Trở Về Từ Địa Ngục

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Chương 5: Kế hoạch nuôi dưỡng Thạch Meo Meo

Tháng bảy mùa hè nóng rực, Tự Thành là thành phố ở Giang Nam nên không quá nóng như quê nhà của Thư Việt. Nhưng ngày nào cũng duy trì nhiệt độ cao, tận 30 mấy độ thật sự khiến người ta không chịu nổi, huống hồ bản thân Thư Việt lại là người không chịu được cái nóng.

Thời tiết càng nóng, sẽ càng chán ăn hơn.

Thư Việt lại không để ý chuyện ăn uống của mình, mấy ngày nay mỗi bữa ăn hai chén cháo với chút dưa muối là xong việc, trái lại cậu rất để ý đến chuyện ăn uống của Thạch Ngật. Thạch Ngật vốn đã ăn ít, bây giờ trời càng lúc càng nóng chắc chắn càng chán ăn hơn, thời gian dài làm sao cơ thể chịu nổi.

Hôm qua Thư Việt đã quyết tâm sẽ tốt với Thạch Ngật hơn nữa, rèn sắt khi còn nóng, vậy bắt đầu từ hôm nay đi.

Bước đầu tiên của kế hoạch nuôi dưỡng Thạch Meo Meo là: Làm giãn dạ dày của mèo con, nuôi cho béo nặng lên 10kg.

Thật ra Thư Việt là người rất thích ngủ nướng, ngày nghỉ thường 9 – 10 giờ mới dậy, nhưng mùa hè này bởi vì có Thạch Ngật mà cậu trở thành người dậy sớm chuyên nghiệp không sót ngày nào, nhờ đó mà bỏ được thói quen xấu là ngủ nướng, cảm ơn Thạch Ngật.

Tối hôm qua cậu đã nghiên cứu thực đơn cho mùa hè, quyết định sáng nay sẽ làm bữa sáng.

Một chén cháo bí đỏ, một miếng thịt bò chiên, một đĩa trứng cuộn, một quả trứng vịt muối, một đĩa dưa chua khai vị đặc biệt của đầu bếp Thư và một đĩa trái cây đã gọt sẵn.

Thạch Ngật ăn ít nên cậu không nấu quá nhiều, nhưng phải làm phong phú để tạo cảm giác thèm ăn.

Nhìn thấy thành quả mỹ mãn và ngon miệng trước mắt, Thư Việt vô cùng hài lòng, vui vẻ huýt sáo một cái.

Thư Hoa Sơn vừa dậy nhìn thấy bóng người không nên xuất hiện ở bàn cơm vào lúc này và bữa sáng thịnh soạn trên bàn mà không nói nên lời.

Nhiễm Tâm ngồi trên sofa ăn trái cây trông vô cùng bình tĩnh, là do bà đã ngạc nhiên rồi.

Lúc nãy bà thức dậy chuẩn bị làm bữa sáng thì đã nhìn thấy con trai cưng bận rộn dưới bếp, bà muốn giúp đỡ mà nó không cho bà nhúng tay vào.

Nhiễm Tâm vui vẻ nói: “Thư Thư trưởng thành rồi, biết chăm sóc người khác rồi.”

Thư Hoa Sơn cười theo: “Con ngoan biết thương ba mẹ rồi, lát nữa ba sẽ dứt hết không chừa tí nào.”

Ông nói xong, vừa định ngồi xuống ăn thì bị Thư Việt cản lại: “Ba, bữa sáng của ba với mẹ trong bếp đó, hai người tự đem ra nha, sắp đến giờ rồi con đi đưa cơm cho khách phòng 102 đây, đợi con về ăn sáng chung nha.”

Nói xong chạy vụt đi như một cơn gió, để lại hai vợ chồng Nhiễm Tâm và Thư Hoa Sơn nhìn nhau không biết nói gì. Hai người đi vào nhà bếp thì chỉ nhìn thấy bát cháo với bánh bao, bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ như con trai có vợ quên mất ba mẹ.

Bước thứ hai của kế hoạch nuôi dưỡng Thạch Meo Meo, cạy cái miệng cắn chặt của mèo con ra, dụ nó kêu meo meo.

Thế là bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày ba lần, trước khi đưa cơm Thư Việt sẽ theo thói quen hỏi Thạch Ngật muốn ăn gì, tuy luôn là Thư Việt tự hỏi tự trả lời nhưng cậu không thấy chán tí nào, nói chuyện một mình vẫn rất hăng hái.

Sáng 6:00

— Buổi sáng tốt lành nha Thạch Ngật!

— Sáng nay anh muốn ăn gì?

— Sandwich được không? Sandwich trứng với thịt bò và rau xà lách nha, em nghĩ anh rất thích ăn thịt, thịt bò xào lần trước anh ăn sạch hết luôn! Vậy món này chắc anh cũng thích ha?

Sáng 7:40

— Ha ha ha, em đã nói anh sẽ thích mà! Ăn hết không thừa chút nào luôn, em phải thêm lượng thức ăn thôi, xem ra tài nấu nướng của em cũng không tệ lắm đúng không?

Trưa 11:30

— Chào buổi trưa Thạch Ngật!

— Trưa nay ăn gì đây nhỉ?

— Lâu rồi không ăn mì, hôm nay ăn cháo bắp với mì gà nha? Tối qua em làm chân gà xả tắc kiểu Thái, mới vừa nếm một cái, má ơi ngon lắm luôn! Cho anh nếm thử nè.

— À còn có canh đậu xanh, món thiết yếu và thần khí giải nhiệt mùa hè đó, mẹ em nấu một nồi lớn lắm, em uống cái này thay nước lọc siêu giải khát luôn.

— Tối qua em làm lạnh cho anh một bình rồi, không bỏ đường, em sẽ để riêng một đĩa đường nhỏ, anh tự nếm rồi thêm vào nha.

Trưa 12:40

— Khẩu vị của anh gần đây tốt hơn rồi đó! Mấy hôm nay không bỏ thừa món gì hết, em nở mày nở mặt quá, em thấy mình sắp kế thừa sự nghiệp của ba em được rồi ha ha ha.

Chiều 3:00

— Chào buổi chiều, Thạch Ngật!

— Anh ngủ trưa dậy chưa? Mẹ em xem phim Hàn máu chó trong tiệm khóc nước mắt nước mũi tèm lem, rút hết cả hộp giấy rồi.

— Kim chi và mì lạnh trong phim nhìn cũng ngon lắm, tối nay chúng ta ăn món này nha!? Em thử xem.

Chiều 5:50

— Ha ha ha ha ngon lắm á! Em tới rồi.

Tối 10:00

— Chào buổi tối, Thạch Ngật!

— Hôm nay trăng tròn ghê, em ngửi thấy hương hoa nhài thơm lắm, rất dễ chịu, anh cũng mở cửa sổ ngửi thử xem.

— Ngủ thôi, mai lại là một ngày mới, ngủ ngon, mơ đẹp.

Nội dung trò chuyện mấy ngày nay hầu như là Thư Việt đơn phương nói với Thạch Ngật, cơ bản xoay quanh chủ đề ẩm thực, Thư Việt không dám gửi quá thường xuyên vì từ lần đầu tiên nói chuyện cậu đã nhận ra Thạch Ngật không thích giao lưu với người khác, cho dù là chat online anh cũng sợ hãi và kháng cự.

Có thể những tin nhắn này gửi đi không có ai đọc, nhưng Thư Việt không để ý, cậu chỉ hi vọng giây phút đối phương khó khăn mở điện thoại lên và nhìn thấy nội dung trò chuyện này, sẽ khiến anh vui hơn một chút, tốt nhất là có thể chọc anh cười.

Kem với đồ ăn vặt trong nhà hết sạch rồi, Thư Việt ăn tối xong chuẩn bị đi siêu thị mua một ít với tiện thể tiêu cơm luôn.

Mất khoảng 20 phút mới đi bộ đến siêu thị lớn gần nhất, Thư Việt đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình với quần short thể thao đen dài đến đầu gối, chân mang đôi dép lào, ung dung chậm rãi đi đến đó, cả người thoạt nhìn hết sức lười biếng và tùy tiện.

Nhưng thật ra ngoại hình như Thư Việt là kiểu rất được yêu thích, từ nhỏ đến lớn dù trời nắng cỡ nào cậu cũng thích chạy ra ngoài chơi, đã vậy bẩm sinh có nước da trắng, gương mặt dịu dàng, dưới hàng lông mi dày là đôi mắt mỗi khi cười lên là cong cong như vầng trăng khuyết. Sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn ngọt ngào như tô điểm thêm, toàn thân đầy hơi thở thiếu niên.

Nhưng Thư Việt lại hiếm khi cười, nếu hỏi cậu không hài lòng điểm gì trên mặt mình thì chính là đôi mắt này, cười lên cong cong làm cái gì không biết, thà thích ai người đó cong coi tốt hơn không. Nhìn chẳng sang tí nào, không phù hợp với khí chất oai phong của cậu.

Đẩy nửa xe đồ ăn bảo bối mùa hè, Thư Việt tìm quầy thu ngân ít người xếp hàng tính tiền, lấy điện thoại chụp chiếc xe đẩy rồi mở giao diện wechat tán gẫu với Thạch Ngật.

— Chào buổi tối, Thạch Ngật!

—  Đính kèm hình ảnh

— Em đang đi siêu thị, mua kem với trái cây em thích nè, anh muốn ăn không?

Thư Việt do dự một lúc, lại nhắn thêm một câu.

— Đợi em về em mang sang cho anh nha? Giải nhiệt.

Vẫn là một ngày không được hồi âm, Thư Việt suy nghĩ một lúc rồi quyết định thử xem. Thứ nhất là sợ Thạch Ngật nằm ở nhà suốt sẽ bị cảm nắng, thứ hai là muốn xác nhận xem rốt cuộc Thạch Ngật có đọc tin nhắn cậu gửi đến không.

“Xin chào, bạn có cần túi không?”

“Cần, cảm ơn.”

Phía trước truyền đến giọng nói quen thuộc, Thư Việt rướn người ra phía trước nhìn, ô kìa, đây không phải là bạn nhỏ ngồi cùng bàn với cậu sao.

Nhìn xem Chu Mục Thâm mua cái gì, mắt Thư Việt hiện lên ý cười trêu chọc, cậu hơi cúi người đến gần tai Chu Mục Thâm, nhỏ giọng trêu: “Ái chà chà, không ngờ học sinh xuất sắc cũng thích ăn thực phẩm rác nha.”

Chu Mục Thâm ngạc nhiên quay đầu, mắt nai con hết sức vui vẻ: “Thư Việt! Thật là trùng hợp!”

Nếu không nhờ lần này trùng hợp gặp được, Thư Việt sẽ không biết Chu Mục Thâm ở chung cư cạnh siêu thị, thì ra nhà hai người gần nhau thế. Nghĩ vậy cậu bèn trêu Chu Mục Thâm không xem cậu là bạn, bạn nhỏ cùng bàn lại không hiểu cậu đang nói đùa, cứ tưởng là thật, vẻ mặt hết sức sốt ruột phản bác: “Tớ xem cậu là bạn mà, tại cậu chưa từng hỏi tớ thôi.”

Chu Mục Thâm cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là quá đơn giản, người ta nói gì cũng tin, không biết đùa.

Vì thế Thư Việt cũng không trêu nữa: “Rồi rồi biết rồi, là bạn, bạn tốt, được chưa.”

Chu Mục Thâm gật đầu lia lịa.

Ra khỏi siêu thị chưa đến hai bước đã đến cửa chung cư nhà Chu Mục Thâm, bạn nhỏ cùng bàn chẳng giấu được tâm tư gì cả, sự không nỡ sắp tràn ra ngoài luôn rồi kìa, giống như trơ mắt nhìn món đồ chơi yêu thích bị cướp đi lại không dám lên tiếng.

Thư Việt cảm thấy buồn cười, gọi Chu Mục Thâm vừa xoay người đi lại: “Thâm Thâm, tới nhà tớ chơi một lúc không?” Thế là vị hiệp khách đi dạo siêu thị một mình, khi về lại nhặt được cái đuôi nhỏ.

Đầu tiên Thư Việt đưa Chu Mục Thâm đến tiệm để chào hỏi mẹ, sau đó cậu về nhà để bỏ đồ vào trong tủ lạnh, lại cắt nửa trái dưa hấu, cầm một ít kem chuẩn bị đi đưa cho Thạch Ngật.

Cậu lấy điện thoại ra định báo trước một tiếng… Đệt! Con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó ! ! ! ! ! !

— Không cần, cám ơn.

Thư Việt không dám tin nhìn đi nhìn lại bốn chữ và một cái dấu phẩy trên màn hình, mắt chớp chớp nhìn lên trên tên, ID biệt danh là Thạch Meo Meo, không sai, đúng là anh ấy .

Mặc dù từ chối, nhưng ít ra cũng đã trả lời cậu! Họ đang trò chuyện với nhau, không phải một mình Thư Việt diễn độc thoại nữa, Thạch Ngật nhìn thấy cũng sẽ đáp lại.

Trong nháy mắt trái tim Thư Việt như đang tham gia cuộc thi chạy nướt rút 100 mét, hô hấp khó khăn, kích động đến mức viền mắt nóng lên.

Trước đó Thư Việt chỉ đơn phương tự hỏi tự trả lời, không dám hi vọng Thạch Ngật sẽ đáp lại, cậu cũng chưa từng nghĩ mấy chữ đơn giản thế này lại mang đến cho cậu cảm giác thỏa mãn mãnh liệt đến như vậy.

Thư Việt nghĩ, nếu cậu tốt với Thạch Ngật hơn chút nữa, cậu hi vọng Thạch Ngật có thể cởi bỏ bóng ma tâm lý, một lần nữa đứng dưới ánh nắng mặt trời.

Kế hoạch nuôi dưỡng Thạch Meo Meo đã nhảy vọt đến mốc quan trọng rồi! Đồng chí Thư Việt biểu hiện cực kì xuất sắc, đêm nay tự ban thưởng cho mình hai cây Cornetto.

Sau khi tự tuyên bố ban thưởng, Thư Việt không nhịn được bật cười, dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà bếp, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết kia chứa đầy ý cười, đặc biệt sáng ngời như trân châu.

Cậu lấy dưa hấu và kem ra ngoài, lòng rạo rực gõ chữ trả lời, được voi đòi tiên muốn tán gẫu tiếp: — Được, vậy mai em hỏi lại.

— Em đi siêu thị thì gặp bạn cùng bàn, là một tên mọt sách dễ thương, tên Chu Mục Thâm, là đứa bạn duy nhất của em ở trường.

— Ha ha ha ha anh biết cậu ấy mua gì không? Toàn là mì cay ăn liền và các loại đồ ăn vặt như khoai tây chiên! Em hỏi mới biết thì ra ba mẹ cậu ấy quản lý cực kỳ nghiêm khắc, ngày nghỉ cũng không cho ra ngoài chơi mà phải ở nhà học bài, không cho ăn thực phẩm rác, mỗi ngày đều ăn mấy món dinh dưỡng thanh đạm.

— Người ta đang là thanh thiếu niên đó, sao khắc nghiệt dữ vậy! Xem xem làm con người ta thèm thuồng thành cái dạng gì rồi.

— Mặc dù đáng thương thật nhưng em vẫn thấy buồn cười quá ha ha ha ha. Hai ta biết thôi, không để cậu ấy biết được.

— À phải rồi, anh không biết biểu cảm của cậu ấy lúc nhìn thấy mấy món này đâu, hai mắt sáng lên như động vật ăn thịt bị ép ăn cỏ suốt một năm vậy, chỉ mấy phút là giải quyết hết sạch, dễ thương ghê!

Thư Việt nói chuyện hết sức hưng phấn, tay gõ chữ không ngừng, xem ra có thể chiến thêm 500 chữ nữa, kết quả một chữ của đối phương đã khiến Thư Việt câm nín trong chớp mắt.

— Ồn

Thư Việt chết đi, Thư Việt sống lại, Thư Việt viên mãn rồi, Thư Việt có thể nhắm mắt mỉm cười nơi chín suối rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp