Tuyên Đế hay tin, lập tức chạy đến Tĩnh từ cung, đoạn đường có phiến băng mỏng làm hắn thiếu chút nữa bị ngã, An Đức phúc đỡ lấy hắn, lo lắng lên tiếng “Hoàng thượng coi chừng.”
“Mẫu hậu đâu?”
“Thái hậu nương nương cách gần đó, chắc hẳn đã đến Tĩnh Từ cung.” An Đức phúc than nhẹ một câu “Hôm qua còn khỏe mạnh như vậy, chẳng ngờ Thái phi nương nương hôm nay đã…”
Hắn cũng đã nghĩ đến cái gọi là “Hồi quang phản chiếu” giải thích, chỉ là Tĩnh thái phi hôm qua bộ dáng lúc ăn trưa, rõ ràng là tốt lên rồi, sao có thể đảo mắt cái liền thăng tiên.
Đi qua một mảnh rừng mai, một trận hàn phong đánh tới, khiến hồng mai rụng xuống như mưa, dày đặc cả bầu trời, cơ hồ muốn hòa cùng tuyết trắng rơi xuống, cứ như đang tiễn đưa ai…Tuyên Đế ngẩn ra, nhớ tới Tĩnh Thái Phi cực yêu thích rừng mai này, ngày trước thân thể còn khỏe mạnh, lúc vào đông sẽ ở trong rừng nấu tuyết pha trà, thưởng thức hồng mai.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng?” Tiếng gọi của An Đức phúc làm hắn trở về, “Đã đến Tĩnh Từ cung.”
“Ừ” Tuyên Đế vuốt cằm, bước dài lên bậc thềm, đập vào mắt hắn là Tri Y đang đứng ngoai tẩm điện.
Gió lạnh ào ào, tiểu cô nương đứng ở nơi đó cố nhìn vào bên trong, đôi mắt cùng chóp mũi đều hồng hồng, cũng không gào khóc giống loại trẻ con bình thường, chỉ ở kia nhỏ giọng nức nở, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn bị nước mắt thấm ướt. Nàng bị Từ ma ma gắt gao giữ lấy, một đôi tay nhỏ bé với vào trong điện, miệng không ngừng hô “A ma, a ma”.
“Cô nương, không được, không được vào.” Từ ma ma thần sắc bi thống, nàng nhớ lời dặn đêm qua của chủ tử, đừng để cô nương thấy được tình trạng người lúc chết, tránh làm nàng sợ.
Từ ma ma không khỏi thầm nghĩ: Nếu đã không yên lòng về cô nương, chủ tử ngài làm sao sớm như vậy đã rời đi!
“Gặp a ma.” Tri Y sốt ruột ngửa đầu nhìn Từ ma ma, nàng sẽ không đánh Từ ma ma, chỉ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn bà, bên trong tràn đầy khát vọng thâm thiết nhất của một hài tử. Nhưng sự hiểu chuyện này lại làm người bên cạnh xót xa. Nếu như tiểu cô nương khác náo loạn một trận, thì nàng hết lần này đến lần khác vẫn luôn biết điều như vậy, chỉ muốn a ma của nàng mà thôi.
(Thâm thiết: sâu sắc, thiết tha)
Trong tẩm điện truyền đến tiếng khóc của Thái Hậu và các ma ma, Tuyên Đế cước bộ dừng lại, để cho Từ ma ma đem tiểu cô nương vào trong phòng bên cạnh, tự mình cũng đi vào.
Từ ma ma dùng khăn nóng lau qua khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Tri Y, An Đức Phúc bận trước bận sau sai người nhóm chút than vào lò sưởi. Tri Y ngồi trên ghế cao, Tuyên Đế đứng ở trước mặt nàng, thần sắc từ tốn “ Trẫm nhớ được, ngươi gọi là Tri Y?”
Tiểu cô nương còn đang khóc, đánh nấc một tiếng ngửa đầu nhìn, nhưng vẫn biết điều ngoan ngoãn đáp lời, “Gọi, Hàm Bảo Nhi…”
Từ ma ma vội bổ sung, “Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là nhũ danh chủ tử lấy cho cô nương, đại danh là Tri Y.”
“Còn nhớ rõ trẫm là ai không?”
“Dạ, Hoàng thượng…” Tri Y dần dần ngừng khóc thút thít, nhìn trước mặt, từ từ vươn tay nhỏ bé ra bắt được dải thắt lưng bên hông hắn, đầu ngẩng cao hơn chút ít, “Hoàng Thượng, nhìn A ma.”
Nàng năn nỉ Tuyên Đế mang nàng đi xem Tĩnh Thái Phi.
Tri Y cũng không biết Tĩnh Thái Phi làm sao, vào tuổi của nàng cũng khó lý giải thế nào là “qua đời”, “mất”…,chẳng qua nhìn thấy mọi người xung quanh đều khóc miệng hô nương nương chủ tử, nàng cảm thấy Tĩnh thái phi khẳng định như mình lúc trước, bệnh rất đau, cho nên vội vã muốn thấy a ma của nàng.
Tuyên Đế chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn tiểu cô nương, “A ma đi chơi rồi, thật lâu mới có thể trở lại.”
Tính tình hắn vốn không ôn hòa như thế này, chẳng qua do Tĩnh Thái Phi đột nhiên chết đi, khiến hắn nhớ lại bộ dáng người ôn nhu đối đãi với hắn trước đây, lại nhìn Tri Y nhỏ bé, liền không tự chủ sinh ra lòng trắc ẩn.
“Đi chơi?” Tri Y chớp mắt, một giọt lệ run rẩy rơi xuống từ mi mắt, “A ma, mang ta đi.”
“Ngươi còn quá nhỏ.” Tuyên đế do dự một chút, đem tay tiểu cô nương bao trong lòng bàn tay, “Chờ ngươi lớn chút nữa, mới có thể.”
Nước mắt rơi đến khóe miệng, Tri Y mím môi, nhìn hết sức ủy khuất, cũng không hiểu tại sao A ma đi chơi lại không thể mang mình.
Tuyên Đế nắm bàn tay nhỏ ngoài tưởng tượng của nàng, cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại, trong lòng không khỏi cảm giác đau xót, chẳng qua thói quên của hắn vui buồn không lộ ra, trừ phi cùng người cực kì thân cận, còn rất ít đem tâm tình bày ở bên ngoài.
Rời đi chốc lát, An Đức Phúc vội vã chạy về, khom lưng nhỏ giọng bẩm báo: “Hoàng Thượng, Thái Phi nương nương ra đi an tường, lộ nét cười trên mặt.”
Nghe vậy, Tuyên Đế nắm tay Tri Y thật lâu, hồi lâu sau gật đầu.
Tri Y lờ mờ nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, vừa đánh nấc, khó khăn nói: “Nữa, gặp a ma nữa, một lần.”
“…Được” Tuyên Đế đáp ứng, thanh âm nghe tự nhiên, nhưng An Đức phúc trong nháy mắt tinh tường phát giác tâm tình chủ tử giờ phút này, không khỏi rơi lệ.
Tĩnh thái phi làm nguời hiền lành, đối xử với hoạn quan không hoàn chỉnh như hắn không hề phân biệt, khiến cho An Đức Phúc từ sớm đã thêm lòng tôn kính.
Đáng tiếc, ai…