Thanh âm Tuệ Giác không lớn, nhưng trong liễn yên tĩnh, không chỉ có Tuyên Đế và Tri Y, ngay cả An Đức Phúc canh ở bên ngoài cũng nghe thấy lời này, giật mình rất nhiều không tự giác dựng lỗ tai lên.
“Phượng hoàng xuất thế?” Tuyên Đế bất động thanh sắc, thần sắc bình tĩnh, tầm mắt xẹt qua trên mặt Tri Y, “Lời này của đại sư là có ý gì?”
Tri Y ôm một con vịt trời nhỏ, thuận thuận mao sờ sờ đầu, quay đầu lại liền nghe thấy lời này, đôi mắt nghi hoặc chuyển đi, cũng tò mò nhìn phía Tuệ Giác.
Bất luận là Đàm Chi Châu hay Thái Hậu cũng chưa bao giờ nói cho Tri Y về việc mệnh cách phượng hoàng, một là sợ nàng quá nhỏ sẽ không hiểu, vả lại loại chuyện này vốn là không tốt lắm nếu để truyền khắp nơi. Lần đầu nghe thấy lời như thế này đương nhiên Tri Y thấy rất khó hiểu.
“Chuyện này…bần tăng không thể xác định, còn cần hỏi lại một số chuyện.” Tuệ Giác chắp tay hành lễ, lấy ra một thứ giống la bàn, đùa nghịch vài cái, “Xin hỏi tiểu thí chủ, có thể báo bát tự cho bần tăng không?”
Khi phê mệnh cho Tuyên Đế lúc còn niên thiếu, Tuệ Giác cũng làm như vậy, Tuyên Đế còn nhớ rõ trên bàn kia vẽ bát quái đồ và thập can mười hai chi, có khắc một chút Phật văn độc nhất của Phật gia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT