[Zhihu] Toán học đáng sợ hơn cả ma quỷ

Chương 1


1 tháng


1.

Có lẽ thật sự tôi sẽ bị đuổi học.

Ba trong số sáu môn phải thi lại, đó là kết quả của việc tôi phải thức khuya hàng ngày để ôn tập.

Lau nước mắt xong, tôi đến thư viện mượn một chồng sách dạy học, một cuốn sách nghiên cứu trong kỳ nghỉ đông.

Sau khi lật vài trang, vẫn chưa suy luận được công thức.

Tâm trạng càng suy sụp, tôi bật khóc tại chỗ.

"Sao mình ngu vậy? Thà chếc còn hơn, ông nào phát minh ra môn toán thế hu hu hu, má ơi con không sống nổi rồi. . . . . ."

Nước mắt rơi trên những trang sách ố vàng, thấm đẫm vào nét chữ bút chì không biết là của ai.

Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói thản nhiên trong trẻo của một cậu thiếu niên: "Đừng nha, có bao nhiêu người muốn sống mà vẫn không sống được. Chẳng phải chỉ là một bài toán thôi sao? Nào, tôi dạy em."

Tôi cực kỳ chắc chắn mình là người duy nhất ở trong phòng.

Giữa lúc "Có ma" với "Chu mẹ ơi có người dạy toán cho con", tôi nhát gan chọn vế sau.

Toán học còn đáng sợ hơn cả ma quỷ đấy, hu hu hu.

2.

Cậu thiếu niên quỷ rất kiên nhẫn.

Anh không chỉ dạy tôi về bản chất câu hỏi, mà còn rút ra các kiến thức từ những đề bài trên, sau đó thuận miệng hỏi một số câu hỏi liên quan để cho tôi ôn tập, cho đến khi tôi thông não thì thôi.

Hình như tôi được khai thông mạch Nhâm Đốc*, thành tích môn chuyên ngành thay đổi vượt bậc, thế mà mấy môn thi lại đều đạt điểm tối đa.

* Mạch Đốc: từ dưới đi lên cặp theo xương sống, khởi đầu từ cốc đạo (hậu môn) đi lên, qua các huyệt vĩ lư, giáp tích, ngọc chẩm, lên nê huờn cung, nguơn môn, đến huyệt huyền ưng ngang sóng mũi.

Mạch Nhâm: đi xuống trước ngực và bụng, khởi đi từ yết hầu, qua trung điền, đơn điền, bàng quang, đến huyệt hội âm là chỗ tận cùng.

Tôi vô cùng biết ơn cậu thiếu niên quỷ, bày tỏ sẽ đốt cho anh mấy chiếc siêu xe, biệt thự ở dưới suối vàng để anh được hưởng thụ.

Anh cười cười: "Đề bài của các em rất dễ, chuyện nhỏ ấy mà, chờ em lấy được giải nhất môn toán, em đốt thêm biệt thự cũng không muộn."

Anh lại gợi ý kêu tôi đăng ký cuộc thi môn toán. . . .

Loại ngu toán như tôi, sao có gan tự rước lấy nhục được.

Tôi giả vờ như không nghe thấy, đóng sách lại, tạm biệt anh: "Chiều có hoạt động, tôi đi trước."

Âm thanh anh có chút cô đơn: "Có thể dẫn tôi đi không? Đã lâu rồi tôi chưa tiếp xúc với con người."

Nghĩ đến việc anh bị nhốt trong cuốn sách dạy học mười năm, tôi liền mềm lòng.

"Thế thì anh không thể để người khác biết được sự tồn tại của anh, nếu không anh sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm đấy."

Anh thề thốt: "Không có đâu, yên tâm đi."

Đổi túi đeo chéo thành cặp đi học, cất chồng sách vào cặp, rồi dẫn cậu thiếu niên quỷ đi ra ngoài.

Đây là buổi du xuân của lớp chúng tôi, họp lớp một lần mỗi học kỳ.

Lớp trưởng là sinh viên đứng nhất chuyên ngành, luôn coi thường những kẻ ngốc như tôi.

Sau khi biết tôi đạt điểm tối đa trong kỳ thi lại, cô ta càng ghê tởm tôi.

Ngoài ra còn có tin đồn không biết thực hư, nói vị đàn anh mà cô ta đơn phương lại thích tôi.

Tất nhiên, tôi nghĩ điều đó là chuyện vớ vẩn, bởi vì tôi chưa từng nói chuyện với đàn anh đó.

Tôi mãi nói chuyện với cậu thiếu niên quỷ nên đến muộn vài phút.

Lớp trưởng bắt đầu móc mỉa: "Yo, ra là thí sinh đạt điểm tối đa tới tham gia du xuân à. Thi lại mà cũng được điểm tuyệt đối, sao đến trễ hoạt động của lớp thế?"

Đúng là tôi đến muộn trước, nên tôi không tranh cãi với cô ta, đi đến cuối hàng.

Nhưng bọn con gái đó dễ gì bỏ qua cho tôi.

Bạn thân của cô ta, là bí thư lớp liếc tôi một cái, nói: "Cái này cậu không hiểu đâu, đây mới là chỗ khôn của Lâm Du Du. Thi bình thường thì trượt, chứ thi lại một mình thì điểm tối đa đó."

Cô ta đang ám chỉ tôi đã gian lận.

Tôi lạnh lùng nói: "Tôi vượt qua kỳ thi là do bản thân nỗ lực."

Lớp trường cười hé hé: "Xời, đây là chuyện hài buồn cười nhất mà tôi từng nghe trong năm nay. Cô? Thực lực á? Cô có thực lực gì sao? Không phải cô thi lại mỗi năm à? Cô có gian lận thì kín tiếng một chút đi, đừng để người ta căm ghét chứ!"

Bí thư lớp ra đòn kết liễu: "Gian lận cũng cần phải có mánh khóe nhỉ? Ngay cả lớp trưởng cũng không đạt điểm tối đa ở những môn đó, cô thì giỏi rồi, copy thẳng được điểm tối đa luôn, không biết nhục hả?"

Những sinh viên xung quanh tôi dường như không quan tâm, có vài người muốn nói thay cho tôi thì bị bạn bè cản.

Giờ phút này, tôi như quay về hơn mười năm trước.

Cô bé bị thầy dạy toán mắng là đồ đần độn, đồ dốt nát, tiện thể bị cả lớp tẩy chay.

Cô bé vượt qua từng ngày, một thân một mình đứng ở nơi này thêm một lần nữa.

Nước mắt lưng tròng, tôi nói mà không suy nghĩ: "Trước kia thi trượt là phải thi trượt mỗi năm sao? Bây giờ tôi giỏi hơn mấy người đấy!"

Lớp trưởng mỉa mai: "Lâm Du Du cô không biết xấu hổ hả? Giỏi hơn tôi đúng không, vậy cô đăng kí thi toán coi, có Camera ghi lại toàn bộ quá trình, cô dám không? Tôi hỏi cô, cô có dám không?"

"Tôi dám!"

Tôi lau nước mắt, hét to.

Tôi xách cặp đi, cũng không thèm ngoảnh đầu.

Không biết đi được bao lâu, đã rơi nước mắt bao nhiêu, tôi nghe thấy giọng cậu thiếu niên quỷ. "Đừng khóc."

"Bọn họ nói tôi gian lận."

"Tôi có nghe."

"Tôi không có gian lận."

"Tôi biết, để đạt được điểm này, mỗi ngày em phải học từ bảy giờ đến mười một giờ.”

Giọng của anh hoà nhã hơn bình thường khi giảng bài, tôi không nhịn được mà nghẹn ngào lần nữa.

"Tôi biết tôi từng kém môn toán, bị thầy toán chửi là ngu si. Nhưng một người trước kia từng ngu si thì mãi mãi là ngu si sao?"

"Em nói sai rồi."

Tôi nghiêm túc nói: "Gì cơ?"

"Trước kia em cũng không phải là kẻ ngốc."

Anh nói, “Một đứa trẻ không giỏi toán cũng có thể chơi piano giỏi, cũng có thể vẽ tranh như thật, hoặc có thể mua đồ ăn giúp bà cụ đi đứng không tiện. Dùng một khía cạnh phủ nhận người khác là đồ đần thì kẻ đó chính là đồ ngu."

Tôi lấy khăn giấy che mặt, từng giọt nước mắt thấm ướt vào cả khăn giấy.

Hóa ra điều khiến tôi muốn khóc nhất không phải là lời vu khống ác ý mà là lời khuyên bảo dịu dàng.

Tôi nói: "Tôi muốn tham gia cuộc thi toán, anh có thể dạy tôi được không?"

Anh nở nụ cười: "Được, lấy được giải nhất chứ? Giải nhất có cúp thủy tinh, tới lúc đó em lấy nó đi đánh người."

Tôi nín khóc bật cười: "Không cần, tôi không tệ đến thế đâu”.

3.

Giải nhất nói thì rất dễ nhưng thực tế lại rất khó.

Tôi phải thừa nhận rằng trên đời này có một số người, đầu óc của họ giỏi hơn tôi nhiều.

Sau khi xem câu hỏi lần thứ N, không biết bắt đầu từ đâu, tôi trở nên nản lòng.

Nhưng cậu thiếu niên quỷ không hề nổi giận, chỉ nói: "Để tôi suy nghĩ đã, thật ra bài này có một cách giải khác, có lẽ dễ hiểu hơn."

Nếu trên thế giới có một nhóm người thông minh hơn tôi, thì anh phải là người đứng đầu, anh kiên nhẫn nhất trong số họ.

Khi làm rất nhiều câu hỏi, tôi có chút tò mò về anh.

Bà nội tôi nói con người sau khi chếc sẽ đi vào cõi luân hồi, cả thể xác lẫn linh hồn sẽ tiêu biến.

Còn anh thì sao? Sao lại xuất hiện trong cuốn sách, linh hồn thì ở mà thân xác thì không?

"Này sao, chuyện dài lắm."

Anh hồi tưởng một lúc, "Tôi bị xe tông, vừa hay trên tay đang cầm cuốn sách này. Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trên kệ sách trong thư viện rồi."

Tôi thăm dò: "Trước đó anh đã làm gì?"

Anh cười: "Giống như em, sinh viên chuyên ngành toán.”

Tôi được nước làm tới: "Vậy anh, tên là gì?"

Anh im lặng một lúc: "Tôi không nhớ."

Nhớ bản thân học chuyên ngành toán, còn nhớ được cúp thủy tinh giải nhất, nhưng lại không nhớ tên bản thân. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Có lẽ anh không muốn nói, tôi đoán vậy.

Có lẽ anh đã từng nổi tiếng, không thể chấp nhận sự thật, giờ đây chỉ có thể bị giam cầm trong những trang sách.

Tôi không hỏi nữa mà chuyển chủ đề: "Tôi đốt ít biệt thự với thỏi vàng cho anh trước nhé.”

Anh dở khóc dở cười: "Không cần, tôi không cần mấy thứ đó."

Tôi đành phải ngồi lại nói: "Vậy anh muốn gì, lúc đó hãy nói với tôi ha, tôi không thể bắt anh làm không công được."

Anh trầm ngâm vài giây: "Em có thể tìm cho tôi tiến độ nghiên cứu về giả thuyết Riemann trong mười năm qua không?"

Tôi: ". . . . . . Giả thuyết Riemann gì cơ?"

4.

Học thần thì muốn nghiên cứu giả thuyết Riemann, còn tôi thì đang rụng tóc vì cuộc thi toán.

Khoảng cách người với người còn lớn hơn khoảng cách người với lợn.*

*có thể hiểu là vì nu9 đang so mình với lợn nên không khác là nhiêu (ngu như heo) nhưng khi so với người na9 thì khoảng cách quá xa vời.

Cuối cùng cuộc tuyển chọn thi đấu cấp trường bắt đầu rồi.

Năm nay có chút đặc biệt, do có sáu trường phối hợp tổ chức, tương đương với việc khởi động kỳ thi cấp tỉnh.

Lớp trưởng gửi thông báo trong nhóm, nói nộp cho cô ta tờ đăng ký, cô ta sẽ thông nhất giao cho cô thư ký trường.

Tôi đưa cô ta tờ đăng ký, cô ta chế nhạo cái, nói với người xung quanh: "Thật tình, có con nhỏ gì đó cũng tới đăng kí kìa."

Tôi vốn không quan tâm đến cô ta, quay người bỏ đi.

Ai ngờ cô ta lại nâng volume: "Các trường khác chỉ chọn những người đăng kí có điểm GPA từ 3.5, trường chúng ta thì đỉnh nữa, điểm GPA 1.7 cũng đăng ký, rất mất mặt rồi!"

