không thèm để ý, hoàng tử là người tốt, người về sau có thể hưởng phúc.

Tôi hiện tại không phải đang hưởng phúc đó sao?

Không lo ăn không lo uống, cũng không ai nói tôi là kẻ ngốc.

15.

Tôi hơi canh cánh trong lòng, khi không có cùng phu quân viên phòng.

Dự định rón rén đi hỏi trắc phi của phu quân một chút.

Không nghĩ tới, tôi trực tiếp sợ ngây người.

Viên phòng là miệng đối miệng? Không mặc quần áo sao?

Cái này... thật xấu hổ!

Người kia từ trên giường Trắc Phi xuống tới...

Vậy mà đi xuống!

Chân của phu quân đã tốt? Không bị liệt?

Tôi kích động hô to, phu quân người có thể đi sao? Không bị liệt?

Kết quả, cái này không phải làm cho người ta xem chuyện cười sao?

Người kia căn bản không phải phu quân tôi.

Những thị vệ ngầm lần nữa bao vây căn phòng, tôi hình như lại gây rắc rối.

Lần này phu quân tới, nhìn tôi bằng ánh mắt rất tức giận.

Tôi bị dọa đến trực tiếp nằm trên mặt đất, cuộn tròn giống quả bóng, vội vàng lăn đến trước mặt phu quân, tôi thực sự không phải cố ý!

Sắc mặt phu quân càng đen hơn, tôi cảm giác như hắn đang muốn giế/t người.

Sẽ không giế/t tôi đi!

Tôi bị dọa đến run lẩy bẩy.

Phu quân gọi người đem nàng đưa đi.

Xong, phu quân không muốn gặp tôi.

16

Tiểu Đào nói tôi ngốc là một người ngốc có phúc khí.

Trong phủ chỉ có một cái Trắc Phi, bị tôi mèo mù gặp cá rán vậy mà còn đuổi được người đi.

Nhưng tôi không có!

Tôi là đi học hỏi!

Trắc phi, một người phụ nữ dịu dàng lại xinh đẹp.

Biến mất.

Toàn bộ người trong phủ ai cũng không dám nhắc đến chuyện đó.

Tiểu Đào nói với tôi, Trắc Phi cùng người khác tư thông, bị bỏ.

Tôi hỏi Tiểu Đào, bị bỏ là có ý gì.

Tiểu Đào mắt trợn trắng, ngài từ hành tinh nào rớt xuống trái đất vậy, ở chỗ nào tới thì nên về chỗ đó thôi, ngài rõ ràng sao?

Lần này, tôi lại có thêm một điều phải lo lắng mỗi ngày.

Tôi sợ bị bỏ!

Tiểu Đào nhìn tôi càng giống đồ đần.

Luôn luôn nhắc tới, người ngốc có phúc của người ngốc, là người ngốc có phúc nha.

17
Phu quân muốn gặp tôi.

Tôi không dám gặp.

Cuối cùng chính hắn đẩy xe lăn tới, xuất hiện trước mặt tôi.

Hắn nói tôi không giống một nàng công chúa.

Không có công chúa nào sẽ lăn để gặp người.

Hỏi tôi tại sao lại nghĩ việc lăn để gặp người là chuyện bình thường.

Tôi có vài lời muốn nói về điều này.

Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên làm như vậy để đến gặp hoàng tỷ, hoàng muội.

Các nàng nói đây là lễ phép.

Sau khi lớn lên, phụ hoàng cùng mẫu hậu phát hiện.

Không cho tôi làm như vậy, nhưng là cũng không có trừng phạt hoàng tỷ, hoàng muội.

Mỗi một câu tôi nói, nắm đấm của phu quân tôi lại siết chặt thêm mấy phần

Tôi cười hì hì: Lúc lăn có hơi đau một chút.

Nhưng nếu nắm giữ kỹ xảo tốt thì sẽ đỡ hơn!

Dứt lời tôi liền muốn biểu diễn cho hắn xem.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play