[Zhihu] Toán học đáng sợ hơn cả ma quỷ

Chương 3


1 tháng


11.

Trước cuộc thi cấp tỉnh, đàn anh về nước.

Phải á, chính là đàn anh trong tin đồn, người mà lớp trưởng crush thích tôi ấy.

"Ò, đàn anh đẹp trai không?"

". . . . . ."

"Rất thông minh, rất kiên nhẫn không?"

". . . . . . ."

"Không phải chỉ là xuất ngoại trao đổi à, có gì ghê gớm chứ?"

Tôi chân thành nói: ". . . . . . chúng ta đừng nói chuyện quái gở như vậy được không?"

Cậu thiếu niên lập tức xù lông: "Em bênh cậu ta, em nói ra lời trong lòng, em thích cậu ta!"

Cuối cùng tôi nói: "Tôi còn chả nhớ anh ta trông như nào nữa là."

Cậu thiếu niên hài lòng nói: "Cũng tàm tạm, sao hai người biết nhau thế?"

Tôi ngẩng đầu nhìn trời một lúc rồi nói: "Hình như anh ta đến từ lớp phụ đạo toán cao cấp, anh ta có dạy tôi vài câu."

Cậu thiếu niên chua lè nói: "Dạy toán cao cấp có gì đặc biệt, kêu cậu ta dạy cuộc thi toán thử?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói thật: "Đàn anh thi toán cũng rất giỏi, anh ta là thí sinh hạt giống của trường, nếu không thì cũng không về nước để tham gia cuộc thi cấp tỉnh đâu."

Cậu thiếu niên nói nhỏ: "Làm như ai đó chưa từng lấy giải nhất í. . . . . ."

Tôi không nghe rõ: "Anh nói gì vậy?"

Anh lập tức nói: "Không có gì."

Anh luôn giữ bí mật về những chuyện có thể tiết lộ danh tính bản thân.

Tôi cũng không truy hỏi, chuyên tâm làm đề.

Sau khi làm đề, tôi bật điện thoại lên, thấy một số tin nhắn chưa đọc.

Tất cả đều là tin nhắn của đàn anh. . . . . . .

Mí mắt tôi giật giật, vô thức nhìn vào cuốn sách.

Cái tật giật mình là quái gì vậy trời?

Cậu thiếu niên dường như thấy được, bỗng nhiên ồn ào: "Nè nè nè, sao em không nói, đừng nói em đang trò chuyện với người đàn ông đó trên WeChat nha, Lâm Du Du, em kì quá hà!"

Tôi vô thức lật ngược điện thoại: "Tôi không nói chuyện. . . . ."

Lời nhắc WeChat vang lên nhiều lần liên tiếp.

Cậu thiếu niên xù lông: "Em còn nói em không có á, Lâm Du Du em! Sao em sớm nắng chiều mưa vậy, sao em đứng núi này trông núi nọ thế!"

Tôi khờ luôn: "Ai đứng núi này, ai trông núi nọ hả? Tôi là nữ sinh đại học độc thân không quạo, anh đừng vu khống tôi chứ? "

Cậu thiếu niên quỷ dị trầm tĩnh, uể oải nói: ". . . . Lâm Du Du, tôi ghét em, em là đồ con gái xấu xa."

Wechat vang điên cuồng, tôi lật qua đọc tin nhắn.

Có hơn chục tin nhắn, đều là đàn anh gửi.

Thật ra nội dung rất bình thường.

Nói cách khác, anh ta đã về nước, lâu rồi chưa gặp lại đám đàn em, dự định tối mai sẽ gặp nhau ở khách sạn Môn Nam, hỏi tôi có đi không.

Nói về tình thì hồi đó đàn anh dạy tôi toán cao cấp.

Nói về lý thì, vì anh ta về nước, chúng tôi thân là đàn em nên tổ chức tiệc tiếp đón anh ta, mà bây giờ anh ta là người đãi khách, nếu tôi không đi thì có hơi không biết điều.

Dưới âm thanh càm ràm của cậu thiếu niên, tôi meo meo lặng lẽ chạm vào điện thoại, bắt đầu gõ nhanh.

【 vâng. 】

Lễ phép kèm theo emoj mặt cười.

12.

Hôm nay, tôi lỡ miệng, nói phải tham dự bữa tiệc chiêu đãi của đàn anh.

Cậu thiếu niên tủi thân oan ức: "Em không dẫn tôi đi sao?"

Tôi cầm tay quải, nhẹ nhàng xoay trong không khí, cầm cái cặp đựng cuốn sách.

Nhanh gọn lẹ.

Tôi chính nghĩa nghiêm nghị: "Sao anh có thể nghĩ tôi như thế? Tôi là kiểu người như vậy à?"

Cậu thiếu niên vui vẻ: "Lúc về tôi sẽ dạy em, câu hỏi cuối cùng vừa rồi, thật ra còn có cách giải thứ 3."

Lòng tôi hết nói: "Ok ok, cám ơn cám ơn."

Mở cửa phòng ra, tôi liền có cảm giác bất ổn.

Bữa tiệc hôm nay này, chỉ sợ là xu cà na xí muội rồi.

Xu cà na là vì, lớp trưởng Trần Chi Chi ngồi cạnh đàn anh, cũng nói hết mọi chuyện.

Xí muội hơn là tôi là người đến cuối cùng, mà chiếc ghế duy nhất còn lại là. . . . .

Phía bên kia của đàn anh.

Bên cạnh phía bên kia.

Tôi thề tôi chỉ đến ăn cơm đúng nghĩa đen thôi!!

Trần Chi Chi cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sát khí được không!

Đàn anh mỉm cười rót cho tôi một ly: "Du Du đến trễ, tự phạt ba ly nha."

Vừa dứt lời, tôi cảm thấy nhiệt độ của cặp sách sau lưng tăng lên.

Ò hó, học thần không vui rồi.

Tôi lập tức thẳng lưng, dùng tay chặn ly rượu lại, khiêm tốn nói: "Không không ạ, em không biết uống rượu."

Nhiệt độ cặp sách giảm xuống.

Đàn anh rất xã giao nói: "Haizz, đừng không nể mặt anh chứ!"

Cái cặp lại nóng.

Hơn nữa càng nóng về phía đàn anh.

Nếu học thần có thể bước ra khỏi sách, tôi cá chắc anh muốn chém chếc đàn anh.

Tôi lý do chính đáng nói: "Em dị ứng với rượu, nếu uống vô sẽ phải đi cấp cứu ngay."

Đàn anh không vui đặt chai xuống, thản nhiên nói: "Dị ứng rượu, vậy khỏi uống, nào, dùng cơm."

Trần Chi Chi uốn éo nói: "Lâm Du Du không uống, em uống."

Nói xong, cô ta rót cho mình một ly đầy.

"Đàn anh, ly này kính anh về nước vẫn còn nhớ chúng em ạ."

Đàn anh hiển nhiên không ngờ tới điều này, cụng ly với cô ta: "Haha, Chi Chi khách sáo quá, đều là học đệ học muội hết."

Trần Chi Chi "ừng ực" uống hết, rót cho mình ly thứ hai.

"Đàn anh, ly này chúc anh thuận lợi trong cuộc thi tỉnh cuộc thi quốc gia, ôm cúp thủy tinh về!"

Cúp thủy tinh chính là giải vô địch trong trận chung kết, Trần Chi Chi biết cách khen đấy.

Thấy cô ta chuẩn bị rót ly thứ ba, đàn anh nhanh chóng ngăn cô ta.

"Bụng đói uống rượu sẽ hại cơ thể, ăn trước đi."

Trần Chi Chi không chịu: "Đàn anh, ba ly kính anh, kính anh xuất hiện trong thanh xuân của em, thanh xuân như một tách trà, trôi nhanh như gió còn gì thanh xuân*."

*câu đó chém đấy: 惊鸿一瞥, 却惊艳了时光

. . . . . . . Cô coi bài thơ vết thương tình cảm nhiều dẫy.

Tôi nhịn không nổi, sặc luôn rồi.

Trần Chi Chi trừng mắt nhìn tôi.

Nhưng hình như đàn anh tìm được bậc thang, cố ý xem nhẹ lời thổ lộ của cô ta, nhìn về phía tôi: "Du Du, em không sao chứ?"

Chiếc cặp sách đằng sau cũng ấm dần lên.

Tôi biết, anh rất muốn hỏi, nhưng không thể phát ra âm thanh.

Tôi vội nói lớn: "Không sao, không sao, tôi không sao!"

Kể từ đó, nhân vật chính trong buổi tiệc đột nhiên chuyển từ Trần Chi Chi và đàn anh sang tôi.

Tôi thực sự chả muốn trở thành tâm điểm bữa tối kiểu này, chứ đừng nói đến việc vướng vào lửa hận thù đốt cháy ký ức Trần Chi Chi và đàn anh.

Sau khi ăn mấy miếng mồi, tôi nói: "Aiya, em chợt nhớ bà nội kêu em phải gọi video cho bà, em về trước nhá, cảm ơn đàn anh đã đãi, em đi trước, mọi người ăn từ từ nhé."

Không đợi đàn anh phản ứng, tôi xách cặp bỏ chạy.

Trên đường về, cậu thiếu niên cà khịa.

Anh bắt chước giọng điệu của đàn anh, làm bộ làm tịch: "Du Du, em không sao chứ?"

"Du Du đến trễ, tự phạt ba ly nha."

"Du Du nẩy nở, xinh đẹp hơn rồi."

Tôi lại nhịn, cuối cùng nói: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Cậu thiếu niên vô cùng tủi thân: "Cậu ta một câu một từ đều là Du Du, làm như thân thiết với em lắm, tôi cũng chưa gọi em như vậy cả!"

Tôi không khỏi bật cười: "Anh cũng có thể gọi tôi là Du Du mà."

Anh có chút ủ rủ: "Chỉ gọi tên thì có ích gì. Lâm Du Du, nếu tôi có thể giống cậu ta, quang minh chính đại ngồi bên cạnh em thì tốt biết mấy."

Tôi nói: "Anh đã ở bên cạnh tôi rồi."

Anh trầm tĩnh thật lâu, nhẹ giọng nói: "Lâm Du Du, em không hiểu."

Những trang sách cũ đung đưa trong gió, tựa như một tiếng thở dài thoát ra.

. . . . . . .

Trước đêm thi tỉnh, tôi ngã bệnh.

Tôi bị viêm dạ dày ruột cấp tính cộng với phát sốt, bác sĩ yêu cầu tôi nhập viện để theo dõi.

Trong phòng bệnh của tôi, có một bệnh nhân có nhân duyên tốt, luôn luôn có người đến thăm cô ấy.

Tán gẫn nguyên buổi chiều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc giải bài của tôi.

Bởi vậy, sau khi truyền nước biển, tôi liền ôm sách đi lên lầu học.

Dọc đường, học thần vẫn nói liên miên lải nhải: "Lâm Du Du, em nghỉ ngơi chút đi, đừng liều mạ,ng như thế, tôi xin em đó."

Tôi nghiêm túc nói: "Không được, tôi muốn học, tôi muốn lấy giải nhất, tôi muốn thành vua giới toán học."

Anh trả lời trôi chảy: "Vậy tôi sẽ làm vương phi giới toán học."

Tôi vỗ nhẹ vào gáy sách nói: "Ái phi miễn lễ, mời ái phi đứng lên, tối nay trẫm sẽ lật thẻ bài của ái phi."

Anh cười ha ha: "Đa tạ bệ hạ, tạ chủ long ân."

Cửa thang máy mở ra, có người lạ bước vào.

Tôi và học thần ăn ý ngừng nói chuyện.

Trong gương thang máy, tôi thấy khóe môi mình nhếch lên.

Theo kinh nghiệm mấy ngày nay tôi đi dạo thì tầng 17 là tầng yên tĩnh nhất.

Có khá ít người lui tới, đa phần đều là y tá, họ là người ít nói làm nhiều.

Hành lang có một cửa sổ, ánh nắng chiều có thể chiếu vào, khiến người ta ấm áp.

Tôi rất thích nơi này, dựng bàn gấp để giải đề.

Khi làm mệt quá thì tôi dạo quanh cái hành lang.

Chứ đừng nói, trong bệnh viện này có bệnh nhân có tên rất hay.

Ví dụ như, Chu Du*

*周游, giải thích một chút vì nu9 cũng tên Du nhưng Du này trong 悠(nhàn rỗi, chậm chạp)

Chu Du khắp các nước, Chu Du khắp thế gian.

Hai từ này tưởng chừng khá bình thường nhưng lại phóng khoáng không thể tả.

Đáng tiếc là tôi nghe y tá nói, anh ta đang trong tình trạng thực vật, não bộ tổn thương, nằm viện gần mười năm.

Tôi nói nhỏ với học thần: "Thương thật, nằm mười năm lận, cây non có thể trường thành cây to cao ngất ấy. "

Vừa nói xong tôi liền hối hận.

Người sống thực vật nằm giường bệnh mười năm, không phải học thần cũng bị nhốt trong sách mười năm sao?

Tôi xấu hổ muốn đổi chủ đề, nhưng phát hiện ra căn bản anh không nói gì cả.

Tôi giận dữ cất quyển đề với bàn gập, chuẩn bị xuống lầu uống thuốc.

Chả biết người nào sơ ý làm đổ vũng nước xuống đất.

Tôi trượt chân, ngay cả người và sách ngã vào phòng bệnh đang khép hờ.

Tôi nhìn lên, thấy tên bệnh nhân được dán ở cuối giường.

Chu Du.

Trùng hợp vậy?

Tôi đứng dậy, vừa đi nhặt cuốn sách, đồng thời xin lỗi người nhà bệnh nhân.

"Xin lỗi ạ, vừa rồi bên ngoài có vũng nước, cháu trượt chân. . ."

Quý bà tóc trắng không nhìn tôi mà chỉ nhìn chằm chằm cuốn sách trên mặt đất.

Tôi đưa tay định nhặt nhưng bà ấy đi trước một bước, nhặt lên.

Bà ấy biết toán cao cấp?

Tôi muốn nói: "Hay là bác trả sách cho cháu trước" , thì đã thấy bà ấy lật từng trang sách, vẻ mặt xúc động, có một nỗi buồn khó tả.

"Cô bé, cuốn sách này cháu lấy ở đâu?"

Tôi sửng sốt một chút: "Là thư viện trường chúng cháu."

Bà ấy nhắm mắt: "Cuốn sách này có thể bán cho bác được không?"

Tôi lập tức nói: "Không thể ạ."

Bà ấy cười buồn bã, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nét chữ trên trang giấy.

"Đây là sách của con bác, thằng bé nằm ở đây mười năm rồi."

? ? ?

Con á? !

Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn người nằm trên giường bệnh.

Vì bị bệnh tình tra tấn, anh hốc hác đến mức không thấy được vẻ mặt của tuổi thiếu niên.

Nhưng, nhưng mà, góc xương chân mày, đường cong từ trán tới sống mũi rồi đến cằm đều tương ứng với những bức ảnh đó.

Cậu thiếu niên tự luyến khoe ngoại hình của mình, buổi học đêm khuya đó đâu chỉ là sự quen biết?

Tôi đã từng thân với anh.

Nhưng tại sao đột nhiên anh không hồi âm?

Phải chăng lời an ủi khi tôi thất bại, xâu chuỗi giải đáp công thức với câu hỏi, khích lệ dạy tôi theo đuổi ước mơ đều tan biến?

Nhưng rõ ràng vừa rồi còn cười nói rôm rả, anh còn bảo tôi về nhanh để nghỉ ngơi, tôi nói trừ khi anh nhảy ra kéo tôi đi.

Quả thật anh có nhảy ra, nhưng anh không thể nói.

Tôi giống như kẹo gương, ở lại phòng bệnh này, nhất quyết muốn cuốn sách trả lời tôi.

Hoàng hôn mất đi ánh hào quang, vầng trăng lặng lẽ đi lên.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn, tôi thì thầm: "Đừng đùa với tôi được không, anh ra ngoài đi, xin anh đó, anh ra ngoài đi."

Quý bà nhìn quanh rồi hỏi: "Cô bé, cháu kêu ai ra vậy?"

Tôi nghẹn ngào: "Chu Du, anh ấy bị nhốt trong cuốn sách này mười năm, dạy cháu toán, giúp cháu dạy kẻ xấu một bài học, chỉ cháu về đời người có vô vàn khả năng. . . . . . nhưng lại không chịu nói tên anh ấy cho cháu biết."

Tôi che mặt, nước mắt vẫn chảy ra từ ngón tay: "Bây giờ cuối cùng cháu cũng biết tên anh ấy, tại sao anh ấy không chịu nói. Chu Du, anh là kẻ lừa đảo!"

13.

Trong công cụ tìm kiếm của điện thoại, chỉ cần nhập năm chữ "Chu Du đại học A ", có thể thấy rất nhiều tin tức.

Anh là thiên tài toán học thông minh tuyệt đỉnh, khi còn là sinh viên năm nhất đã giành được nhiều giải thưởng cấp quốc gia, đại diện cho Trung Quốc tham gia các cuộc thi tầm cỡ thế giới, đoạt giải nhất trong một lần.

Trong bản tin kèm hình ảnh, là cậu trai trẻ cao lớn rắn rỏi đứng trên bục giải nhất, giơ cao huy chương vàng và cúp, đồng thời nhận được lời chúc mừng từ các tuyển thủ với nhiều màu da, màu tóc khác nhau từ khắp nơi trên thế giới.

Ngoài trận thi đấu còn có tin anh đi dạy học tình nguyện.

Lớp học nông thôn đổ nát chật kín những đứa trẻ mặc quần áo mộc mạc, trước bảng có một cậu trai trẻ đang viết một loạt công thức, chiếc áo bông màu đỏ trên người anh như một chùm tia lửa.

Ngoài ra còn có một cuộc thi trong khuôn viên trường, top 10 ca sĩ.

Dưới ánh đèn sân khấu, anh ôm cây đàn guitar, ngồi trước khoảng trống sân khấu, nhẹ nhàng ca hát, khuôn mặt dịu dàng hoà nhã, như ánh trăng sáng.

Sau đó, có hàng loạt tin tức từ các phương tiện truyền thông khác nhau.

Thiên tài toán học trường Đại học A bị tai nạn xe hơi, rơi vào trạng thái thực vật, trước khi xảy ra tai nạn, anh muốn chứng minh giả thuyết Riemann.

. . . . . Khi mọi người nghĩ anh sắp đạt đến đỉnh cao toán học thì sợi dây số phận đột ngột kết thúc.

Đỉnh cao không còn, thiên tài rơi xuống.

Cậu thiếu niên ngủ say trong bức ảnh chồng lên hình ảnh trước mặt.

Giống như mười năm qua anh không hề thay đổi vậy.

Nước mắt không tự chủ mà chảy xuống, rơi trên màn hình điện thoại.

Là thầy hướng dẫn đưa tôi rời khỏi phòng của Chu Du.

Ông có lẽ nghĩ tinh thần của tôi bất ổn, nhưng không thể nói rõ, ho nhẹ rồi nói: "Du Du à, cho dù có học thần mà em nhắc trong sách hay không,. . . . . ."

Tôi nghiêm mặt ngắt lời ông: "Anh ấy tên là Chu Du, anh ấy có tên."

