[Zhihu] MÈO NHÀ TÔI LÀ GIÁN ĐIỆP

Chương 4


1 tháng


10.
Tôi mở mắt, chỉ thấy trán anh đã rịn mồ hôi tự lúc nào, biểu cảm cũng rất bối rối.

"Làm sao vậy? Anh không khỏe hở?”

"Hôm nay là ngày mấy?"

"Ngày 15."

Tôi lo lắng bước tới, nhưng anh lại lùi về sau một bước dài: "Thì, anh chợt nhớ ra vẫn còn chuyện phải làm, lát nữa em về nhớ chú ý an toàn nha, anh đi trước!" Nói xong, anh xoay người chạy biến.

Mà tôi đi giày cao gót, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng anh dần biến mất.

Ngày hôm sau, Ti Triệt không đến công ty.

Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, như thể bốc hơi khỏi thế gian.

"Trợ lý Trương, anh biết sếp đi đâu rồi không? Bên tôi không liên lạc được với anh ấy." Tôi đi đến bàn làm việc của trợ lý thân cận của Ti Triệt.

"Chắc cô mới vào làm nên không biết, mỗi 15 đến 17 tháng 5 hằng năm sếp đều không đến công ty, không ai có thể liên lạc được với anh ấy trong ba ngày này, nhưng bình thường anh ấy đều sẽ xuất hiện vào ngày 18, có văn kiện nào cần ký tên cô có thể gửi ở chỗ tôi, tôi sẽ đưa sếp giúp cô.”

Nghe vậy, tôi nhíu mày khó hiểu, lịch sự từ chối ý tốt của trợ lý Trương.

Nhớ ra gì đó, tôi gọi điện thoại cho ông anh ở Châu Phi xa xôi.

"Em nói thế anh mới nhớ, đúng thật là mấy năm cấp ba cậu ta đều có xin nghỉ phép. Rồi rồi cúp máy nhé, sư tử đuổi theo bọn anh rồi, bye bye!" Nói xong, đầu dây bên kia liền có tiếng “Tút tút”.

Nỗi ngờ vực trong lòng càng nặng trĩu, cả ngày nay tôi luôn thấp thỏm không yên.

Sau khi tan làm, ở cửa công ty.

Nhìn cảnh mây đen bao phủ, trời lộng gió, tôi nắm áo khoác trên người thật chặt.

Lúc đang định chạy nhanh đến trạm tàu điện ngầm, một tiếng “Meo” mềm mại vang lên bên cạnh bồn hoa.

Nhìn theo tiếng, chỉ thấy một chú mèo đen đang ngoan ngoãn ngồi ven đường, nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi do dự một lát, lôi chiếc bánh mì nhỏ trong túi ra, mở bao bì rồi đặt trước mặt nó, đưa tay sờ đầu nó, tận tình khuyên bảo: "Sắp mưa rồi, em mau tìm chỗ trú mưa đi, đừng ngốc nghếch ngồi ở bên đường như thế.”

Mèo nhỏ không ăn bánh mì, cũng không trả lời, chỉ yên lặng ngửa đầu nhìn tôi, đôi mắt xanh lá như đá quý tràn đầy dịu dàng.

"Nghi Nghi?”

Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Đàn anh? Sao anh lại đến nữa?”

Thấy là Bạch Dữ Trầm, tôi hơi bất ngờ, đứng dậy nhìn về phía anh ta.

Từ sau bữa tiệc đó, chúng ta đã ít liên lạc hơn rồi, vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

"Sau ngày hôm đó anh đã suy nghĩ rất lâu, nếu không thể làm người yêu, vậy chúng ta quay về làm bạn, được không?"

Anh ta đẩy kính, cẩn thận hỏi.

Tôi cười nhẹ: "Đương nhiên là được.”

"Ngày mai anh phải ra nước ngoài, không biết khi nào mới về, nên đêm nay anh có thể mời em ăn một bữa được không? Coi như là tạm biệt?"

Tôi hơi do dự, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy chờ mong kia, tôi cười cười: "Vậy mình đi thôi."

Bạch Dữ Trầm dẫn tôi đến một quán ăn gần đó, các món đã được dọn sẵn, hầu hết đều là món tôi thích.

Ăn được một nửa, Bạch Dữ Trầm đi ra ngoài gọi rượu, tôi thì nhân lúc đó đi toilet.

Quay về, vừa ngồi xuống, bên chân liền có xúc cảm bông mềm, cúi đầu nhìn, hóa ra là chú mèo nhỏ khi nãy tôi cho ăn!

"Meo ngao meo ngao!"

[Chạy đi! Thằng chóa Bạch Dữ Trầm kia giở trò trong rượu, anh ta muốn giăng bẫy hãm hại em, đi mau!”

"Meo meo meo"

[Đi mau đi, anh ta sắp quay lại rồi!]

Tôi chợt hoàn hồn, không kịp suy nghĩ thêm, lúc đang định lấy túi xách thì cánh cửa mở ra.

Bạch Dữ Trầm cầm vang đỏ di vào, cười nhìn tôi: “Để em đợi lâu rồi.”

Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, ân cần mà mở nắp chai, giúp tôi rót một ly.

"Nghi Nghi, nào, anh mời em.”

Nói xong, anh ta cười đưa ly rượu cho tôi, rõ ràng là nụ cười ôn hòa như mọi ngày, nhưng trong mắt tôi bây giờ, lại có vẻ âm trầm vô cùng.

"Ừm, dạo này dạ dày em không khỏe, em uống trà thay rượu nhé.”

Tôi nhanh trí cầm ly trà bên cạnh.

Nghe vậy, khóe miệng Bạch Dữ Trầm hạ xuống, sắc mặt nặng nề nhìn tôi: "Nghi Nghi, anh sắp đi rồi, nhưng em vẫn không chịu uống với anh, dù chỉ là một ly rượu thôi sao? Có phải lòng em vẫn còn dè chừng anh không? Hay là, chúng ta đã không thể làm bạn được nữa?"

Anh ta giật phăng ly trà trong tay tôi, nâng ly rượu đến bên miệng tôi, ánh mắt nóng rực đầy bệnh hoạn.

Thấy thế, tôi kìm chế nỗi sợ trong lòng, cầm túi đứng dậy, bịa ra một cái cớ: "Ui, em đau bụng quá, em đi toilet chút.”

Ngay lúc tôi sắp cầm được tay nắm cửa, tay tôi chợt bị túm chặt.

Xoay đầu, trùng hợp đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Bạch Dữ Trầm, ánh mắt anh ta nhìn tôi như dã thú nhìn món mồi.

Đôi môi mỏng đỏ thắm của anh ta khẽ mở, giọng lạnh lẽo :"Nghi Nghi, em đang sợ anh ư?"

11.
Càng lúc tay tôi càng bị siết chặt, Bạch Dữ Trầm nắm cằm tôi, từ từ vuốt ve mờ ám: "Đừng sợ anh được không? Anh đã thích em bảy năm, anh yêu em như thế, vì em mà bán mạng làm việc, cuối cùng cũng tỏ tình với em, em lại nói với anh em thích người khác? Nghi Nghi, đừng tàn nhẫn với anh như thế được không?"

"Anh có bị bệnh không? Thế nào là vì tôi mà bán mạng làm việc? Làm như không có tôi thì anh không làm việc, không sống được vậy, đừng có đổi hết tội lỗi lên đầu tôi, mau buông tôi ra!"

Lời lẽ mê muội của anh ta khiến tôi tức cười, không thèm nể nang tình cảm bảy năm gì đó nữa, tôi dỗi ngược lại ngay.

Bạch Dữ Trầm ngẩn người, miệng hơi căng: "Buông ra? Không, Nghi Nghi, cả đời này anh sẽ không buông tha em, em chỉ có thể là của anh!”

"Còn nữa, rốt cuộc anh thua kém Ti Triệt ở điểm nào? Bảy năm, chúng ta quen biết nhau những bảy năm, dựa vào cái gì mà anh ta vừa xuất hiện liền cướp đi em?! Dựa vào cái gì?!" Nói xong, anh ta liền nắm cằm muốn cưỡng hôn tôi.

"Meo meo meo!"

"Dựa vào ông đây đẹp trai hơn mài, giàu hơn mài, đồ ngooo, lúc ở bữa tiệc đã ngứa mắt mài rồi, mau buông cái móng heo thúi của mài ra!”

Đúng lúc này, chú mèo đen kia đã nhảy lên tủ bên cạnh tự lúc nào, vừa mắng mỏ vừa lui về phía sau, sau đó chạy lấy đà lao tới, hung dữ nhảy thẳng lên mặt Bạch Dữ Trầm.

"Aa! Mặt của tôi!" Bạch Dữ Trầm ăn đau, quát to một tiếng, sau đó buông tay tôi ra.

Tôi khiếp sợ nhìn chú mèo đen đang quần nhau với Bạch Dữ Trầm, không dám tin câu vừa nãy mình nghe được.

Chỉ có lý trí mách bảo tôi, rằng tôi nên chạy.

Vậy nên tôi nhanh chóng mở cửa phòng riêng, chạy tới đại sảnh, miêu tả tình hình với quản lý đại sảnh và các nhân viên phục vụ, sau đó bọn họ liền vào trong chế ngự Bạch Dữ Trầm.

Tôi cũng theo cùng, tức muốn nổ phổi, thừa cơ hội đạp mạnh tên đê tiện này mấy cái.

Chợt nhớ ra còn một chuyện, tôi vội tìm kiếm bóng dáng mèo đen, cuối cùng phát hiện ra nó đang ngất xỉu ở một góc khuất.

Về phần Bạch Dữ Trầm, dĩ nhiên đã bị chế ngự trên bàn, mặt toàn vết cào, nhìn chú mèo trong lòng tôi đầy hung ác: "Đều tại con mèo đen chít tịt này, nếu không có nó làm phiền thì bây giờ em đã là của anh rồi! Nghi Nghi, Nghi Nghi, em không thể đối xử với anh như thế được, chúng ta quen biết nhau bảy năm, em không thể nhẫn tâm với anh như thế!"

Cảnh sát đến áp giải anh ta đi, anh ta vừa giãy dụ vừa kêu to, định sử dụng tình cảm bảy năm khiến tôi mềm lòng, nhưng tôi chỉ lạnh lùng nhìn anh ta: "Bạch Dữ Trầm, anh đợi pháp luật trừng phạt đi.”

Sau đó tôi đưa mèo đen đến bệnh viện thú y gần đó, cũng may kiểm tra không có vấn đề quá lớn, tôi thở phào một hơi dài.

Đêm đó, tôi ôm mèo đen về nhà.

Tuy rất hoang đường, rất kỳ lạ, nhưng sự thật nói cho tôi biết, con mèo đen này chính là Ti Triệt, là anh bạn trai bỗng dưng biến mất của tôi.

Về đến nhà, đám ma cũ lập tức thăm dò ma mới.

Mèo cả: "Meo?"

[Sao con mèo này quen quen thế nhỉ?]

Mèo kế: "Méo mèo?"

[Hình như hơi giống quễ mèo đen lúc trước?]

Mèo út: "Meo um~”

[Mèo đen đứa nào chả giống nhau? Kệ đi, không phải chúng ta đến để dằn mặt nó sao?]

Năm phút sau.

Tôi đi ra từ phòng bếp, chỉ thấy mèo đen uy phong lẫm liệt đứng chính giữa.

Còn ba con mèo khác thì run lẩy bẩy núp trong góc, mặt mày sợ hãi.

Trên mặt đất vẫn còn nhúm lông sau cuộc đại chiến của chúng, dĩ nhiên, đa số là lông của ba đứa kia.

Sau đó dù tôi làm gì thì mèo đen đều đi theo tôi, hơn nữa còn lẩm nhẩm lầm nhầm bên tai tôi như tên bín thái.

Ví dụ như tôi quét nhà, nó sẽ nói: "Nghi Nghi nhà mình giỏi quá, biết quét nhà nữa! Giỏi ghê!"

Ví dụ như tôi skincare, nó sẽ nói: "Làn da của Nghi Nghi nhà mình đẹp thật, trông vừa mềm vừa trắng, thật muốn hôn một cái!”

Ví dụ như tôi đi ngủ, nó sẽ nói: "Nghi Nghi ngủ mà cũng đẹp như thế, quả thật càng nhìn càng yêu, moah moah moah!”

Tôi:....

Cho hỏi anh còn nhớ anh là tổng tài bá đạo hông zãy?

Thời gian dần trôi, mèo đen bắt đầu lo lắng, muốn lèn chuôn đi những lúc tôi không chú ý.

Tối ngày 17, tôi ôm mèo đen lên giường, mặc kệ nó đang giãy dụa.

"Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Qua ba ngày ở chung, tôi đã hoàn toàn chấp nhận chuyện Ti Triệt là mèo.

Dựa theo thông tin lúc trước, vừa qua ngày 18, anh ấy sẽ biến thành người nhỉ?

12.
Cứ thế, tôi mang trái tim hứng khởi ôm mèo đen chặt hơn chút.

Đến đây đi đến đây đi, ghệ iu dấu của em ơi.

Nhưng tôi đoán được anh ấy sẽ biến thành người, chứ không đoán được lúc biến thành người anh ấy sẽ nu de.

Tôi trợn tròn mắt, chợt cảm thấy bản thân bị anh ôm chầm vào lòng.

Dựa vào xúc cảm trên tay, hẳn là anh chẳng mặc gì cả.

Đúng lúc này, Ti Triệt chợt tỉnh táo.

Ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cả người anh cứng đờ, hàng mi run rẩy, căng thẳng nhìn tôi: "Nghi Nghi, em nghe anh giải thích."

"Không cần giải thích, em biết rồi." Tôi chui lại vào lòng anh, kể đầu đuôi chuyện siêu năng lực hiểu tiếng mèo choo anh nghe.

Bàn tay vòng qua lưng tôi của Ti Triệt nắm lại: "Vậy nghĩa là, em đã biết thân phận của anh từ hôm ở phòng riêng? Thế tại sao em vẫn chịu…”

"Dù là người hay mèo thì cũng đâu có sao?”

Đôi mắt tôi mơ màng buồn ngủ, ngửa đầu nhìn anh, cười ngọt ngào: "Em chỉ biết anh là bạn trai em, thế là đủ rồi.”

Ti Triệt cúi đầu, nhìn tôi đê mê, trong mắt lấp lánh ngàn ánh sao, hồn xiêu phách lạc.

"Nghi Nghi..."

Nói xong, anh nâng cằm tôi lên, hôn xuống.

Nụ hôn này đánh tan cơn buồn ngủ của tôi, tôi khiếp sợ nhìn gương mặt anh tuấn được phóng to trước mặt, một lát sau, nhắm mắt lại, đáp lại anh.

Nhận ra tôi chủ động, Ti Triệt mừng như điên, nụ hôn này như một cơn mưa, lúc đầu là mưa phùn day dứt, sau đó biến thành mưa rào nặng hạt.

Áo ngủ trên người rơi xuống đất lúc nào không hay, tôi bị anh bế lên, đổi vị trí với anh.

Cả người tôi nóng hổi, đôi mắt mơ màng, say mê xoa khuôn mặt tuấn tú của anh.

Tai anh đỏ bừng, miệng cười nhẹ: "Thử không?"

Tôi không cam lòng yếu thế: "Thử thì thử!"

Vậy nên, suốt một đêm, Ti Triệt đều ra sức chứng minh cho tôi thấy rốt cuộc anh có được hay không…

Sáng sớm, tôi nằm trong lòng anh, mân mê ngón tay anh.

"Anh thích em từ lúc nào vậy?”

Anh nói: "Nhớ mèo đen nhỏ em thà xuống hố phưn cũng muốn cứu cho được lúc tiểu học không?"

Tôi chợt trừng mắt: "Anh chính là nhóc mèo đen kia?!"

"Từ đó về sau anh liền thích em. Để tạo cơ hội tiếp xúc với em, mỗi lần thi cuối kỳ anh đều khống chế điểm đứng hạng hai, sau đó lấy lý do nhờ anh trai em bổ túc cho anh, vậy là có thể đến nhà em rồi..."

Thì ra là thế.

Vậy nên người anh nhìn trong bức ảnh chụp chung đó không phải anh trai tôi, mà là tôi.

Tôi kìm nén nước mắt, ôm anh thật chặt, dụi đầu vào lòng anh.

"Có anh thật hạnh phúc."

Ti Triệt cứng người, giọng khàn khàn: "Đừng dụi, lửa sắp bùng lên rồi.”

Tôi chớp mắt mấy cái, không dám nhúc nhích.

Cánh tay đặt bên hông chợt siết lại, người đàn ông đỡ cằm lên đầu tôi.

Anh dò hỏi: "Ừm, hay là, thử lại một lần nhé?”

Tôi xấu hổ đấm ngực anh: "Nữa hả? Đã nói rồi mà, lần cuối cùng.”

Ngay lúc Ti Triệt sắp hôn tôi, đằng cửa vang lên tiếng đám mèo lên án tôi.

"Meo~"

“Cket đói mất, sen hót kít ơi, chị định ngủ đến khi nào? Cket đói rồi nè!”

"Meo meo~"

“Sen ơi, đói đói, cơm cơm.”

Tôi và Ti Triệt sững sờ, nhìn nhau, cười bất đắc dĩ.

END


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play