[Zhihu] Toán học đáng sợ hơn cả ma quỷ

Chương 4


1 tháng


16.

Thành phố tổ chức huấn luyện kiểu khép kín, mời các giảng viên có tiếng đến đào tạo chúng tôi trong hai tuần.

Sau khi kết thúc huấn luyện, đưa thẳng chúng tôi vào điểm thi.

Trong hai tuần này, tôi tắt điện thoại, cống hiến hết mình vào toán học.

Tôi muốn mang cúp giải nhất cuộc thi cấp tỉnh đến giường bệnh của Chu Du.

Sau kỳ thi, tôi gặp lại một số bạn học cấp ba.

Bọn họ đều là con cưng của giáo viên toán, mười mấy tuổi là được tham gia huấn luyện cuộc thi toán.

Tất cả họ đều có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

"Lâm Du Du, sao cô cũng tới đây? Sau khi tốt nghiệp nhóm chúng ta vẫn chưa gặp nhau phải không?"

Tôi cụp mắt, tránh ánh mắt của họ.

Bọn họ nhìn nhau, cười khinh khỉnh.

"Mấy lần họp lớp cô đều không đến dự. Lần trước thầy dạy toán còn nhắc về cô, nói là cô gái tệ môn toán nhất lại vào ngành toán."

Thấy tôi im lặng, họ nói thêm: "Nhưng mà hôm nay là cuộc thi toán cấp tỉnh, sao cô ở đây? Tới làm tình nguyện viên hả?"

Tôi mím môi nói: "Tôi đến đây để thi."

Nguyên đám chế nhạo.

"Cô đùa đấy à?"

"Ra vẻ vừa phải thôi chứ?"

"Cái người thi trượt môn toán mà vẫn muốn thi đấu, quá tào lao luôn rồi."

Nam sinh dẫn đầu dập điếu thuốc trên tay, hơi nhếch khóe môi, chậm rãi nói: "Ngậm cái mõm lại."

Gã bước ra khỏi bóng tối, mỉm cười với tôi: "Lâm Du Du, đã lâu không gặp, cô tiến bộ rồi."

Nhiệt độ trong tòa giảng dạy vừa phải, nhưng lòng bàn tay tôi lại lạnh ngắt.

Cậu ta tên Trang Huy, tuyển thủ đại diện lớp toán học, đi học không nghe giảng, nhưng vẫn đứng đầu trong kỳ thi.

Thầy toán thích người thông minh, ghét người ngu.

Ông ta thường xuyên gọi tôi lên bảng giải bài, nếu tôi không giải được thì sẽ kêu Trang Huy lên viết.

Trang Huy luôn giật viên phấn từ tay tôi, viết lời giải trong vài giây, cuối cùng nở nụ cười thương hại tôi.

Khó ưa hơn về sự khác biệt tài năng, là khoe khoang tài năng, là ông thầy toán nói: "Con trai giỏi toán hơn con gái, Lâm Du Du, em nói coi có đúng không?"

Lớp toán trở thành cơn ác mộng của tôi.

Tiếng cười nhạo cả sảnh đường dường như vang vọng bên tai tôi.

Trang Huy gõ lan can, trong mắt lại lộ ra vẻ thương hại: "Đều là bạn học cũ, đừng giả vờ giả vịt trước mặt chúng tôi, cần gì chứ. "

Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi lại: "Trang Huy, tôi vẫn muốn hỏi cậu, hồi cấp 3, sao cậu phải nhắm vào tôi? "

Những trang sách sỉ nhục, chế nhạo, xé nát đó tại sao kéo đến?

Trang Huy nhướng mày, nhìn tôi một lúc rồi nói: "Thú vị đấy, bản thân cô không biết sao?"

Tôi nhìn gã, không nói gì.

Gã cười, chậm rì rì nói: "Ngu xuẩn chính là nguyên tội, cần phải nói thêm à?"

Những ngón tay tôi bất giác run lên.

Trang Huy trịch thượng nhìn tôi, nói nhẹ tênh: Nếu tôi là cô, tôi sẽ thừa nhận mình đã nói dối. Cô xin lỗi thì chúng tôi sẽ giả vờ như không nhìn thấy cô."

Tôi bình tĩnh hỏi: "Cậu có muốn xin lỗi tôi không?"

Gã như thể nghe được chuyện cười, cười hé hé: "Tôi thật——"

Tôi tạt nước vào mặt gã.

"Cái ly nước này, là hắt thay tôi năm cấp 3!"

Cả hành lang im bặt.

Những người đi sau Trang Huy, đều trừng mắt nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, Trang Huy đưa tay lau nước trên mặt, vẻ mặt ú ám: "Lâm Du Du, tôi còn nhớ năm cấp 3 cô như con thỏ ấy, sau khi bị mỉa mai, cô vẫn sẽ yếu ớt tới hỏi tôi đề làm."

Tôi siết chặt tay, không trả lời.

Nhưng phía sau lại truyền đến một âm thanh lành lạnh, thẳng thắn lưu loát nói: "Cái thứ ngu ngốc, cậu biết bố cậu là ai không*?"

*giống với câu biết bố mày là ai không

Âm thanh này. . . . .

Ở cuối hành lang có một cậu trai trẻ ngồi trên xe lăn.

Gò má anh nhợt nhạt gầy gò, xương quai xanh gầy yếu lộ ra khỏi cổ áo, nhưng đôi mắt đen láy giống như một ngọn lửa, kiêu ngạo như mặt trời mọc.

Chu Du.

17.

Lý trí còn chưa phản ứng thì nước mắt đã chảy đầy trên mặt.

Có quá nhiều điều tôi muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nói được.

Đối mặt với sự khiêu khích của Chu Du, bạn bè của Trang Huy tỏ ra bất mãn.

"Anh bị điên hả?"

"Tàn phế chỗ nào, mà nói nhiều thế?"

"Anh là ai, chúng tôi nói chuyện, đến lượt anh được xía vô hả?"

Mà Trang Huy đứng tại chỗ, nhìn Chu Du ngồi trên xe lăn với vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ bất an.

Chu Du lười để ý sự hiện diện của đám người, lười biếng vẫy tay với tôi: "Lâm Du Du, đến đây."

Tôi có hơi khó mà tin được, cái chân mềm nhũn, vịn vào lan can, chậm rãi bước tới.

Cậu trai trẻ ngồi trên xe lăn có chút bất mãn: "Sao đi chậm vậy em, lại ức hiếp tôi vì bây giờ không đi được đúng không?"

Tôi gần như chạy tới, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh. . . . . . Đột nhiên tỉnh lại?"

Vẻ mặt Chu Du rất đánh rắm: "Nghe nói có người khóc trước giường bệnh của tôi hơn mười ngày, dùng hết gói này đến gói khăn giấy khác. Để bảo vệ môi trường, tôi không thể tỉnh lại nhanh sao?"

Tôi nín khóc mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má.

Chu Du dỗ dành tôi hồi lâu nhưng không được, hết cách, cuối cùng không dỗ nữa, cúi đầu nhìn vào mắt tôi, cười như không cười: "Này, em khóc nữa thì tôi hôn em đấy."

Tôi lập tức không khóc nổi, nhảy dựng định véo anh.

Bị anh nắm cổ tay.

Chu Du nắm tay tôi trong lòng bàn tay, mười ngón đan xen, cẩn thận nhìn tôi, cười dịu dàng: "Lâm Du Du, hóa ra em như này."

Lòng tôi hoàn toàn mềm lại.

"Cuối cùng gặp được anh, Chu Du."

Hai người chúng tôi trò chuyện sôi nổi khí thế, đám người phía sau tỏ ra rất phát cáu.

"Ê, đang nói chuyện với anh đấy? Có nghe không vậy?"

Một người vốn đã nóng nảy, hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, xắn tay áo đi tới: "Douma Mày không những bị tàn tật mà còn bị điếc nữa hả?"

Trang Huy cái người đáng lẽ nên tức giận nhất, vẫn bất động nghi ngờ nhìn Chu Du.

"Anh là. . . . . ."

Chu Du nâng cằm nhìn gã: "Là tôi."

Trang Huy như tỉnh cơn mơ, vội vàng đưa tay ngăn cản bạn mình.

"Đừng làm càn, đây là đàn em của thầy hướng dẫn của tôi" Gã thấp giọng nói, "Bài luận văn nghiên cứu giả thuyết Riemann xuất bản hai ngày trước là do anh ấy viết."

Gì dẫy? Hai tuần không lên mạng, trong giới toán học có tin lớn này hả?

Mọi người sốc toàn tập.

Tôi quay đầu nhìn Chu Du: "Anh chứng minh ra rồi?"

Chu Du mỉm cười: "Chỉ là so với hiện tại thì nghiên cứu tiến thêm một bước, không phải chuyện lớn gì."

Vẻ mặt Trang Huy trở nên vi diệu, giọng điệu cũng cực kỳ khách khí: "Anh quá khiêm tốn rồi, tuần trước em gặp anh ở văn phòng giáo sư Chu, rất muốn có thông tin liên lạc của anh, không biết hôm nay có thể cho được không."

Chu Du cười lười biếng: "Tôi không có điện thoại di động."

Vẻ mặt của Trang Huy đột nhiên câm nín.

Trong thời đại ngày nay, vậy mà có ngườ nói họ không có điện thoại.

Điều này nói rõ là anh không muốn cho, chê gã.

Tôi nhìn bộ dạng xì hơi của Trang Huy, thật sự. . . . . . quá phê luôn.

Chu Du còn nói: "Vừa nãy khi tới đây, nghe được mấy người nói gì mà quan hệ giữa toán học với trí tuệ, tôi có ý này, cậu muốn nghe không?"

Trang Huy rất cung kính: "Nếu anh nói vậy, chúng em xác định muốn nghe, anh hãy nói ạ."

Chu Du nhàn nhạt nói: "Làm bất cứ chuyện gì, chỉ số IQ không phải là ngưỡng cửa*, nhân phẩm mới là ngưỡng cửa. Nếu mấy cậu là học trò của tôi, tôi sẽ ân hận vì dạy mấy cậu kiến thức."

*rào cản, giới hạn

Sắc mặt ngàn người đều biến sắc.

Chu Du không nhìn bọn họ nữa, anh nắm tay tôi nói: "Chúng mình đi thôi."

18.

Chu Du tỉnh dậy, mẹ Chu vui mừng khôn xiết.

Mười năm qua, bà ấy luôn lo lắng cho Chu Du.

Bây giờ anh đã tỉnh, mẹ Chu cảm thấy nhẹ nhõm, bà ấy bày tỏ muốn đi du lịch khắp châu Âu, sống một cuộc sống hạnh phúc cho riêng mình.

Vì vậy, tôi được mẹ Chu nhờ vã, sau giờ học đến bệnh viện để giám sát quá trình phục hồi chức năng của Chu Du.

Anh đã nằm viện nhiều năm, các cơ ở tứ chi bị teo đi phần nào, cần phải rèn luyện lại các cơ.

Bác sĩ đang bận, sau khi hướng dẫn vài động tác thì bị gọi đi.

Chu Du vịn vào lan can,"úi úi" kêu: "Tôi đỡ không nổi, có người tốt bụng nào đến dìu tôi không?"

Tôi tựa người vào tường, lấy cuốn sách che mặt, giả ngu.

Giây tiếp theo, cuốn sách bị lấy đi, khuôn mặt tươi cười của Chu Du chiếm hết tầm nhìn của tôi.

Tôi bất lực: "Không phải anh không đi được sao?"

Anh mỉm cười bóp bóp mặt tôi: "Nhìn thấy em, tôi chợt có sức lực, thực sự rất kỳ lạ nha."

Tôi vỗ nhẹ xuống đất, anh ngoan ngoãn ngồi xuống, dựa vào tôi như một chú chó lông xù lớn.

Nắng chiều thật đẹp, chiếu rọi muôn nơi khiến lòng người ấm áp.

Tôi mặc chiếc áo lông dày, quấn như một con gấu, nhưng lòng bàn tay vẫn hơi lạnh, không khỏi xòe tay ra để sưởi nắng.

Chu Du bình tĩnh nắm tay tôi, mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau.

Tôi sững sờ một lúc, yên lặng nhìn anh.

Anh vô cùng thong dong, nhìn tôi: "Sao nào? Sưởi ấm tay em, đừng xúc động quá chứ."

Tôi yếu ớt nói: "Nhưng mà, tay anh có vẻ lạnh hơn tay em."

Chu Du lập tức ném tay tôi ra, giậm chân: "Em là đồ vô tâm, tôi không biết trước khi nắm, tay em lại ấm đấy!!"

Tôi không khỏi bật cười, xoa hai tay, sau khi ấm lên một chút, tôi ôm chặt lấy tay anh.

"Chu Du, năm nay anh ba mươi tuổi, lớn hơn em mười tuổi." Tôi nói.

Chu Du uốn nắn tôi: "Hai mươi tuổi. Bị nhốt trong sách mười năm thì không tính!"

Nói xong, anh kề sát tôi, chỉ vào mặt mình: "Em xem khuôn mặt này nè, đây là cái mặt ba mươi tuổi? Ông Thiên Vương đây* cũng chỉ có hai mươi thôi!"

*天王老子: có nghĩa là phép ẩn dụ chỉ người cao quý và uy quyền nhất.

Công bằng mà nói, gương mặt này được trời phú cho sự trẻ trung, sạch sẽ như một thiếu niên tuổi mười tám, thực sự khiến người ta nghen tị.

Tôi véo sống mũi thẳng của anh, chạm vào chân mày đen của anh, lại vân vê vành tai của anh.

Người này tại sao chỗ nào cũng đẹp hết vậy?

Chu Du có chút không được tự nhiên: "Làm gì đấy, phi lễ tôi hả?"

Tôi ngẩng đầu, hôn thật nhanh vào má anh.

"Đây mới là phi lễ, hiểu?"

Cậu trai trẻ vừa nãy kiêu ngạo bỗng nhiên cứng đờ như khúc gỗ, cứng cổ quay đầu lại.

Thật lâu sau, anh rầu rĩ nói: "Lâm Du Du, lần sau em có thể nói trước một tiếng không, để tôi chuẩn bị tâm lý chứ?"

Tôi kéo lông trên mũ áo khoác, nói: "Chu Du, em rất vui vì anh quay về."

Anh cười "hừ" một tiếng, cái tay xoa đầu tôi: "Vui thì hôn tôi nha? Vậy em sẽ càng vui hơn, đến đến nào."

Điện thoại reo, là thầy hướng dẫn gọi tôi.

Tôi bắt máy.

"Du Du, chúc mừng chúc mừng, em giành giải nhất cuộc thi toán cấp tỉnh!"

Tim tôi đập dồn dập.

"Là giải nhất? Thầy không nhìn lầm ạ?"

Ông nở nụ cười: "Làm sao có thể giả được? Trường chúng ta chỉ có một giải nhất, giải nhất chỉ trao cho 3 bạn đứng đầu tỉnh!"

Bên kia điện thoại, thầy hướng dẫn vui mừng, vẫn nói những câu như: "Từ lâu trước kia thầy thấy em có tiềm năng, có sức bền, thầy quả nhiên không nhìn lầm em".

Mà tôi chả muốn nghe,

Bây giờ có thể chạm tay, cuốn sách dạy học Chu Du trở mặt, cười hế hế khoe khoang: "Haizz, tôi chỉ ở trong đó, mà dạy ra một giải nhất sao? Tôi cũng rất tài giỏi nha."

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, phủ lên người anh một lớp ánh sáng vàng rực, như thể chính anh là người tỏa sáng vậy.

Cậu trai trẻ có những khám phá chưa từng có về giả thuyết Riemann, không hề kiêu ngạo về trí tuệ của mình, mà ngược lại rất vui mừng khi dạy ra một học trò ưu tú.

Tôi nhìn anh, nói từ trong thâm tâm: "Đúng vậy, anh rất tài giỏi."

19.

Trong lễ trao giải, ánh đèn sân khấu chiếu vào tôi, tôi giơ cao chiếc cúp pha lê giải nhất hướng về phía khán đài, mỉm cười hạnh phúc.

Trong khán phòng chật cứng, tôi dường như nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.

Trang Huy, Trần Chi Chi, và ông thầy toán cấp ba của tôi. . . . . . . . . . . .

Nhưng thực tế là bọn họ không có ở đó.

Trang Huy với Trần Chi Chi không đạt được giải, tất nhiên là không được mời.

Còn ông thầy toán bị phụ huynh học sinh kiện lên phòng giáo dục vì xúc phạm học sinh, được nghỉ hưu sớm.

Sự chèn ép và mỉa mai còn sót lại trong ký ức, dù cố ý hay vô tình, đều tan biến như làn khói dưới ánh mặt trời.

Còn ánh mặt trời của tôi lúc này đang ngồi ở chỗ khách mời, mặc sơ mi trắng, cười tươi như hoa, nói chuyện với những người xung quanh, giọng nói to đến mức tôi có thể nghe thấy.

"Thấy chưa? Đây là Lâm Du Du, người đạt giải nhất do tôi dạy đấy!"

Những người xung quanh anh, có lẽ là giảng viên và bạn học cũ của anh, vẻ mặt bất lực: "Thấy thấy, là người của cậu."

Trên sân khấu, MC đưa tôi micro, kêu tôi phát biểu nhận giải.

Tôi cười nói: "Cám ơn tiên sinh Chu Du, đã giúp em thực sự cảm nhận được vẻ đẹp toán học, nếu không có anh ấy thì sẽ không có Lâm Du Du ngày hôm nay."

Cậu trai trẻ hưng phấn nhất thời sửng sốt, lỗ tai đỏ bừng, lẩm bẩm gì đó, nhìn khẩu hình như đang nói: Chậc, nhóc con này sến sẩm quá.

. . . . . . . . . .

Sau lễ trao giải, các phóng viên lại đến.

Chu Du bị chặn trong phòng chờ, camera và micro đều chĩa vào anh, tôi lặng lẽ đi đến một góc xem phóng viên phỏng vấn.

"Tiên sinh Chu Du, anh chưa từng lộ diện trước công chúng kể từ khi anh xuất bản bài luận văn hạng nặng đó vào tuần trước.

Xin hỏi ngài làm thế nào có thể tỉnh sau chấn thương não mười năm, tỉnh dậy có thể thúc đẩy nghiên cứu giả thuyết Riemann thì sao?"

Chu Du đáp: "Newton đã nói: Tôi thấy Chúa đi qua trước ống kính viễn vọng của tôi."

Phóng viên giàu kinh nghiệm sửng sốt: "Ý anh là, anh tin vào Chúa? Là Chúa dẫn dắt anh sao?"

Chu Du hơi nhếch khóe miệng, cười ranh mãnh: "Làm sao có thể? Tôi là chiến sĩ chủ nghĩa duy vật."

Phóng viên lau mồ hôi trán, buông lỏng nói: "Vậy anh nói chính là?"

Chu Du nhìn xung quanh, như thể đang muốn tìm ai đó.

Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh sáng rực.

Anh nhìn tôi thật sâu, nghiêm túc nói: "Trong mười năm ngủ say, tôi từng muốn từ bỏ bản thân. Nhưng đến cuối mười năm, có người đi ngang qua cuộc đời tôi, cô ấy là sự tồn tại hơn cả Chúa."

"Nếu không có cô ấy, thì sẽ không có Chu Du ngày hôm nay."

Dưới ánh đèn sân khấu, trước ống kính, anh tỏ tình chả giống ai.

Tôi cảm giác ngực mình "thình thịch" dữ dội, mà anh lại cười tuỳ tiện.

Cuộc phỏng vấn với Chu Du đã kết thúc.

Phóng viên cũng rất quan tâm đến tôi khi biết tôi không có nền tảng thi đấu ở cấp 3, điểm rất thấp, trượt nhiều môn trong năm thứ nhất và năm thứ hai.

"Thực tế trong cuộc sống cũng có rất nhiều học sinh sinh viên gặp rắc rối với toán học trong thời gian dài, cho rằng bản thân không đủ trình độ học toán. Bạn học Lâm Du Du, bạn có kinh nghiệm hoặc đề xuất nào lội ngược dòng không, có thể chia sẻ với họ trước TV không?"

Ống kính máy ảnh chĩa vào tôi, đèn đỏ của bút ghi âm cũng lóe lên.

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười.

"Tôi từng gặp một giáo viên rất tồi tệ. Khi học sinh gặp khó khăn, ông ta không nghĩ cách chỉ dẫn học sinh vượt khó khăn, mà lại dùng điều này chèn ép học sinh nhằm thỏa mãn ham muốn biến thái tài trí hơn người của mình”.

"Tôi tin rằng có rất nhiều giáo viên như vậy, đôi khi, điều khiến chúng ta sợ toán không phải do bản thân môn toán, mà là nỗi sợ toán học do con người tạo ra."

"Các bạn học sinh ngồi trước TV, nếu các bạn cũng từng bị sỉ nhục, không xứng đáng học toán, thì tôi muốn nói với các bạn: cuộc đời của các bạn không hề mặc định bởi những kẻ ác độc. Người duy nhất có thể mặc định các bạn, chính là bản thân các bạn."

"Trong thời đại số, các bạn có thể tìm thấy rất nhiều nguồn dạy học miễn phí trên Internet. Nếu các bạn bằng lòng tin tưởng bản thân, thì cuộc đời của các bạn vô cùng bao la."

"Dù là toán học hay vật lý, dù là cấp 3 hay đại học, chỉ cần các bạn chịu học chịu nghiên cứu, cuộc sống sẽ không phụ lòng người dũng cảm."

Cuộc phỏng vấn kết thúc, các phóng viên và máy quay rời đi.

Trong phòng chờ, chỉ còn lại tôi với chiếc cúp thủy tinh trên bàn.

Lâm Du Du, giải nhất kỳ thi toán tỉnh Giang* năm 2023.

*Giang bao gồm các tỉnh: Giang Tô, Giang Nam, Giang Tây,…

Tôi đưa tay vuốt nhẹ chữ khắc trên chiếc cúp thủy tinh, không khỏi mỉm cười.

Cánh cửa phòng chờ bị đẩy ra, cuối cùng Chu Du cũng hồi phục đủ để xuống xe lăn, tự do đi lại.

Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu vào. Chàng trai cao gầy tựa vào cửa, đôi mắt cong cong, tràn ngập ánh nắng.

"Lâm Du Du, tôi muốn hỏi em một việc."

"Gì vậy anh?"

"Khoảng một tháng trước, khi tôi còn chưa tỉnh, tôi nghe thấy có người nói, cô ấy không cần cúp thủy tinh, nhưng nhất định phải có tôi. Người đó là ai ta? Em có thể tìm giúp tôi không?"

Tôi không nhịn được cười, nói nhanh gọn lẹ: "Chu Du, em thích anh, anh có thể làm bạn trai em không?"

Mặt mày anh nhất thời hớn hở, ba bước thành hai bước lao tới, ôm tôi thật chặt: "Úi giời úi giời, không hổ là người anh chỉ bảo, thật sự có cùng suy nghĩ với anh nha."

. . . . . . . .

Cách đây rất lâu, trong tiếng chế nhạo ngày qua ngày, tôi tuyệt vọng tin vào lời nói của thầy dạy toán.

Khi đó tôi mặc định học toán phải nhờ vào năng khiếu, những người không có năng khiếu chỉ có thể cam chịu số phận.

Mà tôi, chính là cát sỏi bò lan khó thấy nhất dưới cung điện toán học.

Nhưng mà, la bàn vận mệnh đã dẫn tôi đến cánh cửa Khoa Toán, trao cho tôi cuốn sách dạy học cũ kĩ.

Anh là thiên tài toán học hăng hái, mắc kẹt trong trang sách suốt mười năm, chưa bao giờ từ bỏ nghiên cứu ngành học cổ xưa này.

Anh là người có đủ tư cách nhất để nói "toán học là trò chơi dành cho người thông minh", nhưng anh chưa bao giờ nói với tôi điều này.

Anh chỉ cười nói, toán học không có ngưỡng cửa, chỉ cần tôi muốn làm, anh sẽ giúp tôi.

Trăm ngày đêm miệt mài học, biết bao giọt nước mắt.

Tôi, cuối cùng đã làm được.

Toán học không phải là trò chơi dành cho người thông minh, toán học là trò chơi dành cho người dũng cảm.

Hãy coi các câu hỏi thành cấp độ, những lời chế nhạo thành NPC. Người dũng cảm sẽ chiến đấu với quái vật để thăng cấp, nhất định sẽ có ngày đánh bại con ác long.

Tôi đã đánh bại ác long, còn cứu được nàng công chúa ngủ trong rừng.

Tay trái là chiếc cúp thủy tinh nặng trịch.

Tay phải ấm áp là lòng bàn tay của nàng công chúa.

Trong cung điện toán học này, bạn và tôi đều không phải là cát sỏi mặc người ta đá, mà là viên ngọc lâu ngày bị phủ bụi.

Bạn phải tin rằng một ngày nào đó viên ngọc sẽ tỏa sáng.

Mà bạn và tôi cũng sẽ thành công.

( hoàn )


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play