Thầy hướng dẫn có chút xấu hổ: "Được, Chu Du. Cho dù trong sách có Chu Du hay không, thì em cũng phải sốc lại tinh thần, tuần sau thi tỉnh rồi, em phải phấn chấn lên. Thầy Từ nói, em là học sinh có triển vọng nhất lớp này để tham gia thi cấp quốc gia, cũng không nên phụ lòng kỳ vọng của cậu ấy chứ."

Tôi lắc đầu: "Nếu không có Chu Du, thì căn bản là em sẽ không tiếp xúc cuộc thi toán, em sẽ chỉ lo mình trượt quá nhiều môn rồi bị đuổi học."

Tôi cảm giác trong lòng mình có một khoảng trống lớn.

Thực sự, chỉ sau khi Chu Du biến mất khỏi thế giới của tôi, tôi mới nhận ra anh quan trọng với tôi đến nhường nào.

Nếu tôi không giải được đề thì tôi sẽ hỏi anh, còn giải được thì sẽ chia sẻ với anh.

Khi tôi gặp phải kẻ ngu anh sẽ khai sáng tôi, tôi gặp được người giỏi thì anh sẽ nói với tôi rằng, tôi xứng đáng.

Dù là món ăn, ngắm hoa hay chạy bộ, tôi đều chia sẻ mọi thứ chi tiết cho anh.

Anh luôn nói là tôi đã khiến cuộc sống nhàm chán của anh trở nên đầy màu sắc, nhưng thực chất chính anh là người cứu vãn tôi.

Anh cứu vớt một sinh viên bị ruồng bỏ, nghi ngờ bản thân, học sinh dốt muốn nhả.y lầ.u, kéo trở lại từ bờ vực suy sụp tinh thần và thể chất.

Chu Du, Chu Du, em rất nhớ anh.

14.

Bệnh viêm dạ dày gần như đã khỏi, nhưng cơn sốt cao của tôi vẫn dai dẳng, ngày nào tôi cũng cầm cuốn sách không buông tay.

Thầy hướng dẫn rất lo lắng, muốn gọi điện cho bố mẹ tôi.

Tôi nói không cần, họ quá bận rộn làm ăn, nên đừng làm phiền họ.

Thầy hướng dẫn không tin, vẫn gọi điện.

Đúng như dự đoán, bố mẹ tôi không đến, mẹ thậm chí còn gọi điện, chỉ trích tôi.

"Lâm Du Du mày nhiêu tuổi hả? Mày nói trong sách có linh hồn, mày đọc nhiều truyện cổ tích quá ha?"

"Mẹ, mẹ cũng không tin con."

"Bản thân mày tự nghe mày nói đi, sao tao phải tin mày? Đừng có gây thêm phiền phức cho tao được không?"

Tôi cúp điện thoại trong nước mắt.

Tôi đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu nhìn xuống, ngơ ngác nhìn ống truyền dịch.

Chu Du, Chu Du.

Tên của anh luẩn quẩn trong tâm trí tôi, cuối cùng hóa thành nước mắt, rơi khỏi hốc mắt.

Khóc xong, tôi lặng lẽ chạy lên tầng mười bảy thăm Chu Du.

Cho chù cách cánh cửa, ngay cả khi anh không thể nghe thấy tôi.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh nằm yên lặng, lòng tôi sẽ thấy ổn định hơn.

Hôm cơn sốt nặng hơn, tôi đau đầu đến mức không ngủ được, suốt đêm mất ngủ không ăn được gì.

Là mẹ Chu Du, mang theo cặp lồng đến thăm tôi.

Còn mang theo bức ảnh cũ có Chu Du.

Là những tấm ảnh tôi đã coi, cậu thiếu niên nhảy lên thực hiện cú ụp rổ, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.

Cuối cùng thì ngón tay tôi có thể không kiêng nể phác họa khuôn mặt anh, mà anh ngày càng rời xa tôi.

Tôi nghẹn ngào: "Bác ơi, con đã thấy bức ảnh này rồi."

