Tri Y nghẹn khí, trong lòng ủy khuất, cúi mặt, âm thầm tự niệm vài câu “Ghi nhớ ghi nhớ, đây là Hoàng Thượng, mình chỉ là tiểu binh thấp kém”, cuối cùng vẫn nhẫn nại không dậm chân.
Hơi chút thuần thục đi pha trà châm trà, cung kính dâng lên, biểu hiện như thế làm Tuyên Đế hơi nhướn mày khó nhận ra, có chút ngoài ý muốn nàng lại có thể trầm ổn như thế.
“Có biết viết không?”
Theo bản năng Tri Y muốn gật đầu nhưng đảo mắt nhớ đến Tuyên Đế rất quen thuộc với chữ nàng viết, gật một nửa lại uốn éo, lắc mạnh vài cái.
Cảm thán tiểu Hoàng Hậu nhà mình tâm cảnh giác rất lớn, Tuyên Đế hơi câu môi, miệng lại lạnh lùng nói, “Vừa không biết văn, cũng không biết võ, trong quân không cần người vô dụng như thế. Mặc dù đi Hải Thanh quốc với trẫm cũng chỉ là tìm cái chết vô nghĩa.”
Đầu vẫn còn lắc chợt ngây người, Tri Y nhớ rõ ràng cách đây một giây Hoàng Thượng vẫn còn đang tươi cười tỏ vẻ tâm tình rất tốt, sao đảo mắt đã thành khuôn mặt băng sương rồi? Chẳng lẽ khi đối diện với người khác Hoàng Thượng sẽ lãnh khốc bất cận nhân tình như thế sao…..
An Đức Phúc vội vàng lên tiếng bổ cứu “Hoàng Thượng, hắn ban đầu hắn chỉ là một binh lính phụ trách củi lửa a….”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT