[Zhihu] Đuôi thỏ của em lộ kìa

Chương 3


1 tháng


7

Phó Ngạn đưa tôi về nhà.

Trong hình dạng của một con thỏ.

Hắn nói tôi từ nhỏ không lớn lên cùng người trong tộc, nên không biết việc hóa thành nguyên hình rất bình thường, chỉ cần cảm xúc hơi dao động liền như thế.

Những lời này của Phó Ngạn khiến tôi nhận ra, bố mẹ tôi ở phương diện phổ cập kiến thức khoa học không đáng tin như thế nào.

Nhưng câu tiếp theo hắn lại nói: “Anh không biết loài thỏ biến trở về bằng cách nào, em trước hết cứ như vậy mấy ngày có ổn không?”

Nếu không phải do hắn nhếch miệng nở nụ cười, tôi đã tin rồi.

Hắn chắc chắn thích thỏ!

Đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng xoa tới xoa lui ở trên người tôi, có chút thoải mái, nhưng rất xấu hổ.

A a a a hắn cố ý!

Phó Ngạn xin nghỉ phép cho tôi, sau đó ôm tôi đang trong hình dạng con thỏ đi làm cùng.

Trong công ty đột nhiên nhìn thấy vị sếp lạnh lùng tàn khốc của mình ôm một quả cầu trắng tuyết đi làm, đều tự hỏi liệu mình có đang mơ không.

Bàn làm việc của tôi trống không, thời điểm Phó Ngạn bế tôi đi ngang qua, tôi còn loáng thoáng nghe thấy vị đồng nghiệp đáng yêu Tiểu Hứa kia của tôi lẩm bẩm: “Thịt thỏ xào cay là ngon nhất. . . . . .”

!

Sao có thể ăn thỏ được!

Phó Ngạn đặt tôi lên bàn làm việc, thuận tiện lấy máy tính bảng bật cho tôi phim hoạt hình.

Tôi: “. . . . . .”

Một người lớn như tôi sao có thể vẫn thích xem Tom & Jerry chứ?

Mười phút sau ——

He he, hay đấy.

Các đồng nghiệp tiến vào báo cáo cùng nộp tài liệu thấy ông chủ của bọn họ cho một con thỏ trắng xem phim hoạt hình, mà tôi còn có vẻ thích thú, đều lộ ra biểu tình hoang mang.

Phó Ngạn mặc dù bận làm việc, nhưng đôi tay vẫn không dừng lại.

Hắn thích sờ tôi.

Vuốt ve từ đầu đến tận cái đuôi.

Hắn luôn đột nhiên nắm lấy cái đuôi của tôi, sau đó kéo căng nó ra, cục lông vốn tròn như một quả bóng biến thành đuôi dài.

Tôi tức giận, xoay người bẹp một tiếng cắn hắn một cái, để lại một dấu vết nhàn nhạt chỗ bàn tay hắn.

Phó Ngạn nhẹ giọng cười, dung túng hành động của tôi, cuối cùng còn cúi đầu hôn lên chóp mũi tôi một cái.

“Bé cưng thật đáng yêu.”

Tôi: “. . . . . .”

Trong mắt của Phó Ngạn đại khái là hình ảnh thỏ trắng nhỏ đột nhiên dừng lại bất động, một lát sau đưa tay bịt kín mũi của chính mình.

Hắn lại cười.

Tiếng cười trầm thấp giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim tôi.

Mẹ kiếp tên đàn ông này rất được.

Tôi cứ như vậy sống với Phó Ngạn vài ngày, hắn mỗi ngày đều đút cho tôi ăn, tắm rửa cho tôi, còn ôm tôi đi ngủ, thậm chí còn sắp xếp cát tắm cho tôi ở trong toilet. . . . . . Quả thực rất chu đáo.

Có lẽ tôi nên tìm hiểu kỹ hơn về người đàn ông hoàn hảo* hiếm có này.

**nguyên văn 火星的房价, mình search thì có vẻ đây là một câu nói rất cũ, bắt nguồn từ bộ phim TQ <> dùng để miêu tả một người đàn ông tương đối hoàn hảo nha

Ít nhiều gì nhờ có sự hào phóng của hắn, mỗi ngày tôi đều có cơ ngực và cơ bụng để gối đầu.

Trong khoảng thời gian này, bố mẹ đã gọi điện đến để hỏi thăm tình hình của tôi, nhưng tôi chỉ có thể nhờ Phó Ngạn cúp điện thoại sau đó trả lời họ trên Wechat.

Mãi đến một buổi sáng nọ, tôi rốt cuộc cũng có một loại cảm giác chân thật khi sờ đến cơ bụng, vừa mở mắt liền thấy Phó Ngạn trong mắt tôi đã trở lại kích thước bình thường.

Mà tay của tôi, còn đang nhẹ nhàng xoa xoa cơ bụng của người ta.

Tôi đã biến trở về.

Nhưng Phó Ngạn bên cạnh tôi, trên đầu có một đôi tai lông thú màu trắng.

Bên eo hơi ngưa ngứa, tôi giật mình đưa tay bắt được nó, là một cái đuôi đầy lông mềm mềm.

Ôi cảm giác này, là lông thú cao cấp.

Tôi tò mò nhìn đôi tai trên đỉnh đầu Phó Ngạn, nói thật, gương mặt của hắn như thế, còn đột nhiên hiện ra đôi tai và cái đuôi lông trắng như vậy, giống như đang chơi trò cosplay với tôi.

Trong lòng ngứa ngáy liền lập tức hành động, vươn tay sờ soạng cái tai của Phó Ngạn một phen.

He he.

Đúng lúc này, Phó Ngạn mở đôi mắt xanh thẳm ra, trong ánh mắt còn mang theo sự cảnh giác của dã thú dù chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ là nhìn thấy tôi ánh mắt liền thay đổi.

Đối với hành động véo cái tai cùng đuôi của hắn vẫn tỏ thái độ cưng chiều.

“Thỏ trắng nhỏ đã trở lại.”

Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, sau đó nghiêng người hôn lên đôi tai thỏ trên đầu tôi một cái.

8

Tôi cùng Phó Ngạn vẫn duy trì mối quan hệ lãng mạn chốn văn phòng, không có công khai.

Việc thay đổi thân phận sẽ khiến việc tôi lén lút lười biếng hoặc hóng chuyện ở công ty khó khăn hơn nhiều.

Phó Ngạn lúc đầu còn tôn trọng quyết định của tôi, sau này hắn dần dần bày mấy trò đa dạng hơn.

Hắn khó khăn hơn tôi trong duy trì mối quan hệ bí mật này rất nhiều.

Ít nhiều gì cũng hơi biến thái.

Mãi đến một ngày, Phó Ngạn không đến làm việc.

Loại chuyện này kỳ thực cũng rất bình thường, dù sao hắn cũng là ông chủ, một tháng có vài ngày không đến công ty cũng không ai nói gì được hắn, biết đâu là do hắn đi xã giao.

Huống chi thông thường nếu công ty không phá sản, công việc cũng không có vấn đề, ai quan tâm ông chủ sống c hết làm gì?

Nếu là tôi trước kia thì cũng mặc kệ.

Tiểu Hứa thì thầm vào tai tôi rằng Phó Ngạn đã ba ngày chưa xuất hiện ở công ty:

“Ngày hôm qua Wendy tìm hắn ký tên, gọi điện thoại hay nhắn tin cũng không ai trả lời, không biết Phó tổng đang làm gì.”

Tôi nhìn tin nhắn mình gửi cho Phó Ngạn trên điện thoại, cũng không có phản hồi.

Lần cuối cùng hắn nhắn tin cho tôi là buổi tối ba ngày trước, sau khi cuộc gọi video của chúng tôi kết thúc, hắn gửi cho tôi một câu chúc ngủ ngon.

Nhưng sau đó không có tin nhắn nào khác.

Tôi cảm thấy không ổn, nên đã xin nghỉ phép sau đó bắt xe đến tiểu khu của Phó Ngạn.

Khu nhà hắn ở kiểm tra người ngoài rất nghiêm ngặt, nghe nói còn có người nổi tiếng sống ở đây, sợ bị fan cuồng tìm đến cửa.

Ban đầu tôi nghĩ muốn đi vào chắc sẽ không dễ dàng lắm, nhưng người bảo vệ liếc mắt nhìn tôi một lúc, liền cho tôi đi qua.

Tôi: “?”

Người bảo vệ nhận ra sự bối rối của tôi, nói:

“Mấy ngày trước Phó tiên sinh đã dặn dò tôi, nếu bạn gái của anh ấy đến có thể trực tiếp đi vào, quyền ra vào của cô sẽ được cấp sớm thôi.”

Tôi còn đang tự hỏi làm thế nào bảo vệ lại biết tôi là bạn gái của Phó Ngạn, hắn đã cười cười nói: “Phó tiên sinh nói bạn gái anh ấy là một con thỏ nhỏ.”

?

Tôi nhận ra nhân viên bảo vệ trước mặt cũng không phải con người, vì thế ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng ở trên người hắn hỏi: “Anh là gì?”

“Tôi là một con Labrador.”

Bảo an thoải mái nói.

Sau khi cảm ơn bảo an xong tôi liền đi thẳng đến căn hộ của Phó Ngạn, cửa lớn nhà hắn đóng kín, tôi nhấn chuông cửa cũng không ai mở, vì thế trực tiếp dùng dấu vân tay mở khoá rồi đi vào.

Lúc trước sau khi tôi biến về hình người Phó Ngạn liền lưu dấu vân tay của tôi lại, nói tôi luôn được hoan nghênh khi đến nhà hắn bất cứ lúc nào.

Ánh mắt của hắn khi đó có chút nguy hiểm, tôi cũng có chút kháng cự hoàn cảnh xa hoa của tiểu khu này.

Tôi thuận lợi bước vào nhà, trong phòng rất yên tĩnh, tựa như không có ai sống ở đây.

Không thể tin nổi, tôi bước vào phòng ngủ, một mảnh tối đen, bức rèm che kín, trên giường bừa bộn nhưng không có ai, tôi nhìn cánh cửa phòng tắm khép hờ, ngập ngừng đẩy nó ra.

Trong căn phòng tắm theo phong cách tối giản, chiếc bồn tắm đổ đầy nước, Phó Ngạn đang nằm trong đó, mặc áo sơ mi màu trắng, đôi mắt nhắm chặt. Áo sơ mi trắng sau khi ướt trở nên trong suốt.

Cảnh tượng này khiến cho tôi đột nhiên có rất nhiều liên tưởng không tốt, nhanh chóng bước vào vỗ vỗ lên mặt Phó Ngạn, kiểm tra hô hấp của hắn.

Còn sống.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc này, đôi mắt trước mặt mở ra.

“Phó Ngạn, anh không sao chứ, em . . . . . .”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông trước mặt đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo cả người tôi vào bồn tắm lớn.

Nước tràn ra ngoài.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đầu tiên bị nước trong bồn làm lạnh đến rùng mình, sau đó lại bị nhiệt độ cơ thể của Phó Ngạn làm nóng lên.

“Thỏ trắng nhỏ, em đến tìm anh trong giấc mơ à?” Hắn nói, thanh âm hơi khàn khàn, toát lên vẻ gợi cảm khó diễn tả.

Tôi im lặng.

Ch//ết tiệt, đây đúng là triệu chứng giống hệt.

Phó Ngạn hiện tại chính là đang trong kỳ động dục.

Tôi thực sự không nghĩ tới Phó Ngạn sẽ có giai đoạn này, nhưng khi được chân thật nhìn thấy, tôi mới nhận ra hắn mê hoặc đến khó cưỡng.

Khi Phó Ngạn nhìn thấy tôi, hắn nghĩ rằng đang nằm mơ, vì thế càn rỡ không ít.

Tôi được hắn bế lên từ trong bồn tắm, hai người đều ướt sũng nước, sau đó khi đi ngang qua bồn rửa tay, tôi nhìn thấy hai cái tai màu trắng trên đầu Phó Ngạn.

Phó Ngạn ở loại thời điểm này cũng là người làm việc cực kỳ có trật tự.

Những ngón tay thon dài bắt mắt.

Như thể tôi cũng bị cuốn vào trong cơn sóng của hắn, nhìn thấy trong ánh mắt xanh thẳm của hắn hiện lên vẻ xâm lược.

Sau đó cái đuôi thỏ của tôi lại biến ra, rồi ướt nhẹp.

. . . . . .

Tôi buộc phải nghỉ làm vài ngày.

9

Thời điểm tôi một lần nữa hỏi Phó Ngạn rốt cuộc hắn là loài gì, tôi đang nép trên ghế sô pha nhà hắn ăn dâu tây.

Tâm trạng Phó Ngạn rất tốt, tối hôm qua khi tôi nổi hứng muốn ăn dâu tây, hắn gọi một cuộc điện thoại, hôm nay trong nhà liền có dâu tây vừa to vừa ngọt.

Vào mùa này, có thể ăn dâu tây cấp độ thế này không dễ dàng.

Phó Ngạn không trả lời câu hỏi của tôi, hắn chỉ nói: “Dâu này không phải mua mà là nhà trồng được, hôm qua có người hái một ít gửi đến đây.”

Tình huống não chạy sau đầu của tôi lại xuất hiện: “Ở nhà anh có trồng dâu không?”

Phó Ngạn nở nụ cười: “Khi mẹ mang thai anh rất thích ăn, bố đã trồng cho bà một khu vườn.”

Tôi nhìn khuôn mặt của Phó Ngạn, chân thành khen ngợi: “Bố mẹ anh nhất định rất đẹp.”

Bằng không sao có thể sinh được một người đàn ông thế này đến gieo hoạ cho tôi?

Tôi ăn dâu tây, thỉnh thoảng lại đút cho Phó Ngạn bên cạnh một quả.

Hắn thật sự kỳ quái, không thích ăn nguyên quả, thích giành từ trong miệng của thỏ.

Tầm mắt đột nhiên va vào ảnh chụp con sói con màu trắng trong phòng khách, con sói đó cũng toàn thân màu trắng như tuyết.

Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, ánh mắt chuyển về khuôn mặt của Phó Ngạn: “Chẳng lẽ là anh khi còn bé?”

Phó Ngạn: “. . . . . .”

Hắn dùng sự im lặng nói cho tôi câu trả lời.

Tôi đột nhiên cảm thấy sói trắng nhỏ trong ảnh chụp đáng yêu muốn c hết!

Hắn nói: “Tấm ảnh đó là mẹ anh khăng khăng đòi treo lên.”

Tôi nhìn hắn, muốn nói lại thôi: “Em có thể. . . . . .”

“Em không thể.”

Hắn thật tàn nhẫn.

Tôi đặt quả dâu tây yêu quý xuống, tiến tới hôn nhẹ hắn: “Bảo bối, em lớn như vậy rồi cũng chưa từng được chạm vào sói, anh cho em sờ sờ được không?”

Phó Ngạn mở rộng vòng tay, hào phóng cực kỳ: “Cứ thoải mái.”

Tôi: “. . . . . .”

Tôi muốn sờ sói cơ!

Một con thỏ lại có thể ôm sói, quá ngầu!

Phó Ngạn cười, thì thầm vào tai tôi một câu, đồng thời vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bé cưng, muốn cái gì đều phải trả giá, em có đồng ý trả giá không?”

Ch//ết tiệt.

Tôi khuất nhục đồng ý.

Phó Ngạn lộ ra vẻ mặt sung sướng.

Quen nhau được nửa năm, hắn hỏi tôi có muốn đến gặp gia đình hắn không.

Vào thời điểm này, tôi đã có thể dựa vào bản năng của yêu quái để phân biệt mỗi một yêu quái sống trong xã hội con người, bao gồm cả nguyên hình của họ.

Trong thế giới yêu quái, các giống loài khác nhau có hơi thở khác nhau, theo chuỗi thức ăn, như tôi là một con thỏ đối diện với sói, hẳn là phải bị huyết mạch áp chế.

Nhưng tôi nhớ rằng sau khi tôi vào làm, nhất là khi chuyển thành nhân viên chính thức, thái độ của tôi trong công việc đối với ông chủ hoàn toàn không có chút e ngại nào.

Điều giữ chân tôi không phải là công việc, mà là tiền của công việc.

Phó Ngạn nhận xét tôi là “con thỏ nhỏ to gan lớn mật”.

Hơn nữa sau khi tôi đồng ý cùng hắn về nhà ra mắt gia đình, hắn liền nở một nụ cười sâu xa.

Tôi rất nhanh hiểu được, khi xe của Phó Ngạn tiến vào một trang viên lớn, hắn nói:

“Trong nhà có thể có rất nhiều người, nếu em không muốn ở lại thì nói cho anh biết, anh sẽ đưa em về.”

Sau đó tôi nhìn thấy vườn dâu mà Phó Ngạn đã nhắc đến, được bao phủ bởi nhà kính và chăm sóc bởi người chuyên nghiệp.

Một trang viên giống như lâu đài, thơ mộng đến mức tôi gần như nghĩ rằng mình lạc vào Disneyland.

Sau khi xuống xe, một quản gia đeo găng tay trắng bước ra đón chúng tôi.

“Thiếu gia, chào mừng anh về nhà.”

“Lạc tiểu thư, rất hoan nghênh cô đến làm khách.”

Tôi: “. . . . . .”

Tôi liếc nhìn Phó Ngạn, rõ ràng là hắn đã quen với cảnh này.

Người quản gia là một chú mèo Ragdoll tao nhã, ông ấy giới thiệu cho tôi cấu trúc của trang viên.

“Tôi nghe thiếu gia nói, cô Lạc thích ăn dâu tây, lát nữa chúng ta có thể đến vườn dâu hái rất nhiều.”

Đến khi tôi bước vào phòng khách, tôi cuối cùng mới thấy người nhà của Phó Ngạn.

Thành thật mà nói, rất đồ sộ.

Trên ghế sô pha dài ngồi đầy người, đập vào mắt tôi là đủ loại sài lang hổ báo, và rắn.

?

Phó Ngạn nhẹ giọng nói: “Trong nhà có rất nhiều thành viên, tổ tiên cũng kết hôn với người ngoại tộc, những đứa trẻ mà họ sinh ra cũng không giống nhau.”

Cừ thật, tôi còn tưởng mình đến một thế gia sói trắng, không ngờ quả thực là một đại gia tộc.

Lúc này, người lớn trong nhà Phó Ngạn đều cố gắng biểu hiện hiền lành, nhưng thực sự, không cần miễn cưỡng.

Tôi rất dễ dàng nhận ra cha mẹ của Phó Ngạn, họ đều là sói trắng.

Tôi ngoan ngoãn gọi chú và dì, sau đó Phó Ngạn liền giới thiệu người nhà của hắn cho tôi.

“Đây chính là dì Hai.” Dì Hai là một con báo.

“Đây là con trai nhà bác cả, anh họ của anh, lúc trước em đã gặp cô vợ rắn của anh ấy ở công ty, cũng chính là chị dâu của anh.”

“. . . . . .”

Giờ tôi mới biết chị đẹp trước kia đến công ty có quan hệ như thế với Phó Ngạn.

Những quả dâu tây mới hái được đặt trên bàn, một số loại trái cây ăn nhẹ, thậm chí còn có hai củ cà rốt rất đẹp.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cuối cùng tôi cũng cảm thấy áp lực.

Phó Ngạn nắm lấy tay tôi ngồi xuống, mẹ hắn liền cười và kéo tay tôi: “Tiểu Xà nói đúng, cô bé thật đáng yêu.”

Phó Ngạn nói, sau khi chị dâu của hắn gặp tôi, cả nhà đều biết rằng hắn có một cô bạn gái thỏ nhỏ.

Gia tộc của hắn tương đối tự do về phương diện tình cảm, nhưng bất đồng chủng tộc quả thật vẫn sẽ xảy ra tình huống bài trừ lẫn nhau.

Ký ức về chuỗi thức ăn luôn được bảo tồn trong gen.

Vì vậy, Phó Ngạn là người đầu tiên trong gia tộc hắn nói chuyện yêu đương với một yêu quái nhỏ yếu ớt như tôi.

Ngay cả cháu ngoại trai hổ con chỉ mới vài tuổi của hắn so với tôi còn hung mãnh hơn.

“Phó Ngạn, em muốn. . . . . .” vuốt ve hổ nhỏ.

Phó Ngạn đã đạt tới trình độ chỉ cần nhìn ánh mắt cũng có thể hiểu ý của tôi, vì vậy hắn ôm con hổ nhỏ và nói với chị họ của mình:

“Chị, em dẫn con chị ra ngoài chơi một chút.”

Chị họ của hắn cũng là sói trắng, nhưng người yêu là một lão hổ.

Khi sinh đứa nhỏ có tỉ lệ một nửa là hổ một nửa là sói.

Tri thức này quả thật là đè những kiến thức sinh vật thời trung học của tôi xuống mặt đất mà chà chà.

Chị họ thoải mái nói: “Đi chơi mà khóc nhớ mang về cho chị nhé.”

Vì thế, trên một chiếc ghế dài ở ngoài hoa viên, tôi chiếm được một con hổ con ngoan ngoãn để vuốt ve.

Không biết Phó Ngạn nói gì, dỗ dành cháu ngoại trai hắn hoá thành nguyên hình chơi đùa với tôi.

He he, tôi là một con thỏ nhỏ đã đánh đâu thắng đó cùng hổ và sói.

