[Zhihu] MÈO NHÀ TÔI LÀ GIÁN ĐIỆP

Chương 3


1 tháng


6.
Khoan, "chờ tôi” là có ý gì?

Còn nữa, anh ấy cố ý chuốc say anh tôi? Bảo sao lúc ăn cơm anh ấy liên tục rót rượu.

Nhưng tại sao lại làm thế? Chuốc say anh tôi cũng đâu giúp ích gì cho kế hoạch tối nay…

Chợt bừng tỉnh, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu tôi.

Chẳng lẽ…

Cửa phòng tắm bỗng mở ra, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

Ngẩng đầu, cảnh tượng khiến người nhìn đỏ mặt đập vào mắt tôi, giờ phút này Ti Triệt cởi trần, dựa vào cửa, dáng vẻ lười biếng.

Tuy đạo đức và lý trí bảo tôi đừng nhìn, nhưng đôi mắt vẫn bất giác liếc qua.

Oa, anh ấy không nói dối.

Cơ bụng, cơ ngực, cơ răng trước, cơ bả vai…Chỗ nào cũng đồ sộ, hơn nữa tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ và dàn da gần như không có khuyết điểm kia, cả người anh như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tinh xảo.

Quả thật…khiến người ta khó mà kìm lòng được.

Cảm nhận được cơ thể râm ran, tôi nhéo đùi mình, lập tức dời mắt, tự nói bản thân phải tỉnh táo.

"Không phải em nói muốn thử trước sao?"

Ti Triệt mỉm cười, bước đến trước mặt tôi, nắm tay tôi sờ lên cơ bụng anh, giọng khàn khàn, mị hoặc như yêu tinh: "Sao nào, tạm được chứ?"

Cả người tôi run rẩy, ngay lúc ngón tay tôi sắp chạm vào người anh, tôi bối rối rút tay về.

Vậy ra vốn dĩ người anh ấy thích không phải anh tôi Mà là tôi!!

Bỏ công bỏ sức như thế, kết quả là tự hiến cả bản thân vào!

"Sếp, tôi không có ý đó, tôi thấy hình như anh hiểu lầm rồi!"

Mặt tôi bốc khói, bối rối đứng dậy, muốn cách xa anh chút.

Đúng lúc này, tiếng mèo cả và mèo út ở bên ngoài vang lên: "Meo meo meo!”

“Thằng út mắc ghét, mài to gan gớm nhỉ? Có tin chị ngồi bẹp mặt mài không?”

"Meo ngao meo ngao!"

“Đã nói là chị chơi một ngày em chơi một ngày rồi mà, dù hôm nay có nói thế nào thì em cũng hông nhường đâu!”

Cứ thế, hai bóng đen lao vụt tới bên chân tôi, nhất là cân nặng của mèo cả, lúc lao trúng tôi liền lảo đảo, ngã xuống đất, Ti Triệt biến sắc, lập tức vươn tay cho tôi.

Mọi người đều biết, người đang ngã xuống sẽ vịn đại vào thứ gì đó ở gần mình, không biết sao khứa Ti Triệt này thân trên chẳng mặc gì cả, vậy nên tôi đã bất cẩn…tụt quần anh xuống.

Phòng khách yên tĩnh cket người.

Sau nửa ngày, mặt Ti Triệt đỏ bừng, trái cổ lên xuống, hàng mi dài rũ xuống: "Thì ra em thích vào thẳng vấn đề…”

Tôi: !!!

Thẳng cái con khỉ á…

Tôi lập tức đứng dậy, nhanh chóng mặc quần lại giúp anh, cả quá trình không dám nhìn bộ phận kia tí nào.

"Sếp, tôi thấy chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng!"

Nếu không nói chuyện thì sẽ to chuyện mất.

Năm phút sau.

Ti Triệt tức đến bật cười: "Nghĩa là, từ đầu đến giờ, em vẫn luôn cho rằng tôi thích anh trai em?"

Anh đứng dậy, mặc lại bộ đồ dính rượu, xoay lưng về phía tôi: "Vậy nên, trước giờ em chưa từng thích tôi, đúng không?”

Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, tôi mím môi, có chút bối rối.

Không thấy tôi trả lời, Ti Triệt cười tự giễu: “Xin lỗi, do tôi tự mình đa tình.”

Nói xong, anh nhanh chóng rời đi, tiếng đóng cửa đánh thức tôi.

Rõ ràng đã giải thích rõ hiểu lầm, nhưng không hiểu tại sao trong lòng cảm thấy trống vắng.

"Meo~"

“Sen ơi xin lỗi nha, tụi tui lại gây chuyện rồi.”

Bên chân, mèo cả xòe móng vuốt béo ú lay ống quần tôi.

"Meo meo~”

“Đừng buồn, cho chị đồ chơi nè.”

Mèo út nhảy lên ghế sô pha, tha đồ chơi đầy nước dãi đến trước mặt tôi, sau đó dụi vào mu bàn tay tôi.

"Meo ngao~"

“Em cảm thấy, hình như chị thích anh ấy.”

Lúc này, mèo kế quan sát từ nãy đến giờ chợt mở miệng, nằm trên nhà cây cho mèo, liếm móng vuốt đầy thanh lịch.

Nghe vậy, toi nao nao. Thích ư? Tôi thích Ti Triệt ư?

Sao có thể?!

7.
Từ đó về sau, tôi bắt đầu xa cách Ti Triệt.

Mặc dù tôi muốn nói chuyện với anh, nhưng lần nào anh cũng chỉ hờ hững nhìn tôi một cái, sau đó nhanh chóng xoay đầu.

Tình hình này kéo dài nửa tháng.

Hôm nay lúc tan ca, tôi và đồng nghiệp vào thang máy, lúc cửa sắp đóng lại, có mọt bàn tay thò vào.

Cửa mở, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, lòng tôi run lên, tay cầm túi không khỏi siết chặt.

Không đến nửa giây, Ti Triệt liền bình tĩnh dời mắt, bước vào trong cùng trợ lý.

"Nghi Nghi, tối nay chúng ta đi ăn bò beefsteak nhé?" Đồng nghiệp mời tôi.

Tôi lắc đầu: "Không được, tối nay có hẹn rồi.”

"Hả? Cậu thoát ế rồi?!" Đồng nghiệp há hốc.

"Không phải, một đàn anh chơi thân thời đại học mời tôi làm bạn nhảy trong buổi dạ tiệc, lúc trước anh ta từng giúp đỡ tôi, lần này coi như trả nợ ân tình."

Tôi giải thích, mắt vô thức nhìn bóng lưng cao lớn đằng trước, thấy anh không có phản ứng gì, trong lòng cảm thấy mất mát.

"Vậy à, nhưng nếu hợp thì cậu thử tiến tới xem sao, dẫu sao Nghi Nghi của chúng ta mặt đẹp chân dài, ai mà không thích?”

Tôi huých tay cô ấy: "Đừng nói bậy.”

"À phải rồi, sếp, anh muốn dẫn bạn nhảy đến buổi tiệc đêm nay không? Cần tôi sắp xếp cho anh không?"

Trong thang máy, trợ lý thân cận của Ti Triệt chợt hỏi.

Phải biết là khi tham gia các buổi tiệc kinh doanh thế này, Ti Triệt đều không dẫn bạn nhảy theo, nên lần nào anh ấy cũng hỏi cho có lệ, song lần này…

"Có, cậu tìm người đi." Ti Triệt chậm rãi mở miệng, giọng điệu không vui không buồn.

Trợ lý ngẩn người, không dám trì hoãn, lập tức lấy điện thoại ra hỏi thăm.

"Ding dong." Cửa thang máy mở.

Nhìn bóng lưng đi nhanh kia, tôi mím môi, cảm thấy hơi bực.

Trong bữa tiệc.
.
Cửa xe vừa mở ra, một bàn tay sạch sẽ trắng nõn liền xuất hiện trước mặt tôi, ngước lên nhìn, vừa lúc đối diện với đôi con ngươi mang ý cười dịu dàng đằng sau cặp kính của Bạch Dữ Trầm.

