[Zhihu] Đuôi thỏ của em lộ kìa

Chương 2


1 tháng


4

Những lời này của Phó Ngạn thành công khiến cho tôi cứng đờ, sự mập mờ trong giọng điệu của hắn không giống như là giả.

Tôi không khỏi hoài nghi liệu tối hôm qua đã xảy ra chi tiết nào mà tôi đã quên hay không.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, trước đêm qua, tôi cùng Phó Ngạn luôn duy trì mối quan hệ cấp trên cấp dưới thuần tuý, hắn trả thù lao, tôi làm công.

Tuy rằng ông chủ rất đẹp trai, nhưng công ty từ trên xuống dưới nhiều mỹ nữ thành phố như vậy, cũng chưa có ai hái được đoá hoa Cao Lãnh này, tôi chỉ là một con thỏ nhỏ bình thường nói làm gì?

Bunny chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.

Vị trí vợ của sếp đến nay vẫn còn bỏ trống.

“Phó tổng, hôm qua tôi, không có nói bậy bạ gì mà lấy thân báo đáp với anh chứ?” Tôi run rẩy hỏi.

“Không có.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó bên tai vang lên một tiếng cười: “Em nói tôi phục vụ em một đêm, em sẽ trả tiền.”

Lòng tôi như tro tàn.

Khi tôi đầu óc mơ hồ còn dám làm như thế với ông chủ?

Không hổ là tôi.

Một lúc lâu sau, tôi cảm thấy ban B này không nên tiếp tục nữa, đêm đến tôi liền viết báo cáo từ chức.

Nhưng báo cáo từ chức không thành, tôi muốn rời đi cũng không được.

Tôi ăn xong chưa được bao lâu, lại cảm nhận được từng đợt ngứa nhè nhẹ từ cái đuôi lan ra.

Cơ thể nóng bừng không chịu nổi, vừa muốn đứng lên lại mất sức ngã xuống.

Chỉ là tôi không va chạm với sàn nhà lạnh như băng, mà được một đôi tay ôm lấy, bế vào phòng ngủ, kéo bức màn che ánh sáng, trong phòng một lần nữa khôi phục bóng tối.

Không phân biệt được ngày đêm.

Khi ý thức của tôi mơ hồ, tôi còn thực sự ôm được một khối băng, vui vẻ rạo rực áp mặt vào đó, lành lạnh rất thoải mái.

Nhưng hình như xung quanh có thứ gì đó ngăn cản tôi ôm ôm khối băng, vì thế tôi nhăn mặt hất nó ra, lại tiếp tục dán lên.

Thoải mái thở dài một tiếng.

Trong mơ hồ dường như nghe thấy vài tiếng thở dốc, có người thì thầm vào tai tôi, còn có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi phía sau.

. . . . . .

Tôi không biết mình rơi vào trạng thái này đã bao lâu, chờ đến khi ý thức quay trở lại, vừa mở mắt ra liền thấy một mảnh tối đen.

Bên cạnh không có ai.

Nhưng chiếc áo sơ mi đen của Phó Ngạn mà tôi mặc lúc trước, mấy cái cúc đã bị bung ra hơn một nửa.

Sự hoang dã này không phải là một chút nữa đâu.

Tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng động trong phòng tắm, có người đang tắm rửa.

Đầu óc hỗn loạn dần dần trở nên tỉnh táo, tôi chân trần xuống giường, mượn chút ánh sáng yếu ớt mở rèm cửa ra, không biết đã là đêm khuya hay là rạng sáng.

Đang muốn quay lại tìm điện thoại, cánh cửa phòng tắm bên trong phòng ngủ mở ra.

Tôi theo bản năng nhìn sang, Phó Ngạn để trần thân trên bước ra, đang cầm khăn tắm lau tóc.

Những giọt nước trên tóc, mặt, cơ ngực cùng tám múi cơ bụng. . . . . . còn có bầu không khí không thể chịu nổi này.

Để tạo thành một tuyệt phẩm không thể thiếu bất kỳ yếu tố nào.

Cố tình là Phó Ngạn lại có tất cả.

Tôi nghĩ sau này nếu công ty có phá sản, sếp chỉ cần dựa vào khuôn mặt này cũng có thể cứu về.

“Tỉnh rồi?” Phó Ngạn đi tới, rất tự nhiên đưa tay vuốt mặt tôi, “Xem ra kỳ động dục đã qua.”

“Phó Ngạn, mấy giờ rồi?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

“Rạng sáng thứ hai rồi.”

Một câu nói lại khiến lý trí tôi tan biến.

Lần cuối tôi thanh tỉnh là giữa trưa thứ bảy, bây giờ đã một ngày rưỡi trôi qua.

Ánh mắt thoáng nhìn chiếc giường bừa bộn, không khó đoán ra trong khoảng thời gian này tôi đều ngủ cùng giường với Phó Ngạn.

Tôn trọng nguyên tắc bình đẳng trước pháp luật, tôi hiểu một người đàn ông cao lớn như Phó Ngạn tuyệt đối không có khả năng bị tôi ép buộc.

Cho nên, hắn đang âm mưu cái gì?

Tuy rằng ánh sáng yếu ớt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy trên ngực Phó Ngạn loang lổ nhiều vết.

Tôi nghẹt thở.

Chắc không phải do tôi đấy chứ?

Nhất định không phải do tôi đâu.

“Ánh mắt trốn tránh làm gì, muốn nhìn thì cứ công khai mà nhìn, chuyện quá phận hơn cũng đã làm rồi, còn sợ nhìn vào tôi sao?”

“. . . . . .”

Không cần phải nói hết ra, có vẻ như tôi là một kẻ đồi bại.

Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, Phó Ngạn rốt cuộc đang âm mưu cái gì.

Vì thế tôi lúng túng hỏi một câu: “Phó tổng, chúng ta, chúng ta bây giờ là mối quan hệ gì?”

Phó Ngạn nghe vậy, bỗng nhiên tiến lại gần và cúi đầu.

Hắn nói: “Thỏ trắng nhỏ, người lớn trong nhà chưa từng nói với em, kỳ động dục chỉ có thể trải qua cùng bạn đời sao? Em hôn tôi ôm tôi, bây giờ lại hỏi tôi chúng ta có quan hệ gì?”

Ý của hắn chúng tôi là bạn đời?

Tôi buột miệng nói: “Không, không ổn đâu?”

Đầu năm nay mấy anh chàng ưa nhìn chỉ cần đủ lưu manh là có thể tán tỉnh thế này sao?

Trong ánh sáng mờ ảo, giọng nói của Phó Ngạn đặc biệt trầm thấp: “Không thích tôi sao?”

Tôi nói: “Sao có thể thế được, tôi đây là sợ bôi bác ngài?”

Phó Ngạn nở nụ cười, cũng không biết có phải do bị tôi chọc tức hay không: “Lạc Thư Âm em nói cho tôi biết, cái gì gọi là bôi bác?”

Kể từ tối thứ sáu, những xưng hô mà tôi nghe được nhiều nhất từ Phó Ngạn là “thỏ trắng nhỏ” hoặc “thỏ nhỏ”.

Lúc này hắn gọi cả họ cả tên tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng.

Khóe mắt lướt qua phía trước ngực của Phó Ngạn, một số ký ức đã mất bất ngờ tấn công tôi, trong lúc mơ mơ màng màng dường như mình có cắn hắn. . . . . .

Nếu điều này cũng không tính là vấy bẩn.

Lại một lần nữa chứng minh, tôi thật sự là một kẻ biến thái.

“Phó tổng, vậy ngài có muốn tôi chịu trách nhiệm không?” Tôi nơm nớp lo sợ hỏi.

“Nếu không thì sao?” Hắn hỏi lại.

