[Zhihu] Đuôi thỏ của em lộ kìa

Chương 1


1 tháng


1

Đây là lần thứ ba trăm tôi nhìn vào cục bông màu trắng lông ngắn phía sau và thở dài.

Mới đây thôi, thân là một hoàng hoa khuê nữ*, một cô gái xinh đẹp trong thế kỷ mới được tiếp nhận nền giáo dục của chủ nghĩa duy vật, tôi mọc ra một cái đuôi.

**danh từ chỉ thiếu nữ trẻ đẹp chưa lập gia đình

Một cái đuôi nho nhỏ màu trắng mềm như nhung, thoạt nhìn giống một quả bóng nhỏ.

Nhưng nếu sờ lên, có thể rõ ràng cảm nhận được nó thực sự mọc trên da của tôi, khiến cho tôi phải cắt vài lỗ nhỏ trên mấy cái quần chíp để thò cái đuôi ra ngoài.

Tôi nhìn vào tấm gương phía sau, trông giống như một kẻ biến thái muốn cosplay.

Ôi, không muốn sống nữa.

Sau khi cái đuôi dài ra, điều đầu tiên tôi nghĩ chính là không biết mình có mắc một căn bệnh nan y hiếm gặp nào không, phản ứng thứ hai là bắt đầu viết di ngôn, bàn giao mọi chuyện sau này.

Cuối cùng quyết định hỏi mẹ tôi thử một chút.

Khi cuộc gọi video vừa kết nối, mắt tôi vẫn còn đỏ bừng, mẹ tôi kêu ai da một tiếng:

“Con gái, sao lại thế này? Có ai ức hiếp con sao? Sao lại khóc giống như con thỏ vậy?”

“. . . . . .”

Hiện tại tôi không thể nghe hai từ “con thỏ”.

Xét cho cùng, thân thể từ mái tóc đến da thịt đều chịu ảnh hưởng của cha mẹ, tôi lắp bắp hỏi gia đình chúng tôi có . . . tiền sử mắc bệnh di truyền nào không, chẳng hạn như loại mà cơ thể mọc ra cái gì đó kỳ quái ấy.

Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng đột nhiên vỗ đùi nói: “Con gái, con mọc ra một cái đuôi rồi đúng chứ?”

?

Mẹ tôi biết chuyện này?

Ánh mắt của bà như là tập mãi thành quen, khiến tôi giống như chưa thấy việc đời.

Phản ứng của mẹ khiến bố tôi cũng tiến lại gần, khuôn mặt dù đã trên năm mươi tuổi vẫn tao nhã lịch sự đứng trước màn hình: “Âm Âm làm sao vậy?”

Mẹ tôi ở bên cạnh nói: “Không có gì đâu, chỉ là cuối cùng con gái của chúng ta cũng đã mọc ra một cái đuôi.”

Cuối cùng?

Đây là đang nói tiếng người sao?

Tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, bố mẹ tôi giảng giải cho tôi nghe về thân thế của mình.

“. . . . . .”

“Cho nên, cả hai người đều là thỏ tinh, và con cũng vậy?” Tôi không thể tưởng tượng nổi hỏi lại.

“Đúng vậy, con gái à, hiện tại chúng ta hoà nhập vào cuộc sống loài người rất tốt, lúc trước mãi mà con vẫn chưa mọc đuôi, cả mẹ và bố con đều lo lắng.”

Sợ tôi không tin, bố mẹ thậm chí còn biến ra cái đuôi của họ ngay trên video call cho tôi thấy, chúng đều là những quả cầu lông trắng như tuyết, là thân sinh của tôi quả không sai.

Theo như lời bọn họ, mọc đuôi báo hiệu thời kỳ phát sốt sắp đến, cũng chính là thời kỳ động dục của thỏ.

Tôi còn chưa kịp thoát khỏi tình trạng tam quan sụp đổ này, mẹ tôi đã hỏi một vấn đề:

“Con gái này, gần đây có quen bạn trai không?”

Tôi, một động vật xã hội bình thường vừa mới tốt nghiệp đại học hơn một năm, đi làm đã đủ mệt rồi, còn thời gian rảnh đâu mà quen thêm bạn trai.

“Không có bạn trai sao”, mẹ tôi nhíu mày, “Vậy thì hơi phiền đấy, nếu không con ráng tìm một người tạm thời để dùng đi?”

Tạm thời “dùng”?

Tôi không ngờ mẹ mình có thể cởi mở đến mức này luôn đó.

“Đừng dạy hư đứa nhỏ”, so với mẹ thì bố tôi vẫn đáng tin hơn nhiều, ông nói, “Kỳ phát sốt thường kéo dài khoảng ba bốn ngày, sau khi qua khỏi sẽ ổn thôi, cái đuôi cũng sẽ rụt lại, con sẽ kiểm soát được cái đuôi của mình trong tương lai.”

Tôi hỏi: “Nếu con là thỏ tinh, vì sao lại không có phép thuật giống trên TV thế ạ?”

Mẹ tôi trợn mắt liếc tôi một cái, yêu cầu tôi ít xem cái thể loại truyền hình não tàn lại còn xa rời thực tế này đi.

“. . . . . .”

Chỉ với một cú điện thoại, tôi từ con người biến thành thỏ tinh.

Bố mẹ bảo tôi cứ thư giãn, nói cái đuôi của con thỏ không dễ nhận ra, không ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày, và rằng vẫn còn không ít yêu tinh như chúng tôi ngoài xã hội loài người, bình thường họ đều có vẻ ngoài như người thường.

Lời này càng nghe càng thấy kỳ quái.

Sau khi biết rõ thân thế của mình, xác nhận rằng mình không bị bệnh, tôi quyết định tiếp tục đi làm kiếm tiền, mặc một chiếc váy dáng xòe, chỉnh lại cái đuôi cẩn thận, hoàn hảo.

Tôi tốt nghiệp hơn một năm trước, đây là công việc đầu tiên của tôi, tiền lương và phúc lợi đều không tệ, thỉnh thoảng còn được nghỉ phép tính lương.

Mà điều quan trọng nhất chính là , sếp cao 1m87, vai rộng eo hẹp, ngày thường chỉ cần mặc tây trang cũng có thể khiến nhóm thục nữ trong văn phòng chảy nước miếng ròng ròng ba nghìn thước, chính trực nói chỉ cần có phúc lợi như này, gấp ba tiền lương cũng sẽ không để người ta đào đi mất.

Thứ cho tại hạ bất tài, sở thích thường ngày đơn giản chỉ là mỗi lần sếp đi ngang qua bàn làm việc, tranh thủ thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của hắn một chút, khỏi phải nói, đến cái mông của hắn cũng căng tròn.

Nhưng sự thưởng thức này của tôi chỉ giới hạn khi hắn im mồm lại.

“Thư Âm, sếp gọi em đến văn phòng kìa.” Đồng nghiệp nam bên cạnh ném cho tôi một ánh mắt đồng tình, đại biểu cho tâm trạng sếp đang không tốt.

Tâm trạng của tôi dường như cũng bị bao phủ bởi một lớp băng.

Mang trong lòng tâm tư thấy ch//ết không sờn, tôi bước vào.

“Phó tổng. . . . . .”

Tôi còn chưa dứt lời, Phó Ngạn đã bắt đầu khai triển:

“Đừng gọi tôi là Phó tổng, dự án này em chuẩn bị đến mức rồng bay phượng múa, biết đâu hai năm nữa có thể leo lên làm sếp tôi được luôn.”

“. . . . . .”

Tôi cũng muốn vậy đấy.

“Không muốn biện minh chút gì sao?” Phó Ngạn thấy tôi không mở miệng, có chút không thích ứng kịp.

“Phó tổng phê bình rất đúng, tôi sẽ đem cái này về sửa lại.”

Tôi lười tranh cãi với hắn, trực tiếp đi đến cầm lấy văn kiện trên bàn hắn.

Kết quả lại bị Phó Ngạn đè lại, một đôi con ngươi xanh như biển sâu nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi theo bản năng liền thót tim.

Sở dĩ Phó Ngạn là nam thần của toàn bộ nam nữ già trẻ trong công ty, chủ yếu là do đôi mắt này, quá đẹp, giống như con lai.

“Người em không khỏe sao?” Phó Ngạn hỏi.

Tôi sửng sốt một chút, làm sao hắn biết được?

Quả thật, từ khi mọc thêm cái đuôi, tôi cảm giác cả người khó chịu, nhưng lại không giống bị bệnh lắm, nên tôi cũng không chú ý.

“Hôm nay em không thèm tranh cãi”, Phó Ngạn hừ lạnh một tiếng, “Trước kia không phải mỗi lần trả lại một dự án đều tức đến làm trời làm đất sao?”

“?”

Không bị oán giận nên không thoải mái sao?

Phó Ngạn có thói quen kỳ quái gì đây?

“Nếu không thoải mái thì buổi team building tối nay không cần đi cũng được.” Phó Ngạn hiếm khi giống người, bàn tay to vung lên, quyết định tha cho tôi đêm nay không cần làm lụng vất vả.

Hôm nay là thứ sáu, vốn lát nữa có thể tan tầm sớm để tham gia team building, nhưng kỳ thật người làm thuê cũng không thực sự quá thích cái này.

Nhưng tôi nghĩ đến buổi team building hôm nay là do Phó Ngạn tự bỏ tiền túi, một bữa hải sản lớn chỉ tính đầu người đã lên đến bốn con số, trong nháy mắt liền tỉnh táo.

“Không cần đâu Phó tổng, tôi có thể làm được.” Tôi kiên định nhìn hắn, tự hỏi không biết sếp có nhìn thấy sự thành kính trong mắt tôi không.

Cho dù là thỏ tinh, cũng là một con thỏ tinh quen ăn thịt cá.

Phó Ngạn ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn tôi một cái: “Được, đi thôi.”

Tối hôm đó, bữa tiệc lớn trị giá bốn chữ số một người quả thật rất đáng giá, nào là cua lớn, tôm hùm to, còn có rượu vang đỏ giá lên đến năm con số một chai, mọi thứ đều xứng đáng tôi bỏ ra khoảng thời gian quý báu của tối thứ sáu.

Chỉ là sau khi uống một ly rượu đỏ vào bụng, tôi bỗng nhiên cảm thấy có hơi khát nước, xương cụt ngay chỗ cái đuôi có chút ngứa nhè nhẹ, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ không nói nên lời.

Tôi đoán là tôi say rồi.

Vì thế tôi đứng dậy, nói muốn đi toilet, một nữ đồng nghiệp thấy hai má tôi hơi đỏ liền hỏi có muốn cô ấy đi cùng không, tôi xua tay.

“Không sao đâu, tôi tự đi được mà.”

Vừa đến toilet, tôi liền vốc nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn thấy người trong gương sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, thậm chí môi cũng có chút ướt át căng mọng.

Trong người có một cảm giác khó tả bao trùm lấy tôi.

Tôi sửng sốt một chút, nhớ tới thời kỳ phát sốt mà bố mẹ nói, sẽ không phải là bây giờ chứ?

Không ổn rồi, tôi nên quay về nhà ngay bây giờ, tôi muốn bước ra ngoài toilet, bước chân đã bắt đầu run rẩy lảo đảo, cánh cửa bên ngoài dường như cách tôi rất xa.

Bỗng nhiên chân tôi nhũn ra, trước mắt tối sầm, cả người trong nháy mắt vô lực té ngã.

Chỉ là thân thể không cảm thấy đau đớn như trong dự đoán, tôi ngã vào một cái ôm tràn ngập mùi hương gỗ thơm ngát.

Trong lúc mơ hồ, có nghe thấy một giọng nói quen thuộc cười khẽ: “Thỏ trắng nhỏ, em đi đâu vậy. . . . . .”

2

Tôi vốn nên giãy dụa một chút, nhưng giọng nói này lại quen tai không nói nên lời, đầu óc cũng rối bời nên nhất thời không phản ứng gì.

Hơn nữa, có lẽ bởi vì kỳ phát sốt xa lạ, tôi thế mà cảm thấy cái ôm có mùi gỗ này đặc biệt khiến người ta quyến luyến.

Tôi khéo léo dụi dụi vào đó như một con mèo nhỏ, cảm thấy có một bàn tay áp lên mặt mình, lạnh lạnh rất dễ chịu.

Ký ức một đêm hôm đó trở nên cực kỳ hỗn loạn, chờ đến khi tôi tỉnh lại, trong đầu nặng như có vài cân nước.

Cái này cũng không phải là trọng điểm, mà chính là hoàn cảnh khi tôi mở mắt nhìn thấy vô cùng xa lạ, phong cách tối giản màu xám, đây căn bản không phải phòng ngủ của tôi!

Tôi sợ đến mức đột nhiên giật bắn lên, kết quả đụng vào một người.

Là ai?

Tôi cúi đầu nhìn xuống người mình, trên người mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu trắng rộng thùng thình, vốn không phải là của tôi, nửa thân dưới có đắp chăn, nhưng trống trơn.

Tôi hoảng sợ.

Tôi nơm nớp lo sợ liếc về phía sau một cái, sườn mặt quen thuộc, hoàn hảo, không phải là tên đàn ông linh tinh bát nháo nào đó.

Từ từ, mẹ nó sao lại là Phó Ngạn?

Tôi điên rồi hay tôi đang nằm mơ?

Tôi đang nằm trên giường của sếp tôi?

Bên tai như có tiếng sấm ầm ầm, tôi như thấy được hình ảnh mình khó giữ bát cơm.

Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc này, Phó Ngạn hơi động đậy, hắn tỉnh dậy.

Tôi đối diện trực tiếp với đôi con ngươi xanh đậm kia, Phó Ngạn có vẻ ngủ không được ngon, nhưng khi đôi mắt đó mở ra, tôi vẫn cảm nhận được một loại xâm lược.

“Tỉnh rồi?” Hắn dùng giọng điệu cực kỳ bình thường nói một câu, như thể chúng tôi vốn nằm chung một giường.

Phó Ngạn chống người dậy, một góc chăn rơi xuống, áo ngủ trên người hắn cũng không chịu mặc cho đàng hoàng.

Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua cơ ngực thường ngày được che kín trong bộ tây trang của hắn.

“Phó, Phó tổng?” Tôi theo bản năng lùi về phía sau, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt nói, “Đây là đâu?”

Nhất thời trong đầu nghĩ đến đủ loại quy tắc ngầm, nhưng nhìn khuôn mặt này của Phó Ngạn, hắn có vẻ không cần chơi trò này đâu nhỉ?

“Nhà tôi.” Phó Ngạn nói.

Tôi càng sợ hơn, phỏng chừng lúc này càng giống một con thỏ bất lực.

Phó Ngạn giống như cười khẽ một tiếng: “Lạc Thư Âm, đừng nói với tôi, hôm qua xảy ra chuyện gì em cũng quên hết rồi?”

Tôi có nên nhớ không?

Phó Ngạn dù bận vẫn ung dung ngồi nhìn tôi hoài nghi nhân sinh, thuận tiện giúp tôi nhớ lại một chút:

“Tối hôm qua là ai cứ đòi kéo tay tôi, muốn tôi sờ cái đuôi của cô ấy, thỏ trắng nhỏ?”

Thỏ trắng.

Tôi theo bản năng sờ phía sau một phen, sau đó sắc mặt liền cứng đờ, tôi nhớ ra rồi, nhưng chẳng thà quên đi.

