[Zhihu] Công chúa ngốc cùng hoàng tử liệt

Chương 1


1 tháng


1
Tôi là một kẻ ngốc.

Nhưng bản thân tôi lại không cảm thấy điều đó.

Tôi cảm thấy mình rất bình thường.

Nhưng phụ hoàng cùng mẫu hậu đều bảo tôi ngốc.

Vậy thì tôi liền ngốc đi.

Nhưng người ngốc cũng có phúc của người ngốc.

Phụ hoàng đã hứa tìm cho tôi một phu quân tốt.

Hoàng tử nước láng giềng.

Nghe có vẻ như chức quan rất lớn.

Tôi rất chờ mong được gả đi.

2
Tôi rất vui mừng chuẩn bị xuất giá.

Nhưng nha hoàn thiếp thân của tôi hình như không được vui lắm.

Nàng nói tôi thật ngốc, chuyện này thì có gì vui, cái này gọi là hòa thân.

Người hoàng tử kia bị liệt đã nằm trên giường nhiều năm, đồ đần mới đồng ý gả cho hắn.

Hòa thân là cái gì?

Ai là đồ đần?

3.
Trên đường đi xuất giá, tất cả mọi người đều muốn tôi khóc.

Tại sao tôi phải khóc?

Tôi cười hì hì, căn bản không khóc được.

Tôi lại nghe mọi người nói thầm, đúng là cái kẻ ngốc.

Bị xem như công cụ mang đi hòa thân, còn tưởng là mình gả được cho người tốt?

Tại sao mọi người đều nói tôi ngốc? Tôi cũng không hiểu rõ.

Sau khi lậy phụ hoàng cùng mẫu hậu tôi liền lên đường.

4.
Trước khi xuất giá, các ma ma trong cung đã dạy tôi.

Khi nhìn thấy nam nhân mình muốn gả, phải ngọt ngào gọi phu quân.

Tôi thắc mắc hỏi ma ma, như thế nào là ngọt ngào.

Mama không nói nên lời, nói tôi là gỗ mục không thể khắc thành ngọc.

Không nói thì không nói, sao lại mắng tôi là khúc gỗ?

Nhưng tôi đã nhớ kĩ những gì ma ma dậy.

Gọi phu quân, cởi quần áo và ngoan ngoãn nằm trên giường là được.

Cái này cũng không khó, tôi chắc chắn có thể làm được cả hai!

Trên đường xuất giá, trong đầu tôi cứ nghĩ mãi về hai chuyện này.

Gọi phu quân, cởi quần áo.

Xem ra việc lấy chồng cũng không phải rất khó!

5
Lần đầu tiên nhìn thấy phu quân tương lai của mình.

Hắn ngồi trên giường.

Người này trông còn đẹp hơn trong những bức tranh tôi từng nhìn thấy nữa nha.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đẹp như vậy.

Tôi nhìn chằm chằm thêm vài lần nữa.

Nhưng……

Tại sao một người lớn như vậy thế nào còn không chịu dậy, giữa ban ngày mà vẫn còn ngủ?

Có thể tôi ngốc, còn hắn thì lười đi!

Tôi nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc.

Nhưng trông hắn có vẻ không vui lắm.

Lông mày gần như nhíu lại với nhau.

"Lăn ra ngoài"

Câu đầu tiên hắn nói với tôi.

Mọi người đều nói tôi ngốc nhưng tôi không ngốc.

Muốn tôi lăn, tôi liền lăn.

Tôi thực sự đã lăn ra khỏi phòng, trên đường lăn còn quay đầu hỏi: “Phu quân, chàng muốn ta lăn như này đúng không?”

6.
Tôi gả đến đây chỉ gặp qua phu quân một lần.

Nhưng tôi cảm thấy sống ở đây thoải mái hơn ở hoàng cung nhiều.

Trước kia tại hoàng cung, mọi người đều ở trước mặt nói tôi là kẻ ngốc.

Ở chỗ này, mọi người đều chỉ nói sau lưng.

Người chỗ này thật lễ phép nha!

Nghe nói, phu quân thân thể không tốt, chân không thể bước đi.

Thật đáng thương!

7.
Tôi hỏi nha hoàn thiếp thân của mình, làm thế nào để khiến người khác vui vẻ.

Nàng giả vờ như không nghe thấy.

Tôi hỏi làm sao để có thể gặp được phu quân.

Nàng trợn trắng mắt.

Nói tôi không nhìn rõ tình hình, thành thành thật thật ở lại trong phủ tốt bao nhiêu.

Không lo ăn uống, cũng không ai quản, cứ sống như vậy cả đời là tốt rồi?

Nha hoàn của tôi nói chuyện rất thẳng thắn nhưng lại đối xử với tôi rất tốt.

Ví dụ như, những cung nữ khác trong cung cười nhạo tôi là kẻ ngốc.

Nàng sẽ đem người đánh cho một trận sau đó nói cho tôi biết.

Công chúa, lần sau người đối các nàng hung dữ một chút, trừng phạt các nàng thật nặng, bọn họ sẽ không dám tái phạm nữa.

Tôi làm một biểu cảm, thế này đã đủ hung dữ chưa?

Tôi lại làm biểu cảm hung thêm một chút!

Như vậy đã được chưa?

...Quên đi, người cứ giả vờ như không nghe thấy gì đi.

Nói tôi là cái kẻ ngu thì có làm sao, tôi không thèm quan tâm chút nào.

Trước khi gả đi mama đã dạy dỗ tôi, tôi đây là người có trí tuệ lớn.

Tôi rất đồng ý với những gì bà nói.

Tôi quyết định vẫn là dùng cách đó để lấy lòng phu quân.

Mama dạy tôi, gọi phu quân, cởi quần áo, tôi không tin không bắt được hắn!

8.
Không biết có phải hay không là bởi vì tôi là kẻ ngốc.

Gã sai vặt trong phủ, lính canh, nha hoàn đều coi tôi như người trong suốt.

Không quan tâm cũng tốt, tôi sẽ thuận tiện đi lấy lòng phu quân hơn.

Nửa đêm, thừa dịp mọi người đang ngủ.

Tôi rón rén bước vào phòng phu quân.

Lần trước đã đến đây một lần, tôi chắc chắn có thể nhớ kỹ!

Nhưng tại sao trong phủ lại có nhiều phòng như vậy, hơn nữa cái nào cũng giống nhau?

Đúng! Chính là phòng này!

Đẩy cửa ra, tôi sờ soạng lên giường.

Cởi quần áo, gọi phu quân.

Hai điều này tôi đặc biệt nhớ rõ.

Nhưng tôi chưa kịp gọi phu quân thì đã có người hét lên trước.

"Cứu mạng! Có thích khách!"

Ai? Ai là thích khách?

Một đám người đồng loạt vọt vào trong phòng.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play