Bà ấy không nói gì.

Tôi không quan tâm liệu bà ấy có lắng nghe không, tôi chỉ muốn bộc lộ hết.

"Bọn họ không tin, nhưng Chu Du thật sự tồn tại trong cuốn sách này. Anh ấy nói mình bị tai nạn, lúc tỉnh dậy thì đã trong cuốn sách này. Cháu vốn là học sinh kém, bởi vì Chu Du kiên nhẫn dạy cháu, cháu mới miễn cưỡng thành học sinh xuất sắc."

Tôi nói liên miên kể lại câu chuyện, từ lần đầu quen biết Chu Du, đến việc tôi ngã vào phòng bệnh của Chu Du như nào.

Đến cuối câu chuyện, nước mắt tôi tuôn rơi: "Cháu thật sự không bị bệnh tâm thần, cháu thực sự không bị. . . . . ."

Bác gái lặng lẽ đưa tôi khăn giấy: "Ngoan, bác tin cháu."

Nhiều năm chăm sóc bệnh nhân đã khiến bà ấy kiệt sức trông rất tiều tụy.

Nhưng ánh mắt mẹ anh lại ánh lên một vẻ phấn khởi: "Chu Du nhà bác, sẽ nói như vậy, làm chuyện như vậy."

Nước mắt lăn dài trên má, tôi gọi "Bác", nhưng không thể nói thêm gì vì nghẹn ngào nức nở.

Bà ấy đưa tay lau nước mắt cho tôi, chậm rãi nói: "Du Du, Chu Du nhà bác, điện não đồ buổi sáng hôm nay lại khác trước kia."

Tôi nghe hiểu lời bà ấy nói, lập tức muốn đi xem Chu Du, nhưng bị bà ấy ấn xuống.

"Cháu ăn xong này trước, bà sẽ dẫn cháu đi gặp thằng bé."

15.

Rèm trong phòng được kéo lên.

Một vài tia nắng rải rác chiếu lên khuôn mặt ngủ say của Chu Du.

Bởi vì nằm trên giường quá lâu, nên cả người anh rất gầy yếu.

Độ cong hàm dưới gần như sắc sảo, ẩn trong bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, giống như một bông hoa không thể gãy.

Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày của anh.

Là ảo giác của tôi sao?

Đôi mắt anh dường như hơi rung khi tôi chạm vào.

Nhưng tôi đợi rất lâu nhưng anh vẫn chưa tỉnh dậy.

"Chu Du, không biết anh có nghe không. Tôi sắp tham gia thi tỉnh rồi, tôi có lòng tin có thể cầm lại cúp giải nhất. Nhưng mà, nếu không có anh thì nhận được cúp cũng chả có ý nghĩa gì."

Tôi ngẩng đầu, nước mắt chảy từ khóe mắt.

"Anh tỉnh lại được không? Tôi phát hiện. . . . . . Tôi thật sự đã thích anh rồi."

Ánh chiều tà như màu má.u.

Tia nắng cuối cùng cũng chiếu khắp nơi, hoàng hôn bao trùm khắp mọi hướng.

Chu Du vẫn đang say giấc, tựa như một giây tiếp theo sẽ tỉnh lại, cũng như vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại vậy.

Thầy hướng dẫn gọi đi gọi lại, điện thoại vẫn không ngừng rung.

"Du Du, chuẩn bị tập hợp đi huấn luyện, xe buýt đang chờ em, em đến nhanh lên."

Tôi vô cảm cúp máy, chậm chạp không đứng dậy.

Ngoài giường bệnh có bác sĩ đang nói chuyện với người nhà.

Bên ngoài bệnh viện có những quầy hàng đêm sôi động bán bóng bay và bán xiên nướng.

Khắp nơi đều là khói lửa nhân gian, nhưng trong phòng bệnh nhỏ hẹp này chỉ có một mình Chu Du cô đơn.

Tôi cúi xuống hôn lên mắt anh.

"Chờ em về nha, Chu Du."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play