Tôi nắm chặt tay, quay lại nhìn thẳng vào cô ta.

"Mục đích cuộc thi toán là để khích lệ những ai yêu thích toán học tham gia, tôi không cảm thấy mất mặt, ngược lại, những người nói trước mặt giảng viên sẽ giúp đỡ bạn chậm tiến độ, nhưng sau lưng lại chèn ép những bạn muốn tiến bộ, mới là người đáng mất mặt đấy."

Tôi vốn là người bảo sao nghe vậy, nên cô ta không ngờ tôi sẽ bắt bẻ, nên đập mạnh một xấp phiếu đăng ký xuống bàn.

"Lâm Du Du, cô nói ai đấy? !"

Tôi cười cười: "Ai nóng nảy thì nói người đó ấy."

Bí thư lớp u ám: "Cô giỏi, cô lợi hại, nếu cô không giành được giải trong cuộc thi toán này, cô phải dập đầu lớp trưởng mười lần, cô có dám không?"

Kiểu đặt cược này gần như xúc phạm nhân cách vậy.

Tôi nhìn quanh, vẫn còn rất nhiều người đang hóng chuyện trong lớp, rất ít người ra tay giúp đỡ.

Nhưng tôi không cần.

Trong cặp sách, quyển sách cũ đang dần nóng.

Hơi ấm xuyên qua lớp áo dày lần lượt áp sát vào làn da lạnh giá của tôi.

Anh đang khích lệ tôi theo cách của anh, tôi biết chứ.

"Có gì không dám?" Tôi bình tĩnh dằn lại nói, "Nếu tôi làm được thì các cô dập đầu tôi mười lần."

5

Vừa bước ra khỏi lớp, tôi không khỏi bật cười: "A, đây là cảm giác làm màu sao, quá đã luôn."

Anh cũng cười: "Hóa ra kiểu đó là làm màu sao?"

"Ừ? Làm sao vậy?"

Anh suy nghĩ hai giây: "Vậy trước đây tôi thật sự là Bking* rồi.”

* BKing ban đầu là từ dùng để chỉ những người hay làm màu, ra vẻ, sau này nó được sử dụng với ý nghĩa vui, chỉ những người cực kỳ ngầu.

Bằng cách nào đó, mặc dù anh không nói chi tiết, nhưng tôi vẫn tưởng tượng được bộ dáng trước kia của anh.

Nhất định là cậu thiếu niên đầy phấn chấn, thông minh thích làm liều.

Là bạn học bị gọi lên bảng làm bài thì im lặng hồi lâu, là cậu thiếu niên viết các trình tự trên giấy sau đó vò lại.

Là cậu thiếu niên sẽ tổng vệ sinh lớp, pha trò khiến những cô gái tức giận xách xô bỏ chạy, rồi sau đó tự mình xách vật nặng đi đi lại lại.

Là cậu thiếu niên thông minh được tuyển thẳng sớm, nhưng lại phải đến trường hàng ngày để giảng các môn sinh học, toán học, vật lý cho các bạn học khác.

Nhất định là anh.

Những khoảnh khắc đó tôi lại trơ trọi khốn cùng, ảo tưởng sẽ có anh hùng giáng trần.

Anh hùng đều có đại diện cụ thể —— mặc dù, tôi không biết anh ta trông như thế nào.

"Nếu tôi có thể giành được giải trong liên đoàn 6 trường, anh có thể khen thưởng tôi chứ?" Tôi hỏi.

Anh cười: "Chỉ cần tôi làm được, đương nhiên là có thể."

Tôi nói: "Tôi muốn biết ngoại hình của anh trông như thế nào."

Tiếng cười của anh chợt dừng lại.

Tôi rất lo lắng, không chỉ sợ anh nhìn thấu suy nghĩ của tôi mà còn sợ anh sẽ khó xử.

Có lẽ chúng tôi vẫn chưa thân đến mức đó, phải không?

"Nếu anh bất tiện thì. . . . . ."

Chưa kịp nói gì, thì anh nói: "Tiện, vừa nãy đang nhớ lại tài khoản và mật khẩu tệp đám mây."

Tôi chợt cảm thấy vui mừng "Hứa rồi nhé!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play