Tri Y mờ mịt nhìn lại, con vịt nhỏ trong lòng thuận thế kêu hai tiếng. Tuệ Giác mỉm cười gật đầu, “Nói đúng ra, là có quan hệ với vịt hoang trong ngực Mộ cô nương.”
“Chẳng lẽ thật sự muốn đem chúng nó đi nướng?” Tiểu cô nương hơi lo lắng.
Tuệ Giác hơi giật mình, “Đương nhiên không phải.”
Tuệ Giác giải thích trên Bình Phong Đảo có nhiều chim quý hiếm kỳ dược, hắn tinh thông y thuật, lúc trước cũng đi qua một lần, biết trên đảo có một loại dược thảo có thể giải loại độc giống bệnh dịch tả này. Nhưng những dược thảo đó phần lớn sinh trưởng ở nơi hẻo lánh khó thấy, con người khó có thể lấy được, nhưng đối với đám vịt trời này thì lại dễ dàng hơn nhiều.
Đáng tiếc tuy rằng đám vịt này rất có linh tính, cũng đã được hắn dạy dỗ, nhưng rất bướng bỉnh, sợ là sẽ không ngoan ngoãn nghe Tuệ Giác nói đi lấy rất nhiều dược thảo tới. Vì chuyện này Tuệ Giác còn đang phát sầu, biết được chúng nó nghe lời Tri Y như vậy đã yên lòng.
“Quả nhiên Mộ cô nương là phúc tinh của Hoàng Thượng và Tuyên triều ta.” Tuệ Giác nhẹ nhàng nói một câu đã đem Tri Y nâng tới độ cao như thế, “Nếu đám vịt này đã thân cận ngài như thế nên muốn dựa vào Mộ cô nương tới cứu trị những thôn dân đó.”
Tuyên Đế không dấu vết quét mắt liếc hắn một cái, đương nhiên biết lời này của Tuệ Giác là có ý gì, đây là hắn đang tạo thế cho Tri Y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT