Trong mắt Tuyên Đế mỉm cười, ngây người phát ngốc nhìn tiểu cô nương như vậy.
Mới an tĩnh được non nửa canh giờ, đám vịt bên ngoài lại kích động, càng kích động hơn so với chúng nó chính là thị vệ, “Hoàng Thượng, Tuệ Giác đại sư cầu kiến! ——”
“Tuệ Giác đại sư” “Đại sư ——”
Đông đảo thanh âm thành kính vang lên, một vị mặc trường bào màu xám khuôn mặt tăng nhân hòa ái đứng ở cách đó không xa, cao giọng nói: “Hoàng Thượng, bần tăng Tuệ Giác cầu kiến thánh giá.”
Thanh âm hùng hồn, nếu không được chính tai nghe, người khác tuyệt đối không đoán ra đây là xuất phát từ một vị tăng nhân đã qua cái tuổi xưa nay hiếm thấy.
Vài vị cao tăng của Tàng Vân Tự ở Bát Tiên Sơn dường như là tín ngưỡng của tuyệt đại đa số người Tuyên triều, từ trước đến nay hoàng thất cũng tôn sùng gấp đôi, địa vị này đương nhiên không gì sánh kịp. Trong đó Tuệ Giác nổi danh nhiều năm, nghe nói vẫn luôn vân du tứ hải, bố thí phật hiệu, ít có người thấy, không nghĩ tới thế nhưng sẽ xuất hiện vào giờ này khắc này ở nơi đây.
Sau lần phê mệnh cho mình lần đó, Tuyên Đế cũng chưa gặp lại Tuệ Giác, tuy rất ngoài ý muốn nhưng hắn kiềm chế suy nghĩ cuồn cuộn, trầm giọng nói: “Truyền.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play