“Ở đâu?” Tĩnh Thái Phi quay đầu lại nhìn, ánh mắt tình kiếm khắp nơi, quả nhiên nhìn thấy ngay phía dưới một con cá đang bơi đơn độc, bất đồng hoàn toàn với những con khác, cả thân nó trắng như tuyết, duy chỉ có một vệt màu vàng ngang qua đầu, rất là nổi bật. Nhàn nhã bơi, đuôi nhẹ nhàng vẫy, vô cùng có ý tứ.
“Những tiểu công công này cũng thông minh, biết chủ tử yêu thích cá trong hồ, sợ băng làm bọn chúng ngột ngạt, mùa đông sẽ đục mấy lỗ trên mặt băng để cá có không khí mà thở, nên bây giờ chúng mới sinh long hoạt hổ như vậy.” Đào ma ma vỗ vỗ lưng Tĩnh Thái Phi, giúp bà ho khan đỡ khổ sở.
“Tốt, tốt.” Tĩnh Thái Phi nhìn Kim Trâm bộ dáng thật thảnh thơi thoải mái, xúc động làm nước mắt tràn đầy nơi đáy mắt, “Như vậy, ta cũng an tâm.”
“Ban đầu ta còn tưởng nó không sống được lâu, không ngờ hôm nay nó so với ta còn có phúc hơn nhiều.” Tĩnh Thái Phi thở dài một hơi, nhìn không chuyển mắt, “Các ngươi ngày sau, phải thay ta chiếu cố nó, đừng để nó bị người không hiểu chuyện hại chết.”
“Chủ tử yên tâm, nô tỳ sẽ chú ý.”
“Ừ.”
Tĩnh Thái Phi hài lòng, trên đường về không ngừng khen ngợi nơi này, hết sức ẩn hết tâm sự vào trong, nhìn không có gì khác thường.
Thấy bà vui vẻ, Tri Y cũng vui vẻ, nhảy nhót không ngừng, không biết rằng Từ ma ma ở đằng sau nhìn nàng trong mắt một mảnh buồn rầu.
Đêm đến, Tri Y sau khi lau mặt bằng nước ấm, nửa khắc sau chạy đến trước giường Tĩnh Thái Phi, “A ma, ngủ.”
“Tối nay a ma muốn ngủ một mình.” Tĩnh Thái Phi dịu dàng nói với nàng, “Hàm Bảo Nhi sang phòng bên cạnh, để Từ ma ma giúp con ngủ có được không?”
Tri Y nghi hoặc nhìn bà, một lúc sau mới ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”
“Ban đêm đừng đá chăn, buồn tiểu thì kêu Từ ma ma giúp con.” Tĩnh Thái Phi nhẹ giọng dặn dò, xoa xoa gò má ấm áp của nàng, “Đừng để nhiễm bệnh, nếu không a ma sẽ lo lắng.”
“Vâng.”
“Nếu có chuyện gì không hiểu, hỏi các ma ma, nếu có ai khi dễ con, bảo các ma ma giúp con làm chủ.” Tĩnh Thái Phi vẻ mặt càng nhu hòa, “Còn có Thái Hậu nương nương mà lúc trước con từng gặp, đó cũng là ‘A ma’ của Hàm Bảo Nhi, Hàm Bảo Nhi phải thân thiết với người, phải hiếu thuận với người như khi con hiếu thuận với a ma vậy.”
Tri Y nghiêng đầu, hồi lâu mới ngoan thuận lên tiếng, “Vâng.”
“Ngoan lắm.” Tĩnh Thái Phi vỗ vỗ nàng, “A ma mệt rồi, Hàm Bảo Nhi cũng đi ngủ đi.”
Tri Y nghe lời đi ra, bước đến ngưỡng cửa thì Tĩnh Thái Phi bên trong gọi lại, “Hàm Bảo Nhi.”
Quay đầu lại, đã thấy Tĩnh Thái Phi nước mắt lưng tròng, “Kêu một tiếng ‘A ma’ cho a ma nghe.”
“A ma, a ma, a ma ~” Tri Y giọng nói mềm nhũn, nhấc chân phi trở lại, “A ma không khóc.”
“Không khóc.” Tĩnh Thái Phi lau nước mắt, “Đừng qua đây nữa, mau đi ngủ đi.”
Thấy Tri Y không đồng ý, Từ ma ma bèn trực tiếp ôm nàng đi.
“Từ ma ma.” Tri Y trong ngực bà khẽ nói, “Bồi a ma.”
Nghe vậy bước chân Từ ma ma bất giác càng nhanh hơn, giọng nói cũng trở nên kỳ quái, có chút nghẹn ngào, “Lão nô…Lão nô sáng mai sẽ đi bồi, bây giờ lão nô hầu hạ cô nương ngủ.”
“Ừ.” Tri Y nằm xuống, để Từ ma ma mặc áo ngủ gấm màu hồng cho mình, “Sáng mai, nhìn a ma.”
“Được.”
Mang theo nụ cười ngọt ngào, Tri Y chìm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, khi chân trời vẫn sẩm tối, trong Tĩnh Từ cung truyền tới tiếng bát vỡ, tiếp đó là tiếng la khóc vang vọng, “Tĩnh Thái Phi nương nương, đã qua đời ——”
Tĩnh Từ cung nhất thời lâm vào một trận bi thương, cung nữ ma ma đứng ở cửa đồng loạt khóc.