Trời chưa sáng, An Đức Phúc đã đứng ở ngoài trướng đánh thức Tri Y, nói Tuyên Đế đã thức giấc gọi “Tiểu Ngưu” vào hầu hạ. Mặt An Đức Phúc đầy lo lắng và áy náy, ngược lại giống như hắn làm sai chuyện, đúng là Tri Y có chút buồn ngủ, nhưng vẫn lên tinh thần dậy rửa mặt, Tích Ngọc giúp đỡ hóa trang.
“Trong quân không có xiêm y thích hợp?” Từ chỗ các tướng sĩ luyện binh trở vể Tuyên Đế nhìn một vòng quanh trướng, một khắc trước còn thong thả ung dung dùng cháo, thình lình phát ra tiếng làm Tri Y ngẩn ngơ, sau đó liều mạng gật đầu.
Nói như thế nào thì Tri Y cũng là một thiếu nữ mười lăm cái niên hoa, dáng người mạn diệu dần dần nảy nở, nếu không cố ý mặc xiêm ý rộng một chút, chẳng phải sẽ dễ dàng bị phát hiện sao.
Quét về phía góc áo đang bị nàng vò nhàu, Tuyên Đế không nói gì nữa, để người nhận lấy chén, gấp sách đứng lên, trầm giọng nói: “Lấy kiếm.”
Kiếm? Kiếm gì? Thiếu chút nữa Tri Y lên tiếng theo bản năng, dư quang kịp thời liếc đến bảo kiếm treo ở trong trướng, vội tiến lên gỡ xuống, vì xem nhẹ trọng lượng của thanh kiếm, nháy mắt bị lôi xuống, thiếu chút nữa bị đập vào mu bàn chân, cuối cùng khi đứng yên trong lòng may mắn thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên thu hồi mũi chân, Tuyên Đế nhíu mày, “Kiếm cũng lấy không xong?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT