[Zhihu] Toán học đáng sợ hơn cả ma quỷ

Chương 2


1 tháng


6

Tôi bắt đầu cố gắng làm đề hơn.

Gạt nỗi sợ toán sang một bên, tôi phát hiện chỉ cần bản thân chuyên tâm làm đề, thì môn toán không khó đến vậy.

Ngày trước, mỗi khi tôi không làm được toán thì trong đầu tôi xuất hiện những lời mắng chửi của thầy toán.

"Thật sự quá ngu, ngu hết chỗ nói!"

"Có nhiêu đó mà không thủng, em đúng là trư bát giới mà."

Nhưng được sự động viên của học thần, những tạp âm ấy dần biến mất khỏi tâm trí tôi.

Thay vào đó, là những điều anh thường nói nhất.

“Con đường này không được thì tìm con đường khác.”

"Có một mối liên hệ tất yếu giữa công thức và câu hỏi, em thử suy nghĩ lại xem."

Vào ngày thi, tôi lo lắng đếm đi đếm lại đồ trong hộp bút.

Thực ra chỉ có vài thứ thôi, giấy báo dự thi, bút chì tô trắc nghiệm, cục tẩy. . . . . .

Học thần không khỏi bật cười: "Thả lỏng nào."

Tôi thở dài: "Giải nhất, giải nhì, giải ba tổng cộng có hai mươi suất, có hơn hai nghìn người tham gia tranh tài, nếu không lấy được hạng, tôi sẽ dập đầu."

Anh kinh ngạc: "Dập đầu gì cơ? Em giả ngu."

Tôi: "Hỏ?"

Anh hướng dẫn từng bước: "Người cá cược với em, là người tốt sao?"

Tôi lắc đầu kiên quyết: "Tất nhiên là không!"

Anh nở nụ cười: "Vậy không cần phải dùng nguyên tắc làm người tốt để hòa hợp với cô ta, có phải không?"

Tôi thản nhiên gật đầu: "Đúng! Cô ta không xứng!"

Anh dứt khoát giải quyết: "Cho nên, dù có thua cũng không sao, em cứ quang minh chính đại chơi chiêu!"

Cơn gió thổi qua anh, lại thổi qua mái tóc của tôi.

Trong thoáng chốc tôi tưởng có ai đó đưa tay xoa đầu mình.

7.

Oan gia ngõ hẹp.

Tại địa điểm thi môn toán, lớp trưởng với bí thư lớp, một đứa ngồi trước tôi, một khứa ngồi sau tôi.

Đề thi được phát ra, mọi người đang chạy đua với thời gian để tính toán.

Lớp trưởng đột nhiên tựa mạnh ghế ra sau, dùng đuôi tóc tát tôi cái.

Đầu bút quệt một vệt dài lên tờ giấy trả lời, tôi không còn cách nào khác là phải viết lại quá trình suy luận.

Không ngờ cô ta lại ngả người ra sau, ghế và bàn rung chuyển, đầu bút xẹt thêm một đường.

Toàn bộ mạch suy nghĩ rối tung.

Tôi nhìn giám thị xin giúp đỡ, giám thị đi lại nhưng không để ý tới hành vi của cô ta.

Tôi cố gắng kêu bản thân bình tĩnh lại, ngừng bút, không viết nữa, thay vào đó, nhìn vào phần tiếp theo của câu hỏi.

Mái tóc đuôi ngựa lại hướng về phía tôi, tôi đoán trước liền di chuyển chiếc bàn về phía sau.

"Loảng xoảng bẹp bẹp"

Với âm thanh đã cái nư này, lớp trưởng và cái ghế của ả ngã cái đùng.

"Làm gì đấy? !"

Giám thị đi tới, nhỏ giọng mắng nhiếc.

Lớp trưởng đứng dậy khỏi đất, trừng mắt thù hằn liếc tôi một cái.

Cô ta không dám làm ầm lên, tôi biết chứ.

Đoạn video giám sát cho thấy rõ cô ta là người khiêu khích tôi trước.

Một ngày chơi hèn suốt đời hạ tiện!

Tôi mặc kệ cô ta, nhanh chóng hoàn thành quy trình tính toán mà vừa rồi còn chưa làm xong.

Sau đó viết đáp án đề bài trong một lần.

Cảm ơn học thần.

Có khoảng thời gian, anh luôn hát khi tôi giải đề.

Đó đều là những giai điệu quen thuộc, tiếng hát của anh êm tai, nên tôi dễ bị phân tâm bởi anh.

Không phải là tôi chưa từng kháng nghị, anh luôn tự tại bày tỏ: "Trong kỳ thi có nhiều tình huống phát sinh, em cần giả nai một chút."

Tại thời điểm này, sự giả nai này phát huy tác dụng.

Sau chuyện vừa xảy ra, giám thị chú ý lớp trưởng, đi dạo quanh hàng của chúng tôi.

Đương nhiên là lớp trưởng với bí thư lớp sẽ bị ảnh hưởng, không ngừng thở dài.

Mà tôi không những không bị phân tâm mà còn càng cảm thấy thoải mái, suy nghĩ trôi chảy hơn.

Này thì giở trò, dừa lắm!

Đến giờ nộp bài, tôi thuận lợi ghi xong đáp án câu cuối cùng, đợi giám thị đến thu bài.

Đằng trước và sau tôi vẫn nghe tiếng viết bài "xoẹt xoèn xẹt", bị giám thị ngăn rồi quát: "Không được phép viết, hai em là sao hả? "

Tôi cười nhạo một tiếng, âm thanh không lớn cũng không nhỏ, chỉ đủ để người ngồi bàn trước và sau nghe được.

Lớp trưởng căm phẫn quay lại, trừng mắt nhìn tôi.

Giám thị chỉ nhìn cô ta, nghiêm khắc phê bình: "Em chú ý kỷ luật cuộc thi vào!"

Sau khi thu hết bài thi, tôi bước ra ngoài lớp, xách cặp sách muốn rời đi.

Cặp sách bị ai đó giữ chặt.

Là lớp trưởng.

Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sao vội thế, Lâm Du Du?"

"Liên quan tới cô sao?" Tôi nói, "Đưa cặp cho tôi."

Cô ta có chút đăm chiêu nhìn cặp sách: " Đi đâu cô cũng mang theo cái cặp, kể cả chuyến du xuân vừa rồi. Sao dị, bộ trong cặp có báu vật gì sao?"

Nói xong, cô ta vừa đưa tay mở khóa kéo.

Cuốn sách còn nằm trong cái cặp!

Tôi lập tức đi giật cái cặp: "Cha má không dạy cô không được động vào đồ người khác sao?"

Không còn kịp rồi ——

Cô ta cười khẩy, đưa tay cầm cuốn sách.

"Làm gì căng thế? Bộ bên trong có gì mờ ám à, tờ phao sao. . . . . . A! Đau quá, nóng quá!"

Cô ta đột nhiên bị chọc tiết, ném cái cặp và cuốn sách như một củ khoai tây nóng hổi.

Hôm qua trời mưa suốt đêm, hành lang vẫn còn vệt nước.

Cuốn sách rơi vô nước, những trang giấy ố vàng ướt đẫm các góc.

Tôi vội vàng nhặt cuốn sách, thậm chí không kịp lấy khăn giấy, đành dùng tay áo lau vết bẩn trên sách.

Chúng lần lượt lan ra làm mờ nét chữ thanh thoát mạnh mẽ của cậu thiếu niên.

Tại sao không lau sạch được, vì sao không thể lau sạch chứ?

Tay áo tôi lau đi lau lại, ống tay áo trắng tinh bị ố cũng không lau sạch được.

Hốc mắt chưa xót, trang giấy thẳng bỗng cong cong, lúc phóng to lúc thu nhỏ.

Trong hành lang ồn ào, tôi nghe thấy giọng cậu thiếu niên: "Khóc gì vậy? Bắt chẹt tôi không có cách lau nước mắt cho em sao, đúng không?"

Nước mắt lại càng rơi dữ dội.

Anh cười nhẹ rồi thở dài: "Em thật là."

Bên kia, tiếng heo bị chọc tiết của lớp trưởng: "Cuốn sách đó nóng quá! Rất nóng!"

Cô ta giơ tay, ngón tay quả nhiên đỏ bừng.

Nhưng mà, câu miêu tả "Sách nóng quá", thoạt nghe rất vô tri.

Tất cả mọi người cười: "Cô tỉnh táo chút coi, sách sao nóng được hả?"

"Có phải cô lên cơn đúng không? Vừa rồi còn giật sách người ta mà."

Lớp trưởng đẩy hai người bên cạnh, đi thẳng về phía tôi, một tay chỉ vào tôi: "Có phải mày giở trò không? !"

Tôi cẩn thận nhét cuốn sách vào cặp, đọc thẳng tên cô ta: "Trần Chi Chi, cô có tin tôi đánh cô không?"

Cô ta rống như con bò: "Mày ngon làm thử coi?"

Vừa gào vừa ép tôi mạnh hơn, ép tôi vào một góc.

Lan can cũ lung lay sắp đổ, nếu ngả người ra sau chút nữa, tôi có thể bị ngã.

Chiếc cặp trên lưng tôi bỗng hơi nóng lên, giống như một lời cảnh báo.

Trần Chi Chi hiển nhiên cũng nhận ra tình thế khó xử của tôi, cười ác ý, càng tiến thêm một bước.

Khuôn mặt trước mặt tôi được phóng to, cô ta nói: "Lâm Du Du, sao mày không chếc đi?"

"Bốp" Tôi dùng hết sức bình sinh tát cô ta cái.

8.

Khi ông thầy gọi tôi lên văn phòng, lớp trưởng đã ở đấy.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, hình như đã khóc một lúc rồi.

Ông thầy ho cái: "Lâm Du Du, Trần Chi Chi nói em đánh em ấy, là thật sao?"

Tôi bình tĩnh nói: "Đó là vì Trần Chi Chi nhiều lần nhục mạ, bôi nhọ danh dự em."

Ông thầy bị nghẹn một giây.

Trần Chi Chi càng oan ức, khóc nói: "Em không có!"

Ông thầy nhấp một ngụm nước, nói: "Việc này, Lâm Du Du, dù thế nào đi nữa, đánh người là sai, nếu em ấy mắng em, thì có thể tìm giảng viên mà, đúng không?"

Tôi gật đầu: "Vâng, lần sau em nhất định tìm thầy khóc ạ."

Vẻ mặt ông ta có chút xấu hổ, nhìn qua thì muốn hoà giải.

Trần Chi Chi vừa khóc vừa túm góc áo ông ta, ông ta dường như nhớ ra gì đó: "Nếu em đã thừa nhận em đánh em ấy, vậy em phải xin lỗi người ta, chuyện này sẽ xong."

Tôi hỏi lại: "Vậy cô ta có cần xin lỗi trước vì đã xúc phạm em không?"

Ông ta há miệng thở dốc, còn chưa nói, thì cô thư kí trường từ cửa bước vào: "Thầy Lưu, chứng nhận cuộc thi liên đoàn 6 trường trong đây, anh giúp tôi phát đi."

Thư kí trường thấy tôi, "Ơ" một tiếng.

"Em có phải là Lâm gì đó. . . . . . thi lại nhiều lần sau đó đạt giải nhất không, em chờ cô xem chút."

Cô ấy rút một tờ giấy chứng nhận, nhìn rõ ràng rồi mỉm cười gọi tôi: "Lâm Du Du, đúng không? Cô bé phản công, là người duy nhất lần này đạt được giải nhất trường chúng ta, rất có cá tính nha."

Thật lạ nha.

Hồi nãy khi đối chất với thầy Lưu, toàn thân tôi căng thẳng.

Bây giờ cô thư ký trường cười ha ha khen ngợi tôi có cá tính, không hiểu sao mà đôi mắt tôi đã ươn ướt.

Tôi nhận lấy tấm bằng: "Cám ơn cô ạ."

Vẻ mặt thầy Lưu và Trần Chi Chi dĩ nhiên là thay đổi rồi.

Thầy Lưu vẫn kinh ngạc mà thôi.

Còn vẻ mặt vặn vẹo của Trần Chi Chi thì ghen tị không nói được gì.

Thư ký trường nhận thấy giọng mũi của tôi, mỉm cười vỗ vai tôi: "Không sao, sang năm lấy giải nhất toàn quốc cho trường ta thì càng rất giỏi."

Tôi nói: "Cám ơn cô, cô sẽ nhìn nhận em tiến bộ theo hướng tích cực, sẽ không nghĩ rằng em gian lần để nhận giải ạ."

Thư ký trường quả là một người thông minh, ánh mắt bình tĩnh quét qua thầy Lưu và Trần Chi Chi.

Sau đó giống như lơ đãng nói: "Có người như vậy sao? Em đừng để trong lòng, những người như vậy chỉ biết ghen tị thôi. Bản thân không nỗ lực thì phủ nhận công sức của người khác. Tôi với cô ta không chung kiến thức rồi."

Tôi nở nụ cười: "Cám ơn cô."

Sau đó nhìn thầy Lưu và Trần Chi Chi.

"Vừa nãy nói đến đâu ạ? Muốn em xin lỗi sao?"

Thầy Lưu xấu hổ giảng hòa: "Không cần xin lỗi đâu, ha ha, chủ yếu là sợ hai em học sinh bất hòa thôi."

Tôi thản nhiên nói: "Đã bất hòa từ lâu rồi. . . . . . .Kể từ khi Trần Chi Chi nói, nếu em không lấy được giải thì phải dập đầu cô ta mười lần."

Thầy Lưu kinh ngạc nhìn Trần Chi Chi: "Có chuyện như vậy sao??"

Lớp trưởng ấp úng, không nói nên lời.

Tôi cười: "Cô là người thua, nhưng tôi sẽ không kêu cô dập đầu, tôi và cô khác nhau."

Nói xong, tôi gật đầu với thầy Lưu: "Thưa thầy, nếu thầy không có việc gì thì em xin về trước, còn vài đề em chưa làm xong."

Thầy Lưu nói vội: "Được, cố lên Du Du, nếu em lấy giải nhất quốc gia, thầy sẽ mời em đi ăn!"

Tôi xua tay, cầm cặp sách rời đi.

9

Đến một chỗ yên tĩnh, tôi tìm một băng ghế, ngồi xuống.

Tay trái cầm cuốn sách, tay phải ôm cái bằng.

"Anh nghe thấy chứ?"

Học thần hiếm khi im lặng: "Nghe thấy. . . . . . Giải nhất duy nhất, quá đỉnh."

Tôi thừa thắng xông lên: "Vậy anh có thể thực hiện lời hứa cho tôi xem ảnh anh được không?"

Lại có sự im lặng.

Tôi phúc chí tâm linh*: "Đừng nói anh mắc cỡ nha?"

* phúc chí tâm linh; phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Trong giọng điệu của anh có tia thẹn quá thành giận: "Ai mắc cỡ á, chứ tôi còn lâu! Tôi, một anh chàng đẹp trai, chẳng lẽ còn sợ bị nhìn thấy sao?"

Nói xong, anh lưu loát nói ra tài khoản mật khẩu.

Anh nói đúng.

Anh là một anh chàng đẹp trai.

Chất lượng bức ảnh chụp cách đây hơn chục năm không được tốt lắm, nhưng vẫn không che giấu được vẻ khôi ngô của anh.

Không khác mấy so với tưởng tượng của tôi, tiêu sái kiên cường như cây bạch dương.

Có bức ảnh anh đang thực hiện cú úp rổ, chiếc áo cầu thủ màu đỏ chót như ánh mặt trời nóng rực.

Cũng có tấm chụp lén, xuyên qua núi sách biển người, ánh mặt trời rọi vào sườn mặt của anh, anh cúi đầu làm đề, chuyên chú say đắm lòng người.

Còn có tấm ảnh anh tổ chức sinh nhật ở hàng sau của lớp học, cầm cái bánh trên tay, có người bôi kem lên mặt anh, nụ cười ngượng ngùng hiếm thấy.

Thật là đẹp mắt, đúng chuẩn tuổi thanh xuân.

Thoạt nhìn anh là người được yêu mến trong nhóm.

Nhìn lại những bức ảnh cũ đã hơn chục năm, nhưng chúng vẫn sống động như bước ra từ tấm ảnh vậy.

Giống như anh đập bóng rổ lướt qua tôi vậy.

Anh chợt ho hai tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Em xem xong chưa?"

Tôi trừng mắt nhìn: "Xem xong rồi. . . . . . Anh rất đẹp nha."

Anh cười kiêu ngạo: "Chắc chắn rồi, năm đó tôi là hotboy, người theo đuổi tôi xếp hàng dài từ Paris đến New York đấy.”

Tôi kêu lên: "Khen anh hai câu anh liền vênh váo rồi."

Anh đột nhiên hỏi: "Haizz, em không làm xáo trộn mấy thứ khác trên tệp đám mây đúng không?"

Tôi thuận miệng hỏi lại: "Có gì mờ ám không muốn người khác thấy hả?"

Thứ tôi nghĩ đến chính là ông tokuda gì đó, ngoài miệng nói đùa chứ thực ra tôi định đăng xuất.

Không ngờ anh nói: "Thật ra cũng không tính là chuyện mờ ám. . . . . .Có lẽ tôi từng viết một bài cảm nhận về tình yêu."