Tối hôm qua tôi như biến thái cứ muốn bám lấy sếp của mình, như mèo nghiện cỏ bạc hà, cuối cùng còn đích thân cầm lấy tay người ta sờ lên đuôi thỏ của mình.

Tôi không thể nhớ chi tiết cụ thể, nhưng nói ngắn gọn thì, chúng tôi hẳn là chưa có phát sinh chuyện gì vượt quá mối quan hệ sếp cùng nhân viên.

Nhưng việc tôi biến thái, hẳn là chạy không thoát.

Tin tức tệ hơn nữa chính là, Phó Ngạn biết tôi không phải là một người bình thường.

Trong đầu tôi nhất thời suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng ngay sau đó Phó Ngạn cười nói: “Nhớ không?”

“Phó tổng, hôm qua tôi bị quỷ ám, ngài đại nhân đại lượng, có thể xem như không có chuyện gì xảy ra được không?”

“Coi như không có chuyện gì?” Phó Ngạn nguy hiểm híp mắt.

Hắn nói: “Hôm qua còn ra sức muốn ôm tôi, sử dụng xong rồi muốn bỏ đi sao?”

Phó Ngạn nói lời này như thể tôi là một người phụ nữ tồi tệ.

Tôi còn định mở miệng nói tiếp, lại chợt nghe hắn mở miệng nói thêm:

“Kỳ phát sốt của loài thỏ không dễ dàng trôi qua như vậy, hôm nay đã vứt bỏ tôi, vậy ngày mai muốn dùng ai?”

Việc này vẫn chưa kết thúc?

Tôi sửng sốt một lúc, đột nhiên kinh hãi nhận ra một chuyện đáng sợ: Phó Ngạn sao lại biết chuyện này?

“Cuối tuần này cứ ở lại nhà tôi, tôi giúp em.” Phó Ngạn bỗng nhiên nhìn chằm chằm tôi rồi nói, ánh mắt kia như thể muốn nuốt con thỏ là tôi vào bụng.

Trong lúc căng thẳng, tôi lắp bắp: “Phó, Phó tổng, đây xem như là phúc lợi của nhân viên sao?”

Phó Ngạn: “. . . . . .”

3

Không biết có phải là phúc lợi của nhân viên hay không, nhưng vẻ mặt Phó Ngạn thật sự rất u ám, tôi không dám nói nữa.

Một lúc lâu sau, Phó Ngạn mới nguy hiểm cong môi nói: “Em cứ coi như là vậy đi.”

A, vì phúc lợi nhân viên thôi mà sếp cũng hi sinh nhiều thế à?

Tôi kéo chăn trên người, nơm nớp lo sợ hỏi: “Phó tổng, tôi, quần áo của tôi đâu?”

Phó Ngạn nghe vậy đột nhiên cười ra tiếng: “Tối hôm qua tự cởi ra mà, quên rồi à?”

Tôi lập tức biến thành kẻ câm điếc, mẹ kiếp, tôi dữ dội đến vậy sao?

Không chỉ sàm sỡ sếp, ngủ trên giường sếp, còn dám cởi quần áo trước mặt hắn, chắc chắn hình tượng lưu manh này của tôi đã khắc sâu.

Ch//ết cũng được.

Tôi không muốn sống nữa.

Thậm chí trong đầu đã suy nghĩ nên viết gì trong thư từ chức.

Sau một lúc lâu, Phó Ngạn từ trên giường đứng lên, mở tủ quần áo, lấy từ bên trong một cái áo sơ mi màu đen ném về phía tôi.

“Mặc cái này đi.”

Tôi im lặng, suy nghĩ một hồi lại mở miệng: “Phó tổng, anh không có quần sao?”

Phó Ngạn phát ra một tiếng cười nhạo: “Nhìn cơ thể nhỏ bé này của em thì mặc thành váy cũng được.”

“?”

Nghe giọng điệu chế giễu này của hắn, khiến việc tôi muốn một chiếc quần mặc chỉ là điều thừa thãi để bảo vệ lòng tự trọng.

Tôi, Lạc Thư Âm, người cao 1m63, đi giày 1m65, nếu là cao gót thì bốn bỏ năm lên 1m70.

Xét về mặt toán học tôi cũng tiếp tục bốn bỏ năm lên coi như 2m, cho nên cái miệng 37 độ C này của hắn sao có thể thốt ra những lời lẽ lạnh băng như thế?

Tuy rằng rất tức giận, nhưng tôi vẫn nhớ đến bát cơm của mình, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời mặc vào cái áo của ông chủ.

Sau khi mặc vào liền ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, tôi ngừng một chút: “Phó tổng, cái áo này ngài có mặc qua bao giờ chưa?”

Phó Ngạn cười khẽ, trong ánh mắt kia dường như mang theo cảm giác thích thú.

“Quần áo lấy ra từ trong tủ đồ của tôi, em hỏi tôi có mặc bao giờ chưa?”

Tôi khựng lại, xem ra tiểu thuyết tổng tài bá đạo lợi hại thật, còn tưởng rằng bá tổng đều mua một đống quần áo mới để đấy chứ.

Kết quả ngay giây tiếp theo, Phó Ngạn nói: “Những chiếc chưa mặc đều nằm trong phòng thay đồ bên cạnh.”

Tôi: “?”

Cho nên tại sao tôi phải mặc cái áo hắn đã từng mặc?

Khi nào thì nhà tư bản các anh mới chịu giống người vậy hả?

Tôi muốn khóc.

Nhưng hắn là ông chủ của tôi, tối hôm qua tôi còn cư xử thái quá với hắn, vì công việc, tôi nhịn.

Phó Ngạn lại thấy biểu tình đặc sắc trên mặt tôi vô cùng thú vị, nói: “Sao vậy, đêm qua ngủ cùng một giường, bây giờ lại ghét bỏ tôi?”

“Phó tổng nói gì thế, sao tôi có thể ghét bỏ ngài được?” Tôi nở một nụ cười chân thành, “Điều kiện của ngài là đỉnh Kim Tự Tháp trong thị trường hẹn hò, làm sao tôi có thể khinh thường?”

“Nếu tôi là đỉnh Kim Tự Tháp, vậy em là gì?” Phó Ngạn buông mắt nhìn xuống mặt tôi nói.

Nhìn vào đôi mắt đôi mắt xanh thẳm tuyệt đẹp đó, tôi có cảm giác như bị dã thú nhìn chòng chọc, phía sau lưng ớn lạnh.

Tôi giật giật khóe miệng: “Phó tổng kiệt xuất tài giỏi, làm sao tôi dám so sánh với ngài?”

Phó Ngạn cười cười không nói gì.

Tôi cảm thấy ngồi mãi trên giường cũng không tốt, vì thế định xuống giường, kết quả chân vừa mới chạm đất, giây tiếp theo liền mềm nhũn, bùm một cái ngã phịch xuống.

Đồng thời không quên mắng một câu quốc tuý.

Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, một bóng người cao lớn bao phủ lấy tôi, Phó Ngạn cúi xuống ôm ngang tôi lên.

“Em muốn đi đâu?”

Tôi đơn giản vò đã mẻ lại sứt*, vùi đầu vào trong ngực hắn, được hời mà không lấy thì phí: “Toilet.”

**cái vò đã mẻ rồi thì không cần phải giữ cẩn thận nữa

Phó Ngạn cười đến lồng ngực run lên.

Hắn lấy một đôi dép lê, là size của hắn, xỏ vào chân tôi trông như một đứa trẻ đi giày người lớn.

Sau đó hắn liền đặt tôi lên bồn rửa tay, nhân tiện mở ngăn tủ phía trên, giới thiệu với tôi vài món đồ để vệ sinh cá nhân.

Phó Ngạn đặt tôi xuống, tôi dựa vào bồn rửa tay, chỉ cảm thấy cả người vô lực.

Nếu không phải gần đây mới biết được mình không phải con người, tôi chắc chắn sẽ hoài nghi liệu ông chủ có làm gì với mình không.

Đang miên man suy nghĩ, tôi ngẩng đầu nhìn chiếc gương trước bồn rửa mặt, trong gương là Phó Ngạn đang đứng ngay phía sau, hắn bỗng nhiên nâng tay, vuốt vuốt gáy tôi.

Tay hắn rất lạnh, vùng da mà hắn chạm vào cực kỳ thoải mái, có một loại xúc động muốn tiếp tục ngửa đầu về phía sau.

Nhưng cuối cùng tôi tỉnh táo lại.

Trong gương phản chiếu Phó Ngạn với gương mặt rõ nét, tựa như lơ đễnh véo nhẹ vào. . . . . . phía sau cổ tôi.

“Phó tổng?”

Phó Ngạn ừ một tiếng, xem như đáp lại, nhưng không nói thêm gì mà đi ra ngoài, lí do vì sao lại vuốt cổ tôi cũng chưa nói.

Để lại tôi hoang mang đứng trong toilet.

Tôi sắp xếp lại mọi chuyện từ đêm qua đến giờ, một màn này, cảnh nào cũng muốn đào một cái hố để chui vào.

Nhưng Phó Ngạn biết tôi không phải người mà còn cư xử như vậy, tôi không biết nên nói hắn dũng cảm hay nghi ngờ hắn cũng không phải nhân loại.

Tôi trì hoãn hồi lâu mới đi ra ngoài.

Từ trong phòng ngủ Phó Ngạn tiến ra ngoài xem thử, giống như một con thỏ bước vào một lãnh địa xa lạ lại không kìm được tò mò.

Phó Ngạn thân là ông chủ của công ty, tự nhiên nhà ở sẽ là một tiểu khu cao cấp, cả ngôi nhà đều theo phong khách lãnh đạm.

Trên tường có treo vài bức tranh, tôi chú ý tới một bức, là ảnh chụp của một con con sói con màu trắng.

Đôi mắt của sói con kia có màu xanh xám, một màu xanh hơi u tối, lớp màng mỏng trên mắt nó vẫn chưa rơi ra.

Trong phòng bếp có chút động tĩnh, một lát sau liền thấy Phó Ngạn bưng một cái đĩa đi ra, thấy tôi đứng đó, hắn theo tầm mắt tôi cũng nhìn về hướng tôi đang nhìn.

“Nhìn gì thế, em thích sói con sao?” Hắn đột nhiên hỏi câu này.

Tôi không kịp phản ứng, a một tiếng, mờ mịt nhìn Phó Ngạn.

“Lại đây ăn chút đi.”

Trước đây tôi chưa từng tưởng tượng được, một ngày nào đó mình sẽ có cơ hội được ăn bữa sáng do chính tay ông chủ làm.

Tôi có tài đức gì thế này!

Vốn là nên rụt rè một chút, nhưng không ngờ Phó Ngạn tên này cũng có tài năng đấy!

Ăn ngon lắm hu hu.

Ăn uống no đủ xong, tôi nói với Phó Ngạn mình muốn về nhà.

Hắn nghe xong cũng không phản ứng gì đặc biệt, chỉ nâng ngón tay chỉ hướng ban công một chút:

“Quần áo của em giặt sạch rồi nhưng vẫn chưa khô, muốn mặc quần áo của tôi về nhà sao?”

Tôi nhìn sang, trên ban công đúng là bộ quần áo tôi mặc hôm qua. . . . . . bao gồm cả đồ lót.

Hiện tại trên người chỉ có đúng một chiếc áo sơ mi của Phó Ngạn, chính vì nguyên nhân này mà tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Nhưng tôi không có thói quen về nhà trong tình trạng trống không thế này, vì thế lấy điện thoại ra định đặt một bộ quần áo rồi nhờ giao đến.

Phó Ngạn đứng dậy đè tay tôi lại, cúi xuống và thì thầm vào tai tôi: “Thỏ trắng nhỏ, em thật sự muốn rời đi sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play