Người nhà của Phó Ngạn rất thích tôi, mẹ hắn kéo tay tôi hỏi: “Âm Âm, khi nào thì thuận tiện để cha mẹ con và người lớn trong nhà ăn một bữa cơm?”

Bố của Phó Ngạn tương đối trầm mặc kiệm lời, nhưng cũng là một trưởng bối cực kỳ nhã nhặn.

Ông đeo kính gọng vàng, yên lặng lật xem lịch tìm ngày thích hợp để thú kết hôn.

Tôi nhớ bố mẹ tôi chỉ mới biết mình có bạn trai, nhưng không biết gia đình bạn trai tôi là ai.

Hy vọng tâm lý vợ chồng Lạc tiên sinh có khả năng tiếp nhận rất tốt.

10

Vào năm thứ ba hẹn hò cùng Phó Ngạn, hắn cầu hôn và tôi đã đồng ý.

Sau đó rất nhanh, chúng tôi tổ chức hôn lễ.

Tại đám cưới, sự khác biệt giữa bạn bè và người thân của hai bên trở nên rõ ràng, nhưng thật ra nhiều nhất chính là những con người thuần chủng.

Cũng chính là những người bạn loài người của chúng tôi.

Đồng nghiệp Tiểu Hứa quả thật muốn xưng tôi làm thần.

“Bé cưng, cậu thu phục được Phó tổng như thế nào vậy? Mau viết sách, tớ mua!”

Các đồng nghiệp bên cạnh một người lại một người tiếp chuyện:

“Bà chủ mau bắt đầu tiết học đi, chúng tôi quỳ nghe.”

“Phó tổng còn có anh em độc thân nào không, bà chủ mau giải quyết vấn đề cá nhân của nhân viên được không!”

“Đẹp trai bằng một nửa Phó tổng là được. . . . . .”

“. . . . . .”

Sau khi kết hôn, tôi xin từ chức ở công ty, làm bà chủ tuy rất tốt, nhưng rốt cuộc là khó để hoà nhập vào quần chúng như trước.

Tiểu Hứa nói mối quan hệ giữa chúng tôi không quay về như trước được nữa, hiện tại mỗi lần cô ấy nhìn thấy tôi, đều muốn làm cho tôi quay về thì thầm bên gối với Phó Ngạn cho cô ấy thăng chức tăng lương.

Tôi nói đồng ý, để sếp thưởng thêm cuối năm bằng tiền riêng cho mọi người.

Sau đó cô nàng lập tức ôm cánh tôi, tình cảm nồng nàn nói: “Em yêu, tình bạn của chúng ta sao có thể bị giai cấp đánh đổ được?”

“. . . . . .”

Sau khi tôi từ chức, mẹ của Phó Ngạn, cũng chính là mẹ chồng đã mở cho tôi một công ty nhỏ.

Bà ấy nói là để cho tôi chơi giết thời gian.

Quả thực là giàu đến không có tình người.

Nhưng tôi ít nhiều gì cũng có chút bug, tự mình mò mẫm buôn bán cũng lời món tiền nhỏ, lúc sau nhìn đúng thời cơ đầu tư một phen, kiếm được rất nhiều tiền.

Mọi người bên ngoài đều gọi tôi “Lạc tổng.”

Ai mà không thể là bá tổng chứ?

Phó Ngạn còn rất phối hợp, thỉnh thoảng lại nói một câu: “Lạc tổng, nên đến thăm tình nhân nhỏ của em rồi.”

Hắn rất thông thạo trò nhập vai này.

Hai năm sau khi kết hôn, tôi mang thai, trong lúc mang thai còn ôm bụng hỏi Phó Ngạn: “Anh cảm thấy là thỏ con hay là sói con?”

Phó Ngạn: “Anh đều thích.”

Còn không quên bổ sung một câu: “Thích em nhất.”

Nhưng trong lần kiểm tra đầu tiên, bác sĩ nói đó là một cặp song sinh.

Cũng chính là có nhiều khả năng để đoán hơn.

Phó Ngạn hiển nhiên liền quan tâm chăm sóc tôi nhiều hơn.

Vào ngày sinh hôm đó, Phó Ngạn đặc biệt có lòng nhìn thoáng qua đứa nhỏ mới vào giúp đỡ tôi, khi tôi tỉnh dậy sau khi gây tê, đang định mở miệng hỏi bên trong chiếc hộp bí mật của tôi có gì.

Hắn cúi đầu hôn tôi một cái, tựa vào má tôi nói: “Là anh trai sói và em gái thỏ.”

Tôi rất thỏa mãn.

Nhưng loại đồ chơi bí mật này mở một lần trong đời là đủ rồi.

Ngoại truyện

Một khoảng thời gian sau khi sinh con tôi đều có chút hoảng hốt, dù sao trong ấn tượng của tôi, mình vẫn là một cô gái xinh đẹp, bỗng nhiên đã trở thành mẹ của hai đứa nhỏ.

Nhìn thấy cặp anh em bé nhỏ nằm trong nôi, lòng tôi như muốn tan chảy.

Bởi vì là cha mẹ tay mơ, tuy rằng mọi thời khắc Phó Ngạn đều tham dự vào công trình chăm sóc con cái khổng lồ, nhưng chúng tôi quả thật đều có chút luống cuống tay chân.

Mẹ chồng đã mời vài cô giúp việc nuôi trẻ.

Đúng là vài cô.

Hơn nữa theo quan sát của tôi, các chị cũng không phải là con người, cũng không biết là bà mời đến từ đâu.

Nhưng mức độ chuyên nghiệp này khiến tôi không nói nên lời.

Vì vậy, nhiệm vụ của chúng tôi biến thành thường xuyên ngồi cạnh giường em bé, xem chúng tự gặm tay hoặc ngón chân* chính mình hoặc là tay người khác.

**cảm ơn bấy bì 越来越好 nha

Phó Ngạn không đi làm, hắn và tôi cùng nhau ngồi xem đứa nhỏ gặm tay.

Bé con thật dễ thương.

Khi đứa trẻ ba tuổi liền bước vào một trạng thái không quá ổn định, mọc ra cái lỗ tai sói hoặc lỗ tai thỏ, còn chưa học được cách kiểm soát.

Tôi nhìn chằm chằm bộ dáng nhỏ bé của chúng, đôi mắt tròn xoe long lanh, còn mềm mại khẽ gọi mẹ.

Trái tim phải tan chảy.

Vươn tay vuốt ve đôi tai trên đầu chúng.

Anh trai tuy rằng còn nhỏ, nhưng hiển nhiên là một nhóc con có suy nghĩ độc lập, nhóc không quá thích mẹ nhiệt tình quá mức.

Nhưng tôi là mẹ của nhóc mà.

Ha ha, bé yêu của mẹ, hôn hôn nào!

Em gái rất thích dính người, bám ma ma, bám ba ba, rồi đến anh trai, mọi người trong nhà đều cười vui khi ôm em, ông nội bà nội liên tục hô “tâm can bảo bối” vì quá đáng yêu.

Có một cô con gái biết làm nũng, chỉ số hạnh phúc quả thực tăng vọt.

Bố mẹ tôi mỗi khi rảnh rỗi đến đây mỗi người đều ôm một đứa, thích vô cùng.

Tôi nhìn anh trai tuy rằng trong tương lai có vẻ cũng là một ông sếp lạnh lùng giống cha mình, nhưng rõ ràng nhóc con này rất thích em gái.

Cuối cùng, một ngày nọ, hai đứa bé bỗng nhiên biến thành một con sói con và một chú thỏ trắng con.

Phó Ngạn bế thỏ trắng con bị liếm đến đầu ướt đẫm dưới người sói con ra.

Thỏ con hiển nhiên có chút choáng váng, nằm trong lòng bàn tay hắn cực kỳ nhỏ nhắn mềm mại.

Phó Ngạn chọc chọc sói con: “Em gái con còn nhỏ, đừng đè nặng con bé.”

Sau đó liền lau sạch thỏ con rồi đặt lên đầu sói con.

Tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, cầm camera chụp không ngừng.

Dự định làm thành một album ảnh cho bọn nhỏ trong tương lai.

Chẳng qua trong mắt tôi chỉ toàn con cái, người đàn ông phía sau có chút không vui, hắn bỗng nhiên đem cằm gác trên vai của tôi, nhẹ giọng nói một câu: “Thích lỗ tai sói anh cũng có mà.”

Vì thế khoé mắt tôi nhìn thoáng qua liền thấy hai cái tai sói trắng mọc lên từ đầu Phó Ngạn.

Đôi tai hơi động đậy, hơn nữa khuôn mặt cấm dục này, rất tốt, sở thích của tôi đã bị hắn nhìn thấu.

Nhưng Phó Ngạn này chỉ là bề ngoài lạnh lùng thôi, trên thực tế. . . . . .quên đi, là một người đàn ông tham lam.

Phó Ngạn ghé sát vào tôi, ý tứ không rõ nói: “Vợ ơi, về phòng có được không?”

Tôi không thể cưỡng lại cám dỗ.

Chỉ để được sờ sờ cái tai và đuôi chó sói, tôi phải lăn qua lăn lại đến nửa đêm không ngủ.

Ngày hôm sau đỡ thắt lưng tỉnh lại: sắc đẹp thay cơm, tóm lại là không phải lỗi của một mình tôi.

Phó Ngạn ăn uống no đủ xong thậm chí còn chu đáo mang bữa trưa đến, đòi đút cơm cho tôi.

Đôi bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng của hắn rất dễ làm cho tôi liên tưởng đến một số hình ảnh.

Tôi dừng một chút, Phó Ngạn đã cúi người lại gần: “Em nghĩ gì thế?”

Tất nhiên tôi không thể nói cho hắn biết được.

Phó Ngạn chỉ nở nụ cười, chậm rãi vươn tay hắn ra, không nói gì.

Tôi : “. . . . . .”

Ngoại truyện (Phó Ngạn)

Tên tôi là Phó Ngạn, thuộc bộ tộc sói trắng, gia tộc tôi từ trước đến nay luôn tin tưởng một đời một một kiếp một đôi.

Nhưng hai thế hệ gần nhất trong gia tộc thường kết hôn với người ngoại tộc, tình cảm tan vỡ sau đó ly thân.

Tôi đến trường và tốt nghiệp như người bình thường, sau đó tự thành lập công ty riêng.

Nó phát triển không tồi, sau này có không ít nhân viên.

Cho đến một ngày, tôi phát hiện có một con thỏ nhỏ đến công ty làm việc.

Thỏ nhỏ thường thích lười biếng.

Tôi chú ý tới cô ấy ngay từ đầu, là bởi vì trời sinh tò mò với động vật nhỏ yếu, đương nhiên, tộc sói chúng tôi hiện tại không ăn thịt người, cũng không ăn thỏ đã thành tinh.

Thỏ trắng nhỏ dường như không biết mình chính là một con thỏ.

Cô ấy còn có thể thường xuyên chọc tôi tức giận, một chút cũng không có cái gọi là huyết mạch áp chế như thường nói.

Tôi vừa chú ý một chút, không cẩn thận liền chú ý nhiều hơn.

Thỏ trắng nhỏ vừa sống động vừa đáng yêu.

Nhưng thỏ trắng nhỏ ngốc nghếch đến nỗi. . ., bản thân đến kỳ động dục cũng không biết.

Đêm đó tôi mang thỏ trắng về nhà.

Trong lúc cô ấy ý thức mơ hồ còn làm không ít chuyện tốt với tôi, hôn nhẹ ôm ôm không nói, còn muốn cởi quần áo của tôi.

Dù vậy, tôi vẫn thấy cô ấy dễ thương.

Đến thời điểm này, tôi rốt cuộc nhận ra rằng mình có vấn đề.

Tôi yêu thỏ trắng nhỏ.

Cô ấy ôm ôm, tôi để cho cô ấy ôm.

Thế nhưng, tộc sói của chúng tôi chỉ đồng hành cùng bạn đời trong kỳ động dục.

Tôi phải khiến cho thỏ trắng nhỏ chịu trách nhiệm.

Khi thỏ nhỏ tỉnh lại hỏi tôi có phải đó là phúc lợi của nhân viên không, cô ấy khiến tôi rất tức giận.

Tôi, một ông chủ đứng đắn, không dựa vào thủ đoạn này để mượn sức nhân viên.

Cũng may thỏ nhỏ khá nông cạn, mà tôi thì lại có chút nhan sắc.

Cuối cùng chúng tôi cũng ở bên nhau.

Cô ấy trở thành chú thỏ trắng đầu tiên trong gia đình chúng tôi, và mẹ còn thích cô ấy hơn cả tôi.

Thỏ trắng nhỏ nói nếu sau này có ly hôn, mẹ chồng sẽ đi theo cô ấy.

May mắn là sau đó, chúng tôi lại có một cặp sói con và thỏ con.

Khiến cho mẹ tôi mau chóng thích cả hai đi thôi, đừng bên cạnh vợ tôi nữa.

Thỏ trắng nhỏ là của một mình tôi.

[Toàn văn hoàn.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play