Có lẽ là do đã giải quyết được vướng bận trong lòng, bây giờ tâm tình Tĩnh Thái Phi tốt hơn nhiều, dùng cơm xong Tĩnh Thái Phi để Đào ma ma đỡ mình tản bộ dọc hành lang. Tuyên Đế vì còn bận rộn sự vụ, sau khi lệnh cung nhân coi sóc cẩn thận thì rời đi cùng An Đức Phúc.

Kinh thành nằm ở phương Bắc, giờ này tuyết xuân còn chưa tan hết, Vân Thanh hồ nơi ngày thường nuôi cá, bây giờ phía trên bề mặt đã phủ một lớp băng mỏng, xuyên qua lớp băng có thể ẩn ẩn hiện hiện mà trông thấy những cái đuôi cá lấp lánh muôn màu, đây âu cũng là mĩ cảnh vườn xuân.

Quanh bờ hồ lác đác vài tòa đình các tinh xảo, nghe nói bảng tên của chúng đều do một tay Tuyên Đế thảo, mỗi tháng sẽ có thợ nghề cẩn thận lau chùi tu sửa. Trên đỉnh lầu các là các con thần thú hoặc ngồi hoặc đứng, uy phong lẫm liệt, chẳng qua hiện tại đều bị sương mù một tầng trắng xóa che đi, hư hư ảo ảo.

Những giọt băng ở bốn góc mái đình long lanh trong suốt, sau giờ ngọ ánh mặt trời xuyên qua băng phản xạ lại có chút chói mắt, rồi chợt có giọt băng hóa thành nước mà nhỏ xuống hồ, tạo thành một màn “Nước lay động”

“Khí trời bên ngoài thật dễ chịu”. Tĩnh Thái Phi bước đi chầm chậm, nếp nhăn trên khóe mắt giãn ra, thần thái sáng láng khỏe mạnh, không có điểm nào giống người mắc bệnh lâu năm.

Mấy ma ma nhìn nhau, đáy lòng đều thở dài.

Tri Y được người dắt đi thong thả, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn về phía hồ băng xa xa có cây mai, tràn đầy tò mò.

“Hàm Bảo Nhi.” Tĩnh Thái Phi khom người xuống cười với nàng, “Con mèo của con đâu?”

“Tuyết Bảo hư.” Tri Y cáo trạng, “Ướt, chăn, Từ ma ma tức giận.”

Từ ma ma cười giải thích, “Lão nô cho cô nương uống canh gừng, cô nương không muốn uống, lão nô còn tưởng là cô nương không muốn uống nên làm đổ bát canh, không ngờ lại ủy khuất cô nương.”

Tri Y gật đầu một cái, như chuyện đúng là như thế, “Ủy khuất.”

Lời này khiến đám người ma ma bật cười, Tĩnh Thái Phi vui vẻ xoa xoa mũ dạ trên đầu nàng, “Tuyết Bảo Nhi hư như vậy, chúng ta duổi nó đi nhé?”

Nghĩ nghĩ, Tri Y vẫn là lắc đầu, che chở mèo con, “Không muốn.”

Đang đi, nàng bỗng nhiên dừng lại, chân nhỏ lon ta lon ton chạy đến chỗ bụi hoa, thân hình lảo đảo lắc lư khiến cho Tĩnh Thái Phi nhìn mà thót cả tim, “Nhanh, lên đỡ cô nương.”

Đưa về một đóa hoa sắp nở màu hồng, Tri Y ánh mắt đầy mong chờ nhìn Tĩnh Thái Phi, “A ma cài.”

“Các tiểu cung nữ thường cài hoa lên đầu, không ngờ cô nương để ý.”

Vân ma ma cười, “Trời lạnh nên hoa còn chưa nở, nhưng cô nương tinh mắt, liếc mắt một cái liền tìm được nụ hoa thật hiếm có.”

Tĩnh Thái Phi nhận lấy, điểm điểm cái mũi nhỏ của nàng, “A ma già rồi, cài những thứ này không hợp, hơn nữa cũng khó nhìn.”

Tri Y nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu, “Đẹp mắt.”

“Cô nương thấy đẹp, chủ tử hà tất phải khiêm tốn.” Vân ma ma thay Tĩnh Thái Phi cài lên, “Ai chẳng biết chủ tử của chúng ta ban đầu là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, sao lại không hợp chứ.”

“Đúng đúng, nô tỳ thấy cô nương thập phần giống chủ tử, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành mỹ nhân chọc người thương.” Đào ma ma nhỏ ý khuyên giải, “Nếu không phải nô tỳ là người biết rõ sự tình, chỉ sợ sẽ coi cô nương là cháu ruột của chủ tử mất.”

“Chỉ biết nói lời ngọt dỗ ta.” Tĩnh Thái Phi mắng bà, rồi để Từ ma ma dắt Tri Y, nhìn một chút, chợt cười khẽ, “Ngươi vừa nói, bây giờ ta nhìn lại, quả thật cũng có mấy phần giống.”

Tri Y nhìn mọi người hồi lâu, chỉ biết gật đầu, trên thực tế không nghe hiểu gì cả, bộ dáng ngốc ngốc đáng yêu.

Đoàn người tiến vào tiểu viện ngồi nghỉ, cung nữ đi theo vội lót đệm, dâng lên lò sưởi tay, đứng chắn hướng gió để cản lại gió lạnh thỉnh thoảng thổi đến.

Tri Y không cho Từ ma ma ôm, tự mình cố gắng ngồi lên ghế, thử mấy lần đều bị trượt xuống, quay đầu thì thấy Tĩnh Thái Phi và các ma ma đang nhìn mình, suy nghĩ một lát rồi dứt khoát nói: “Đứng.”

Còn biết tìm cớ cho mình, Tĩnh Thái Phi hiếm khi thấy bộ dáng thông minh nghịch ngợm của nàng, vui vẻ nói: “Thật tốt, Hàm Bảo Nhi của chúng ta không thích ngồi.”

Lúc đầu khi tiểu cô nương bị ôm tới Tĩnh Từ cung luôn nhút nhát sợ sệt, không hề có dáng vẻ mà một đứa trẻ nên có, Tĩnh Thái Phi còn lo chính mình nuôi không tốt đứa nhỏ này, chuyện ngày hôm nay đã đủ làm cho bà mừng rỡ khôn xiết.

Một khối băng trên cấy quế trong viện rơi xuống, phát ra tiếng va chạm thanh thúy, làm Tri Y sợ hết hồn, được Từ ma ma che lại hai lỗ tai.

“Vân Thanh hồ mặt trên vẫn còn đóng băng ư?” Tĩnh Thái Phi bỗng nhiên lên tiếng.

“Là một lớp băng mỏng.” Đào ma ma giúp bà kéo chặt áo khoác ngoài, “Nhưng vẫn có thể từ trên nhìn rõ đáy hồ, chủ từ là nhớ ‘Kim Trâm’ sao?”

Kim Trâm là con cá Tĩnh Thái Phi thả xuống mười mấy năm trước, toàn thân màu trắng, chỉ riêng trên đầu có thêm một vệt sáng chói màu vàng kim, như cài một cây trâm vàng, nên gọi là ‘Kim Trâm’.

Hàng năm Tĩnh Thái Phi cứ cách một đoạn thời gian sẽ đi xem nó, nếu không, trong lòng khó tránh khỏi trống trải.

“Kim Trâm yêu thích sống gần Tĩnh Từ cung, nó lại không ham di chuyển, chủ tử đi nhất định có thể gặp nó.” Đào ma ma vừa đỡ bà vừa nói, “Đường trơn, chủ tử cẩn thận.”

Tri Y cũng đi theo tới bờ hồ, lan can cẩm thạch còn cao hơn cả nàng, nàng cố nhón chân lên cũng không thấy được mặt hồ, Từ ma ma ôm nàng vào trong lòng, cẩn thận đứng cách lan can một đoạn.

“Cá, cá.” Tri Y hăng hái chỉ vào mặt băng, nàng rất rất thích những thứ nhiều màu sặc sỡ.

“Là cá.” Tĩnh Thái Phi gật đầu, quay lại cười với nàng, “A ma hôm trước mới dạy con đây là cá gì, con còn nhớ không?”

Tri Y thu tay về, chọc chọc hai má, nhăn mày suy nghĩ, lát sau rõ ràng nói: “Là cá~chép.”

“Đúng.” Tĩnh Thái Phi cao hứng hôn nàng một cái, “Hàm Bảo Nhi của chúng ta thật thông minh.”

Tri Y cười theo, bỗng nhiên Đào ma ma bên cạnh vui mừng lên tiếng, “Chủ tử, là Kim Trâm, ngay bên dưới.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play