Được anh ta đỡ, tôi cầm lễ phục xuống xe, nhưng lâu rồi không đi đôi giày cao thế này, lúc đứng thẳng, tôi hơi chao đảo chút.

"Cẩn thận.”

Bên hông bỗng có một nguồn lực kéo cơ thể tôi vững lại.

Bạch Dữ Trầm ôm eo tôi, nhìn tôi, giọng điẹu lo lắng: "Không sao chứ?"

Tôi lắc đầu, nói cảm ơn rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh ta, Bạch Dữ Trầm lộ vẻ giật mình, sau đó xấu hổ rút tay về.

Đúng lúc này, cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhìn sang, tôi vô thức xoay đầu.

Vừa thấy là ai, tôi lập tức đờ người.

Ti Triệt? Vậy ra bữa tiệc mà bọn họ nói, và buổi dạ tiệc chúng tôi đi là một?

Rõ ràng anh đã thấy cảnh lúc nãy, lúc tôi nhìn lại thì lập tức dời mắt.

Tôi nhìn bóng người cao gầy mặc lễ phục đứng cạnh anh, đồng tử co lại.

Là cô ấy?!

Cô ấy thấy tôi thì cũng ngẩn ngơ, sau đó nhiệt tình vẫy tay với tôi: "Nghi Nghi? Cô cũng đến đây sao! Lại gặp nhau rồi!”

Nói xong, cô ấy kéo tay Ti Triệt, cố gắng kéo anh đến đây.

"Cô Lục, trùng hợp thật...”

Đúng vậy, duyên phận kỳ diệu thế đấy.

Bạn nhảy của Ti Triệt không phải ai khác mà chính là chủ chú chó Golden lúc trước đã kết bạn ở công viên, Lục Thước.

"Đây là bạn trai của cô hả?"

Lục Thước đánh giá Bạch Dữ Trầm, vô thức hỏi.

Bên cạnh cô ấy, Ti Triệt hừ lạnh ra mặt, sau đó nghiêng đầu, mất kiên nhẫn: "Sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.”

Lục Thước nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu:"Cũng đúng, cô Lai, chúng ta vào trong trò chuyện nhé?"

Tại khu bánh ngọt.

Lục Thước ngồi cùng tôi ở ghế nghỉ, nhân lúc hiện tại chỉ có hai chúng tôi, cô ấy lặng lẽ sáp lại gần tôi: "Tôi mới quyết định một chuyện rất quan trọng.”

Tôi rũ mắt, bưng lly nước lên: "Quyết định gì?”

"Tôi định đêm nay sẽ tỏ tình với Ti Triệt!”

"Phụt-”

Đồ uống vừa mới vào miệng bị tôi phun ra.

8.
Tôi vừa hốt hoảng lau bàn, vừa nhìn cô ấy như nhìn thấy ma: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai người mới gặp nhau hai lần thôi mà?”

Đôi mắt Lục Thước sáng rực, gật đầu:"Đúng vậy, có gì đâu? Thích một người, không phải là chuyện xảy ra trong chớp mắt sao?”

Nghe vậy, tôi ngẩn người, không biết nên phản bác thế nào.

"Thật ra tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ kĩ lại, cái người đó vừa xấu xa vừa cứng nhắc…"

"Ảnh đến rồi ảnh đến rồi, thôi, không thèm nghe cô nói nữa đâu, tôi đi tỏ tình đây!"

Không đợi tôi nói xong, Lục Thước vừa thấy bóng người liền mắt sáng rỡ, kiểm tra vẻ ngoài của mình rồi cầm túi chạy đi “Cộp cộp”.

Cô ấy nói gì đó với Ti Triệt, Ti Triệt gật đầu, rồi cùng cô ấy đến vườn hoa.

Nhìn bóng lưng hai người sóng vai nhau, tôi thừa nhận, tôi luống cuống rồi.

Đứng dậy, lúc đang định đi theo thì Bạch Dữ Trầm xuất hiện, chặn đường tôi.

"Vũ hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi?”

Nói xong, anh ta xòe tay trước mặt tôi, tôi mím môi, nhìn sang hướng bên kia, chỉ đành đưa tay đáp lại.

Qua một điệu nhảy, tôi nhảy mà lòng bất an, Bạch Dữ Trầm thì thầm bên tai tôi mấy câu tôi cũng không nghe rõ.

“Nghi Nghi, Nghi Nghi?”

Cuối cùng, anh ta gọi tôi hồi thần, lúc này chúng tôi đang đứng trong sân nhảy, trùng hợp có một ánh đèn chiếu xuống người chúng tôi.

Tình cảm sâu nặng trong mắt Bạch Dữ lộ rõ, anh ta ôm chặt eo tôi, dè dặt mở miệng: “Nghi Nghi, em làm bạn gái anh nhé?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh, nhận ra anh ta nói gì thì trừng to mắt.

Chúng tôi đứng yên, Bạch Dữ Trầm nắm tay tôi, từ tốn nói: "Thật ra anh đã thích em ngay buổi tiệc chào mừng sinh viên năm nhất, đến giờ cũng khoảng bảy năm, trong bảy năm này, anh nỗ lực giỏi giang hơn chỉ để có thể thẳng lứng đứng trước mặt em.”

Nói xong, bày tay Bạch Dữ Trầm nắm tay tôi run rẩy, lòng bàn tay đỏ chút mồ hôi.

"Bây giờ anh không chỉ thành lập được một công ty hoạt hình cho riêng mình, mà còn có, không ít tài sản, nên anh nghĩ đã đến lúc tỏ rõ lòng mình cho em hay.”

"Nghi Nghi, cho anh một cơ hội được làm bạn trai em, được không?”

Bạch Dữ Trầm càng nói càng kích động, không kìm được mà tiến lên nửa bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, rất muốn biết đáp án từ tôi.

Lúc đang định từ chối, trong sàn nhảy bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn lao thẳng vào Bạch Dữ Trầm.

Bạch Dữ Trầm bị đâm lảo đảo, tôi nhân cơ hội đó rút tay v, lúc nhìn sang đối phương, tôi hơi kinh ngạc: "Sếp?"

Không phải anh ấy đi với Lục Thước sao? Quay lại nhanh thế?

Tôi vô thức nhìn sau lưng anh, nhưng không thấy bóng dáng Lục Thước đây, vậy bọn họ nói được gì rồi? Anh ấy đồng ý lời tỏ tình của Lục Thước rồi ư?

Những mấy câu hỏi đó khiến lòng tôi rối bời.

"Tôi đang nói chuyện với Nghi Nghi, tổng giám đốc Ti làm gì thế?”

Bạch Dữ Trầm đen mặt, ánh mắt hung ác nhìn Ti Triệt.

"Xin lỗi, mới nãy đứng không vững, đâm phải anh." Ti Triệt tìm đại một cái cớ.

Nói xong, anh nhìn tôi: "Vừa nhận được một đơn hàng lớn, đêm nay toàn thể nhân viên công ty, công ty đều phải về tăng ca, không lẽ em không biết?"

Tôi: ???

Có hả?

9.
Tôi nghi ngờ nhìn anh, không đợi tôi nói chuyện, Ti Triệt liền cúi người, bá đạo cầm chặt tay tôi, cũng chẳng thèm nhìn Bạch Dữ Trầm lấy một cái.

"Đi thôi?" Anh lia đôi mắt bình tĩnh nhìn tôi.

Nhiều lần tôi thử rút tay ra, nhưng đều thất bại, không chỉ thế mà khứa này còn nắm chặt hơn nữa.

"...Tôi có vài lời muốn nói với đàn anh." Tôi dừng bước, nhìn về phía Bạch Dữ Trầm cúi thấp đầu đi bên cạnh, không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh ta.

Nghe được hai chữ "Đàn anh", mặt Ti Triệt nặng nề, nhưng vẫn dừng lại.

Tôi nhìn Bạch Dữ Trầm, chân thành nói: "Thật xin lỗi, em không thể làm bạn gái anh được, em có crush rồi."

Đợi một lúc lâu Bạch Dữ Trầm không trả lời, tôi thở dài, không quấy rầy anh ta nữa, xoay người đi cùng Ti Triệt.

Bị anh nắm tay đi một lúc lâu, tôi mím môi, ngại ngùng hỏi: "Anh định nắm tay em đến khi nào?"

"Coi tâm trạng tôi." Ti Triệt nhìn phía trước, nghiêm trang nói mấy lời vô liêm sỉ.

Nghĩ đến gì đó, tôi dừng chân, nhìn sau lưng mình: "Mà cô Lục đâu? Từ nãy đến giờ không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả."

"Cô ấy về rồi.”

"Về rồi? Nhưng không phải cô ấy nói sẽ tỏ tình với anh…" Nhận ra mình lỡ miệng, tôi vội im bặt, giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra.

Ti Triệt nhìn tôi từ trên cao, một lát sau, anh cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy, cô ấy tỏ tình tôi."

Không ngờ anh chịu chủ động nói chuyện này, tôi căng thẳng đến tịt giọng: "Anh đồng ý rồi à?"

Ti Triệt nhìn tôi một lát, thản nhiên nói:"Em muốn tôi đồng ý sao?"

Anh cứ nhìn tôi chăm chăm như thế, mặt không cảm xúc, lẳng lặng thưởng thức cảnh tôi bối rối và khó chịu.

Ở trước mặt anh, những suy nghĩ bé nhỏ kia vốn đã lồ lộ ra rồi.

Nghĩ như thế, tôi không phân vân nữa, dứt khoát nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

"Đúng, em thích anh đó! Không biết thích anh từ lúc nào nữa, đêm nay lúc Lục Thước nói muốn tỏ tình với anh, em mới nhận ra tình cảm của mình, em xin lỗi vì lúc trước đã gán ghép anh với anh trai em thành một cặp, nhưng em thực sự không cố ý đùa giỡn tình cảm của anh, em chỉ muốn nói thế thôi, cuối cùng, chúc anh và Lục Thước hạnh phúc!”

Nói xong, tôi không dám nhìn mặt Ti Triệt, cúi thấp đầu, xoay người định bỏ chạy.

Chẳng ngờ cổ tay bị nắm, sau lưng vang lên giọng vừa tức vừa bất đắc dĩ của người nào đó: "Chúc anh và Lục Thước hạnh phúc? Anh nói anh đồng ý khi nào?"

Tôi mở choàng mắt, mừng rỡ nhìn anh.

Sau khi nghe một tràng cảm xúc từ tận đáy lòng tôi, sao Ti Triệt diễn nổi nữa? Miệng anh càng lúc càng cong, từ từ biến thành dáng vẻ rẻ tiền nửa tháng trước.

"Vậy là anh từ chối cô ấy?"

"Ừ, không chỉ vậy, cô ấy còn chúc chúng ta hạnh phúc nữa."

Mắt tôi sáng ngời, nói cách khác, anh ấy không chỉ từ chối lời tỏ tình của Lục Thước, mà còn nói với cô ấy rằng người anh thực sự thích chính là tôi?

"Vậy, em có muốn làm bạn gái anh không? Lai Nghi." Ti Triệt đổi sang trạng thái nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng hỏi tôi.

Tôi hít mũi, gật đầu thật mạnh.

Có lẽ đúng như Lục Thước nói, thích một ai đó là chuyện chỉ trong khoảnh khắc, đến lúc bạn nhận ra, có chăng đã biến thành "Hết thuốc chữa" rồi.

Ti Triệt bước tới, dịu dàng đưa tay giữ gáy tôi, lập tức cúi người, từ từ áp vào môi tôi.

Nhưng lúc tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn đầu tiên thần thánh này, Ti Triệt bỗng dưng cứng người, nhanh chóng buông tôi ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play