Tôi kinh ngạc: "Anh còn viết về tình yêu hả?"

Anh thoáng xấu hổ: "Đó là bài văn do giáo viên môn văn giao. Sau này tôi cảm thấy mình đần quá, thì nói quên viết, không nộp, em coi thử, trong đó có lưu không?"

Tài liệu của anh được phân loại rất ngăn nắp, tôi không mất nhiều công sức để tìm ra bài văn.

Trước khi bấm vào, tôi hỏi ý kiến anh: "Tôi xem được không? "

Anh cười: "Em xem đi, cũng không phải bí mật gì. Thực ra lúc đó tôi cũng chả nhớ mình viết cái gì, hay em đọc cho tôi nghe đi."

【 cảm nhận của tôi về tình yêu. Tình yêu là thứ gì đó rất huyền bí. Ít nhất thì sau khi yêu mới có thể viết về tình yêu nhỉ? Trước hết, mệnh đề này không đúng với tôi rồi, bởi vì tôi đã yêu đâu. 】

Tôi không khỏi xen vào: "Anh còn có khả năng phản biện luôn."

Anh cũng cười, tự bào chữa: "Này là quan hệ nguyên nhân kết quả, viết văn cũng phải logic."

【 nếu nói như thế, vậy thì nói về tình yêu tôi mong đợi đi. Cô ấy có thể không cần thông minh, nhưng phải tốt bụng; không cần xinh đẹp nhưng phải chân thành. He he, sao không cần phải thông minh xinh đẹp nhỉ? Bởi tôi đã thông minh đẹp trai rồi. 】

Tôi đọc không nổi nữa: "Anh còn có khả năng tự luyến hả?"

Anh vô tội nói: "Lời tôi viết chẳng lẽ không đúng sự thật sao?"

. . . . . ok anh, quá đúng rồi.

Tôi hỏi anh: "Bây giờ anh thích cô gái như nào?"

Anh cười hì hì: "Thích những cô gái thông minh."

Tôi lập tức ném cuốn sách trên bàn: "Tôi đi ăn lẩu, bái bai*."

*886

Giọng nói tức giận của cậu thiếu niên vang lên từ trên bàn: "Này, này, em cái con người này không biết nói đùa hả?"

Tôi bình tĩnh nói: "Ò, có lẽ do tôi chưa đủ thông minh đấy."

Cậu thiếu niên lập tức im lặng.

Nhưng rất nhanh, anh mở miệng: "Tôi cảm thấy em thông minh á, ai nói em không thông minh?"

Tôi hơi đỏ mặt, "Hứ" một tiếng: "Có rất nhiều cô gái thông minh hơn tôi."

Anh nói: " Nhưng trên thế giới chỉ có một Lâm Du Du thôi."

Tôi đỏ hết mặt, nhưng may mà anh không nhìn thấy.

Hồi lâu không đợi câu trả lời của tôi, cậu thiếu niên tự nói: "Lâm Du Du, tôi rất tò mò ngoại hình của em."

Tôi mạnh miệng: "Ma lem quá."

Anh cười ha ha: "Ma lem thì làm sao? Ma lem tôi cũng —"

Tôi mở to mắt, tim đập nhanh, chờ anh nói xong.

Nhưng anh đột nhiên ngừng nói, ngữ khí dần dần trầm xuống, giống như đang tự nói bản thân: "Nhưng tôi, một người ẩn trong sách, sao có thể thấy em chứ, Lâm Du Du?"

Lòng ngực bỗng nhiên chua xót.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay, ôm quyển sách cũ kĩ vào lòng, vỗ về an ủi.

Cuốn sách bỗng nóng lên, như có người đang đỏ mặt vậy.

10.

Nội dung đằng sau bài văn đó hoàn toàn lạc đề.

Anh lì lợm la liếm định nghĩa "tình yêu*" thành "yêu thích**", sau đó khí thế viết tất cả niềm đam mê** của mình về toán học.

*爱情

**热爱

【 Giống như ông trời gõ nhẹ vào trán tôi, phân công cho tôi nhiệm vụ đời này: ngươi mau học toán đi. Vì thế tôi đã đến thế giới này.

Mẹ tôi nói lúc bốc thôi nôi, thì tôi bốc trúng cái bàn tính.

Bọn họ đều cho rằng từ nay về sau tôi muốn dùng bàn tính đếm tiền, nhưng không nghĩ tới cũng có thể dùng bàn tính để học toán.

Những mối liên hệ logic chặt chẽ và những lập luận có điều kiện phải dẫn đến kết quả chính là sức hấp dẫn của toán học.

Liệu một ngày nào đó tôi có thể chứng minh hay tính khả phủ chứng* giả thuyết Riemann không? 】

* Trong triết học khoa học, tính khả phủ chứng hay khả năng phản nghiệm (tiếng Anh: falsifiability hay refutability) là khả năng để phát biểu, lý thuyết hoặc giả thuyết nào đó bị mâu thuẫn với bằng chứng. Ví dụ, mệnh đề "Tất cả thiên nga đều có màu trắng." có thể được phủ chứng (chứng minh phủ định) bởi vì hoàn toàn có thể có việc người ta quan sát được có những con thiên nga màu đen tồn tại

Những câu trước có tính trẻ con, nhưng những câu sau có tính chững chạc, trưởng thành.

Tôi dường như có thể nhìn thấy cậu thiếu niên mặc sức tung bay, nghiêm túc nói ra giấc mơ của mình.

Nhìn thấy sự im lặng của tôi, học thần cũng cảm thấy xấu hổ.

"Hồi ấy còn trẻ trâu, ha ha ha, cái gì cũng dám nói."

Tôi nói: "Nhưng tôi nghĩ anh có thể."

Anh sửng sốt một chút, nói: "Giả thuyết Riemann rất khó, em biết có bao nhiêu nhà toán học hàng đầu đang nghiên cứu nó không?"

Gió nhẹ nhàng nâng những chiếc lá rụng, rơi vào váy của tôi.

Giọng điệu của anh dần trở nên cô độc: "Huống chi, tôi đã bị nhốt trong cuốn sách này mười năm rồi."

Đúng vậy, vô số nhà toán học có chỉ số IQ vượt trội vẫn chưa chứng minh hay tính khả phủ chứng giả thuyết Riemann.

Nhưng điều đó không ngăn tôi nhận định anh có thể làm được.

Tất nhiên những người khác có thể cười nhạo tôi, một cô sinh viên chuyên ngành toán thông thường lại đi tín nhiệm một linh hồn đã bị mắc kẹt trong trang sách suốt nhiều năm.

Vậy thì có sao đâu? Tôi chỉ cần tin tưởng là đủ rồi.

Tôi hỏi: "Anh muốn ra ngoài không?"

Có lẽ để loại bỏ cảm xúc ủ rũ trước đó, ngữ điệu của anh cố ý thản nhiên: "Muốn chứ, lúc đầu rất muốn ra, nhưng sau khi dùng bao nhiêu cách vẫn không ra được, nên tôi không muốn nữa."

Tôi im lặng, thở dài.

Cậu thiếu niên từng tràn đầy sức sống giờ đây dần mất đi ý chí, điều này thật sự khiến người ta đau lòng.

Anh cười: "Đừng thở dài, bây giờ tôi rất muốn ra ngoài."

Tôi mở to mắt: "Hỏ? Thật sao?"

Anh hờ hững nói: "Đương nhiên, tôi muốn gặp em."

Trong nháy mắt, chim hót hoa tỏa hương, như hoa nở trong lòng.

Tôi nói không đầu không đuôi: "Tôi có thể hôn anh được không?"

"Có thể. . . . . . . . . . . . . . . . . . Gì rứa? ? Không thể! Tôi chỉ là cuốn sách thôi, em tỉnh táo lại đi!"

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống gáy cuốn sách.

Cậu thiếu niên luống cuống nói năng lộn xộn nhất thời sốc toàn tập.

Những trang sách ố vàng dần dần chuyển sang màu đỏ, như thể chúng cuỗm màu của lá phong vậy.

Tôi mỉm cười, nhét cuốn sách vào cặp, ngâm nga một giai điệu rồi nhanh nhẹn đi tiếp con đường của mình.

Đột nhiên âm thanh của cậu thiếu niên vang lên từ trong cặp.

". . . . . . Này, vữa nãy em trêu ghẹo tôi hả?"

"Ha ha ha, cứ cho là vậy."

"Đáng ghét, em ăn hiếp quyển sách là tôi đấy!"

"Đúng, là ức hiếp anh đấy, sao nào, cắn tôi hử."

Anh lý sự: "Lâm Du Du, nếu tôi mà ra ngoài được, tôi nhất định. . . ."

Tôi đợi rất lâu nhưng anh đột nhiên ngừng nói.

Nhất định gì á?

Anh nói ra đi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play