Tôi cảm thấy đôi con ngươi màu xanh biếc kia của hắn giờ phút này tràn đầy tính xâm lược, dường như tôi nghe thấy tiếng lồng ngực mình đập thình thịch.

Tôi đột nhiên nói: “Phó tổng, tôi đi tắm trước đã.”

Khi tỉnh dậy liền cảm thấy cơ thể mình dính nhớt, tôi đẩy Phó Ngạn đang che phía trước ra rồi vọt vào phòng tắm.

Sau khi dòng nước từ vòi sen làm ướt nhẹp thân thể, tôi mới nhận ra mình không mang theo quần áo để thay, đang do dự có nên mở miệng nhờ Phó Ngạn lấy giúp hay không.

Dù sao cũng đã ngủ chung một cái giường.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Quần áo.”

Tôi mở hé cửa ra một khe nhỏ, vươn cánh tay ướt sũng lấy quần áo xong liền rụt vào.

Hoàn toàn không chú ý tới nụ cười trên khoé miệng Phó Ngạn.

5

Ôm tâm tình phức tạp, tôi vẫn đi làm, còn đi xe của Phó Ngạn.

Sau đó tôi xuống xe ở bãi đỗ xe, cố ý cách Phó Ngạn vài phút mới tiến vào công ty.

Sau khi trở lại bàn làm việc, đồng nghiệp tiểu Hứa đến chọc chọc vai tôi: “Em yêu, chúng mình có bà chủ rồi!”

Tôi: “?”

“Sao cậu biết?” Đại khái là do chột dạ, tôi nói chuyện không có chút tự tin nào.

“Cậu không thấy tin nhắn trong nhóm à, có người nhìn thấy trên cổ Phó tổng có vết cào, liên hoan thứ sáu tuần trước tính tiền xong liền bỏ chạy, nói không chừng là đi hẹn hò với bạn gái đấy.”

Tiểu Hứa nói xong tấm tắc hai tiếng: “Nhìn vết cào đó, chắc chắn là đang chìm trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt và ngọt ngào.”

Tôi cười gượng một tiếng: “Nói không chừng là do sếp nuôi mèo, bị mèo cào trúng?”

Tiểu Hứa cười nhạo tôi ngây thơ, nhưng sau đó liền quan tâm tôi:

“Bé yêu, sao thứ sáu tuần trước cậu cũng chạy nửa đường thế? Không phải nói muốn mở bụng để gỡ tiền ăn sao?”

Sắc mặt tôi cứng đờ, mãi mới chậm chạp nói: “Chủ căn hộ dưới lầu tớ đi đánh ghen, tớ nóng lòng muốn về hóng chuyện.”

Tiểu Hứa trừng lớn mắt: “Kịch tính vậy sao? Mau mau kể cặn kẽ cho tớ.”

“. . . . . .”

Nói hết lời mới có thể bỏ qua chuyện cũ, không ai nghĩ tôi cùng Phó Ngạn có liên quan nữa.

Mãi đến khi trưởng phòng bộ phận đi tới, “Thư Âm, Phó tổng nói buổi trưa sẽ ra ngoài gặp khách hàng, muốn cô đi theo.”

“?”

Tiểu Hứa bên cạnh ném cho tôi một ánh mắt đồng tình: “Mặc dù sếp có thể đang yêu đương rồi, nhưng vẫn là chúc cậu may mắn.”

Phó Ngạn kia ánh mắt cùng mở miệng đều là bới móc, luôn là cơn ác mộng của mọi nhân viên, trong đó có tôi.

Dù sao tôi cũng là tân binh với ước mơ và hoài bão thay đổi môi trường của công việc, lúc đầu quả thật còn tràn đầy hứa hẹn phản bác lại những lời phê bình không hợp lý của ai đó, còn xích mích với sếp vài lần. . . . . .

Sau đó, hắn đưa nhiều phúc lợi lắm.

Không sao cả, tôi cúi đầu vì cơm áo gạo tiền.

Dù sao cũng đều là nô lệ của công ty, những người tuy khắt khe nhưng hào phóng giống Phó Ngạn không nhiều lắm.

Hắn tuy hơi khắc nghiệt, nhưng gọi hắn là Chu Bái Bì* bởi vì trong mắt hắn không thể chấp nhận một khuyết điểm nhỏ nhoi nào.

**một nhân vật cường hào ác bá trong tác phẩm “Tiếng gà gáy lúc nửa đêm” của tác giả Cao Ngọc Bảo, để bóc lột người lao động hắn giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để yêu cầu người ta phải ra đồng làm việc (nguồn tham khảo vuonhoangusac .wordpress .com)

Vẫn còn chưa hết giờ làm, di động đã có một tin nhắn đến:

Phó Bái Bì: [Bãi đậu xe, xuống đi.]

Tôi cam chịu đi xuống, thấy Phó Ngạn đang chờ tôi bên cạnh xe, bèn trưng ra một nụ cười nói:

“Phó tổng, sao anh lại xuống trước thế, hôm nay chúng ta gặp khách hàng nào vậy?”

Phó Ngạn nhìn chằm chằm mặt tôi một lúc lâu, cặp mắt xanh lam kia bình tĩnh không gợn sóng, khó trách các cô gái và chàng trai trong công ty luôn nói rằng hắn thoạt nhìn rất lạnh lùng.

Nhưng lại có rất nhiều người thích bộ dáng này.

Phó Ngạn mở cửa xe nói: “Lên xe trước.”

Sau khi lên xe, Phó Ngạn nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi, cách rất gần, tôi lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn.

“Phó tổng, chúng ta đi gặp khách hàng nào thế?” Tôi hỏi lại một lần nữa.

Phó Ngạn nói: “Không có khách nào, anh mời bạn gái của mình ăn cơm thôi.”

“Ngài đi với bạn gái mang tôi làm. . . . . .” Tôi chợt im bặt.

Trước giờ quen thói miệng chạy đằng trước, đầu óc theo sau.

Tôi đột nhiên nhận ra, người bạn gái Phó Ngạn đang nói đến hẳn là tôi.

Thành thật mà nói, hầu hết cuối tuần tôi luôn bị dính chặt với Phó Ngạn, và cũng đã quen thuộc với mùi hương trên người hắn đến mức không thể quen thuộc hơn.

Sau khi kỳ động dục qua đi, cái đuôi của tôi quả thật đã rụt lại.

Tôi đã có thể kiểm soát được, chỉ cần tôi suy nghĩ, nó có thể xuất hiện trở lại.

Nhưng tôi vẫn không hiểu trước đây làm thế nào mà Phó Ngạn có thể biết được, hơn nữa còn thế thể chấp nhận một con thỏ tinh như tôi?

Trước mắt có một điều có thể lí giải, đó là bản thân hắn cũng là một yêu quái sống trong xã hội loài người.

Tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phó Ngạn, đẹp trai như vậy, có lẽ là một con hồ ly tinh nhỉ?

“Anh đẹp trai không?” Người đang lái xe đột nhiên hỏi.

“Đẹp.” Một lần nữa, miệng tôi nhanh hơn não.

Từ ghế lái phát ra một tiếng cười khẽ.

Tôi nghe được trái tim mình loạn nhịp.

Đây chính là một con hồ ly tinh phải không?

Tôi nhớ lại chuyện lúc nãy, hỏi: “Phó tổng, tại sao khi ở công ty lại nói muốn đưa tôi đi gặp khách hàng?”

Phó Ngạn tập trung nhìn đường, nói:

“Anh còn tưởng em thích loại tình công sở lén lút lãng mạn này, buổi sáng không phải cố ý tránh hiềm nghi với anh sao?”

“. . . . . .”

“Kích thích không?” Hắn lại hỏi.

Tôi tiếp tục giả ch//ết.

Sau khi xuống xe, Phó Ngạn tự nhiên mà nắm lấy tay tôi, như thể chúng tôi nói chuyện đã nhiều năm.

Hắn rất đẹp trai, khi đưa tôi đi ăn bữa trưa lên đến bốn chữ số càng đẹp hơn.

Bunny làm sao có ý đồ xấu gì, bunny chỉ muốn ăn ngon uống no thôi.

6

Tôi nghĩ tôi quả thật đang yêu đương với ông chủ của mình.

Phó Ngạn đại khái là sau khi ý thức được tôi là bạn gái của hắn, đối với những phương án tôi đề ra đều đổi cách bàn luận nhẹ nhàng hơn.

“Phương án này không tốt lắm, quay về sửa lại một chút.” Đây là nửa câu đầu.

“Sau khi tan tầm thì ở lại, anh sẽ thảo luận chi tiết với em về phương hướng sửa chữa.” Đây là nửa sau của câu.

Đồ hồ ly tinh quỷ kế đa đoan.

Tôi đã nhận định hắn chính là một con hồ ly tinh.

Nhưng tôi không thể không thừa nhận, Phó Ngạn tây trang giày da ngồi ở trước văn phòng nhìn tôi sửa cái phương án cứt chó kia, quả thật rất quyến rũ.

Thân là một người bạn gái, tôi có thể đường đường chính chính ngắm nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của hắn.

Chỉ là chuyện tình công sở quả thật rất mạo hiểm, ngày nào tôi cũng nghe đồng nghiệp bàn tán về tình trạng quan hệ của Phó Ngạn, đoán xem rốt cuộc bà chủ là thần thánh phương nào.

Nhưng bọn họ sẽ không bao giờ đoán được, tôi trà trộn trong quần chúng hóng hớt.

Trong công ty có một chị gái khách hàng mới đến, xinh đẹp và lạnh lùng, mặc chiếc váy đen vừa người, giày cao gót bảy, tám cm, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, hút hồn tôi luôn rồi, cũng quyến rũ toàn bộ công ty.

Những người trong nhóm cá mặn không mặc quần cộc* còn hô lớn “Chị ơi, ở đây ở đây.”

**đại loại mình search thì là mấy người thảnh thơi, không tập trung vào công việc nha

Tôi thì khác họ, tôi là người làm dự án và trình bày ppt, ngồi trong phòng họp thèm nhỏ dãi sắc đẹp ngay trước mắt của chị đẹp.

Mỹ nhân, he he.

Ánh mắt của tôi thường thường chuyển từ ppt đến khuôn mặt của mỹ nữ, thậm chí ngay cả ông chủ kiêm bạn trai ngồi trong phòng họp cũng bị tôi bỏ qua.

Hội nghị kết thúc, người đẹp đạt được thỏa thuận hợp tác với công ty, thời điểm bắt tay cùng Phó Ngạn, cô nàng bất ngờ nói một câu: “Phó tổng đang yêu đương à?”

Tôi: “?”

Chị gái xinh đẹp dường như có quen biết với Phó Ngạn.

Đôi mắt của cô ấy quét qua tất cả mọi người trong phòng họp một lượt, cuối cùng dừng lại trên người tôi, một lúc sau. . . nhếch môi một cái.

“Rất đáng yêu.” Cô ấy nói.

Đôi mắt của người đẹp lúc này nhìn tôi chăm chú tựa như một con rắn độc nhìn con mồi của nó, lúc sau lại nhìn về phía Phó Ngạn.

Phó Ngạn đứng sang một bên để chặn tầm mắt của cô ấy, rồi nói: “Xà tổng, hợp tác vui vẻ, tôi tiễn cô xuống lầu.”

Tôi nhìn theo bóng lưng lay động duyên dáng của chị đẹp mà tiếc hùi hụi.

Đồng nghiệp bên cạnh cũng tiếc nuối: “Sớm biết vậy đã chủ động nói muốn đưa Xà tổng xuống lầu trước, tôi thấy có vẻ Phó tổng đã chán nhìn mỹ nhân rồi.”

Có thể phát biểu táo bạo đến vậy luôn?

Tôi quay đầu qua, là anh chàng trong hội chị em bạn dì thích tám chuyện với tôi.

“Anh thích phụ nữ lại từ khi nào thế?” Tiểu Hứa hỏi.

Anh chàng tỏ vẻ thẹn thùng: “Chỉ cần Xà tổng mở miệng, tôi sẵn lòng.”

Vừa rồi vị Xà tổng kia, công khí* mười phần, xinh đẹp lại nguy hiểm.

**bạn nữ nằm trên nhé các bác

Cũng hợp lý.

Tiểu Hứa tưởng tượng cũng có lý.

Tối đó tôi bị Phó Ngạn bắt ở lại tăng ca.

Nhìn các đồng nghiệp trong văn phòng lần lượt ra về, tôi lộ ra ánh mắt thèm muốn.

“Âm Âm vẫn chưa tan tầm à?”

Tôi giật khóe miệng: “Tôi vẫn còn một việc nữa, làm xong sẽ về.”

Không lâu sau, tôi xuất hiện trong văn phòng của sếp.

Phó Ngạn có vẻ rất nhàn rỗi, đang chơi điện thoại, thấy tôi đến còn bớt chút thời gian nhìn tôi một cái.

“Lại đây.”

Tôi ngoan ngoãn đi tới, sau đó lập tức mất trọng tâm, bị Phó Ngạn kéo vào trong lồng ngực.

Tôi ngã vào trong lòng hắn, thuận tay sờ soạng cơ bụng hắn một phen.

Phó Ngạn nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng hỏi: “Ban ngày nhìn chằm chằm người khác lâu như vậy làm gì?”

Hắn ghen sao?

Tôi nói: “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp.”

Phó Ngạn xuỳ một tiếng, nâng tay bóp cằm tôi, khiến tôi nhìn thẳng vào mặt hắn: “Nhìn anh là đủ rồi.”

Khuôn mặt kia của hắn rất mê người, ở khoảng cách gần như vậy, tôi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Chỉ là bàn tay vốn đang đặt trên cằm tôi của Phó Ngạn đột nhiên nâng lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa môi của tôi một chút.

Khi tầm mắt giao nhau, Phó Ngạn đầu tiên cười khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu tiến lại gần, hơi thở hắn cũng quanh quẩn bên tôi, giây tiếp theo liền chạm lên đôi môi tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như có pháo hoa nổ tung bên tai, chính là loại lưu luyến dịu dàng.

Nhưng theo sau đó là một loại cảm thụ rất kỳ diệu, tôi cảm thấy như thể mình đang ở trên cao rồi đột ngột rơi xuống, bùm một tiếng ngã xuống đất.

?

Cảm giác này không đúng.

Tôi mở to mắt, phát hiện Phó Ngạn trước mắt như được phóng to nhiều lần, tôi mở miệng: “Gru gru gru. . . . . .”

“?”

“Gru gru gru. . . . . .”

Dây thanh của tôi?

Tôi cố gắng mở miệng, lại thất bại.

Tôi đột nhiên không thể nói tiếng người!

Ngay sau đó, một đôi tay xoa đầu tôi, Phó Ngạn bật cười: “Thỏ trắng nhỏ, em vẫn chưa biết khống chế cảm xúc, biến thành nguyên hình rồi.”

?

Nguyên hình?

Phó Ngạn mở camera trên điện thoại để cho tôi tự xem, bên trong điện thoại là một con thỏ nhỏ cả người trắng như tuyết cùng với đôi mắt màu đỏ, thỏ trắng nằm trong lòng bàn tay của Phó Ngạn trông rất nhỏ nhắn đáng yêu.

Mẹ nó đây là tôi ư?

Mẹ ơi con sợ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play