Trở Về Từ Địa Ngục

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Chương 6: Thăm dò

Sau nhiều ngày ‘giao lưu’, Thư Việt đã nắm được thói quen trả lời của Thạch Ngật, buổi sáng không bao giờ hồi âm, buổi trưa thì thỉnh thoảng, buổi tối thì được một hai lần.

Trong đầu Thư Việt đột nhiên hiện bốn chữ ‘Ngày nặng đêm nhẹ’, suy đoán Thạch Ngật mắc bệnh trầm cảm trong lòng Thư Việt càng ngày càng chắc chắn, chỉ kém bước xác nhận cuối cùng. [1]

[1] Thường gặp ở người bệnh trầm cảm, tùy người có người sẽ ngủ ngày thức đêm và ngược lại. Ở người bình thường, buổi sáng là thời gian cảm thấy khoan khoái, đầy năng lượng. Ngược lại, với người bệnh thì tinh thần buổi sáng rất tệ, mãi đến tối mới cải thiện. Và cũng có lúc thời gian phát bệnh là vào ban đêm nên ngủ không được.

Hôm nay ăn tối trong tiệm xong, Thư Việt lại đưa Chu Mục Thâm về nhà như thường lệ.

Nhiễm Tâm rất thích Chu Mục Thâm, dáng dấp dễ nhìn tính tình lại ngoan ngoãn và học giỏi, đúng là điển hình con nhà người ta. Quan trọng là không để tâm chuyện con mình thích con trai, vẫn đồng ý làm bạn với Thư Việt, không để cậu bị cô lập ở trường mới lớp mới.

Biết ba mẹ Chu Mục Thâm phải đi công tác nửa tháng, lo cậu ở nhà ăn uống qua loa nên nửa dụ dỗ nửa ép buộc cậu mỗi ngày qua tiệm ăn cùng.

Chu Mục Thâm ban đầu có hơi ngại vì thấy làm phiền mọi người quá, lúc sau thì thật sự không chịu nổi sự thuyết phục của Nhiễm Tâm, nhắm mắt đồng ý luôn. Lúc ngỏ ý muốn trả tiền thì bị Nhiễm Tâm giả vờ tức giận lại: “Đừng có nói chuyện tiền nong với dì, tổn thương tình cảm lắm, dù sao nhà chúng ta cũng phải ăn cơm, thêm một miệng ăn cũng không có gì khác. Sau này đến giờ cơm bé ngoan phải đến tiệm dì, không thấy cháu dì sẽ giận đó.”

Chu Mục Thâm ăn nói vụng về, liếc nhìn Thư Việt đang ngồi bên cạnh xem trò vui, thấy cậu không có ý giúp đỡ đành phải đỏ mặt đồng ý.

Cậu nghĩ giúp Thư Việt học bổ túc, cũng xem như là báo đáp.

Thư Việt trước mặt người lạ thì rất lạnh lùng, ít cười ít nói. Nhưng một khi đã quen thân rồi thì Thư Việt nói rất nhiều, Chu Mục Thâm chơi chung với cậu đa phần là cậu nói, đề tài trên trời dưới đất có hết. Chu Mục Thâm ngồi nghe, thỉnh thoảng nhỏ giọng đáp lại, sau đó Thư Việt lại tiếp tục độc thoại.

Tối hôm đó không biết tại sao hai người lại nói về vấn đề tuổi tác, lúc đó mới biết mấy ngày nữa sẽ đến sinh nhật Chu Mục Thâm. Cậu nhóc mới 16 tuổi, đúng là thiếu niên như một đóa hoa, Thư Việt thì lớn hơn cậu ta hẳn một tuổi.

Thư Việt hỏi sao cậu chưa đủ tuổi đã học lớp 11, Chu Mục Thâm dùng giọng ‘rất bình thường mà’ để giải thích, “Thi tuyển sinh Phổ thông được tổ chức lúc tớ học năm thứ hai Trung học, thành tích cũng ổn nên được tuyển vào lớp 10 luôn.” [2]

[2] Hệ thống giáo dục bên Trung là 6/3/3: 6 năm tiểu học, 3 năm trung học, 3 năm phổ thông. Nên năm thứ hai Trung học là năm lớp 8, bé Chu thi thử tuyển phổ thông, thành tích oke quá nên cho nhảy cóc lên lớp 10 luôn.

Thư Việt thấy cậu trả lời bình tĩnh như vậy thì tức không chỗ phát tiết, cứ như âm thầm mỉa mình học dở quá nên không được nhảy cóc vậy. Thế là cậu duỗi tay ra dùng sức nhéo cái má bánh bao của Chu Mục Thâm, vừa tức vừa nói: “Thành tích ghê gớm quá ta! Thằng nhóc này!”

Chu Mục Thâm chơi với Thư Việt đã lâu nên không còn sợ cậu nữa, thỉnh thoảng bị cậu trêu đã khai thông huyệt cười, hết sức tốt tính mặc cho Thư Việt nhào nặn, giả vờ khiêm tốn, “Tạm được thôi, cũng không ghê lắm.”

Sắp đến cổng chung cư Thư Việt mới nhớ ra hỏi Chu Mục Thâm muốn ăn sinh nhật thế nào.

Chu Mục Thâm nói không chút đắn đo, “Muốn đi nhảy bungee!” Thư Việt quả thật có hơi bất ngờ, lúc trước thì mua một đống đồ ăn vặt mà ngày thường hiếm khi ăn, giờ thì không chút do dự nói muốn nhảy bungee.

Ban đầu trong mắt cậu Chu Mục Thâm là người hướng nội lại nhút nhát, không dám nói chuyện với cậu, sau đó phát hiện tính cách cậu ta dịu dàng đôi lúc lại rất đáng yêu, nhưng bây giờ cậu mới phát hiện thì ra cậu ta đã kiềm nén sự phản nghịch từ trong xương tủy.

Vì những người giam lỏng Chu Mục Thâm đang đi vắng, nên cậu ta mới gấp gáp phóng thích bản thân, muốn thoát khỏi gông kiềm và tìm lại chính mình.

Chu Mục Thâm nói giúp Thư Việt học cũng không phải nói đùa, dựa vào sức học của Thư Việt cậu ta lập hẳn một bản kế hoạch, khi thầy Chu nghiêm túc dạy học là lúc bạn học Thư Việt không ngừng kêu khổ, chỉ có ba mẹ Thư là vui như mở cờ trong bụng.

Không dễ gì mới làm xong bài tập hè, Thư Việt nhanh chóng đặt bút xuống lấy điện thoại mở baidu ra tìm địa điểm nhảy bungee tốt nhất nhằm đánh lạc hướng thầy Chu, cuối cùng cậu cũng thở ra hơi.

Mà dưới sự giảng dạy tận tâm của thầy Chu, Thư Việt cảm thấy mấy Đại học danh tiếng như đang vẫy tay chào cậu trong tương lai gần.

Thời gian thư giãn nhất trong ngày là trước khi đi ngủ, lúc cậu và Thạch Meo Meo va chạm tinh thần với nhau.

— Chào buổi tối, Thạch Meo Meo!

Lập tức thu hồi tin nhắn trong 1 giây.

— Chào buổi tối, Thạch Ngật! !

— Sáng mai anh muốn ăn gì?

— Bữa sáng truyền thống của nước mình nha, bánh quẩy, sữa đậu nành với trứng rán được không?

— Đúng rồi, mai em phải ra ngoài, sinh nhật Thâm Thâm nên đi nhảy bungee với cậu ấy, thật ra em hơi sợ. Đậu móa hơn 50 mét lận đó! Nhưng mà thằng nhóc ấy còn không sợ thì sao em nói mình sợ được, nên chấp nhận đi luôn rồi T_T

— Hai ngày kế tiếp mẹ em sẽ đưa cơm cho anh, em sẽ dặn mẹ làm thật nhẹ nhàng, đặt mâm cơm xuống rồi đi, sẽ không quấy rầy anh.

— Ngủ ngon, mơ đẹp.

Thư Việt chờ mười phút nhưng màn hình điện thoại vẫn tối đen, không có tin nhắn nào gửi đến.

Hôm nay va chạm tâm linh với Thạch Meo Meo thất bại rồi.

Có điều mấy ngày nay Thư Việt được Thạch Ngật trả lời rồi nên bây giờ tự hỏi tự trả lời không còn thỏa mãn cậu nữa, thế là cậu gửi tiếp mấy tin nhắn quấy rầy.

— Thạch Ngật có đó không, Thạch Ngật ơi.

— Thạch Ngật à? Anh ngủ rồi hả?

— Thạch Ngật, nếu hôm nay anh không trả lời em chắc em không ngủ được quá.

— Đầu óc em ngày mai sẽ mơ màng, hoa mắt chóng mặt uể oải, nhảy bungee có khi sẽ bị xuất huyết não đột ngột, đầu em nổ cái ‘bùm’, lúc đó anh trở thành thủ phạm gián tiếp, chạy không thoát đâu.

Trước lời buộc tội vô liêm sỉ của Thư Việt, bé mèo ngạo kiều cuối cùng cũng chịu thò đầu ra meo một tiếng.

— Ngủ

Thư Việt đã toại nguyện, thõa mãn xin cáo lui.

— Tuân lệnh, em cút đây.

Tự Thành là thành thị hạng hai nên địa điểm nhảy bungee chỉ có hai nơi, còn là thắng cảnh du lịch khá xa, cuối cùng Chu Mục Thâm và Thư Việt nhất trí chọn núi Thủy Vân là địa điểm đầu tiên. Ngồi tàu cao tốc đến trấn Thủy Vân rất nhanh, chỉ tầm một tiếng, thám hiểm suối nước nóng công viên trò chơi cáp treo thủy tinh chẳng thiếu thứ gì cả, có thể chơi thoả thích.

Vé đặt lúc 8 giờ 30 phút sáng, đưa cơm cho Thạch Ngật xong cậu sẽ xuất phát. Thư Việt định đi trễ một xíu để lấy đồ ăn về, xem xem khẩu vị Thạch Ngật hôm nay như thế nào nhưng thấy Chu Mục Thâm hưng phấn quá, trông cậu ta như thể muốn chớp mắt một cái là chạy tới chỗ nhảy bungee ngay lập tức, nên Thư Việt đành chiều theo.

Đặt mâm cơm xuống, Thư Việt lấy điện thoại ra dặn dò Thạch Ngật.

— Em đi rồi, ăn cơm ngon nha, tối mai em về.

Thư Việt nhìn chằm chằm cánh cửa chống trộm màu nâu đóng chặt trước mắt mấy giây, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ. Cậu cười tự giễu, chưa thuần phục được Thạch Meo Meo mà ngược lại còn khiến mình hãm sâu vào tình cảm đó.

Không biết bé mèo xa chủ nhân hai ngày, có nhớ cậu tí nào không? Lúc đi tới cầu thang, điện thoại vang lên có tin nhắn mới của wechat, Thư Việt không ngờ lại là Thạch Ngật, bởi vì từ trước đến nay cậu chưa bao giờ được Thạch Ngật hồi âm vào buổi sáng.

— Chú ý an toàn

Thư Việt thả chậm bước chân, bé mèo nhút nhát chỉ dám trốn trong hang động tối tăm chật hẹp dường như đang dần dần duỗi ra một cái móng vuốt nhỏ, chủ động thăm dò, chạm vào vị chủ nhân chưa từng thấy mặt này.

Giây phút đó, ý nghĩ muốn thấy Thạch Ngật của Thư Việt chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.

Cậu bỉ ổi trốn ở khúc cua, nhìn chằm chằm vào cửa phòng 102, chờ con mồi tự sa đầu vào lưới.

Khoảng chừng năm phút sau, có lẽ người ở bên trong xác định cậu đã đi rồi mới bắt đầu ‘lạch cạch’, chầm chậm mở cánh cửa chống trộm ra, hoàn toàn trái ngược với nhịp tim dồn dập của Thư Việt, cảm giác hưng phấn vì sắp được vạch trần bí mật sắp trào ra.

“Tiểu Thư! Cháu lén lút làm gì đó! Để ý con gái nhà ai hử, còn lấm la lấm lét nhìn lén nữa?”

Giọng nói oang oang của chú Ngô hàng xóm dọa Thư Việt hết hồn, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là: Toi rồi, sắp quay lại thời kỳtrước giải phóng rồi.

Đúng như dự đoán, cửa phòng số 102 đóng lại cái ‘RẦM’, bữa sáng nóng hổi bị chủ nhân quên lãng trước cửa, tiếng vang cực lớn chấn động đến vị trí của Thư Việt, tim cậu run lên, cơ thể cũng run theo.

Cậu nhìn kẻ đầu sỏ mà khóc không ra nước mắt, “Chú Ngô ơi, chú hại chết cháu rồi.”

Thời gian cấp bách, Thư Việt không thể ở lại lâu nữa, cậu vội chạy đến trước nhà anh gõ cửa nhỏ giọng nói xin lỗi, “Thạch Ngật xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Em chỉ là… Nhất thời bị quỷ ám, em không dám nhìn lén nữa đâu, với cả em chưa thấy gì hết, em không thấy anh, em sai rồi. Thật sự sai rồi.”

Thư Việt bám sát lên cánh cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng bên trong chỉ truyền ra tiếng thở vừa nặng nề vừa khó khăn của chủ nhân. Thư Việt đau lòng, tự trách nói: “Bây giờ anh có thể không tha lỗi cho em, nhưng anh phải ăn cơm nha, anh phải hứa là ăn cơm đó.”

“Em… em sắp không kịp rồi, em đi trước, em đi thật, sẽ không trốn ở bên ngoài nữa, anh nhớ mở cửa lấy bữa sáng nha, anh nghe không?” Thư Việt Nhất cứ ba bước quay lại nhìn một bước, cực kỳ hối hận, cậu không nên gấp gáp như vậy, rõ ràng Thạch Ngật đang chậm rãi chấp nhận cậu, còn trả lời tin nhắn wechat nhạt nhẽo của cậu nữa. Thậm chí hôm nay còn chủ động quan tâm cậu, Thư Việt mày không thể kiên nhẫn chờ thêm một thời gian sao? Thư Việt hối hận xoắn cả ruột gan, chỉ hi vọng quay ngược thời gian về năm phút trước, lúc đó có nói thế nào cậu cũng sẽ không trốn ở góc tường thăm dò nữa.

Hối hận, áy náy xông thẳng lên đầu, cả người Thư Việt ngơ ngơ ngác ngác, khi nghe thấy giọng lo lắng của Chu Mục Thâm bên tai cậu mới phát hiện mình đã trên xe taxi đến trạm cao tốc.

Chu Mục Thâm tưởng Thư Việt không nghe thấy, hỏi lại: “Tiểu Thư, cậu sao vậy? Mất hồn mất vía.”

Thư Việt mím môi, đôi mắt cũng không còn sáng nữa, muốn khóc mà không dám khóc, chỉ có thể kể lại chuyện ngu ngốc mình làm lúc nãy.

Chu Mục Thâm ăn cơm ở nhà Thư Việt một tuần, đương nhiên cũng biết vị khách đặc biệt đó rồi, bình thường Thư Việt để ý người ta như vậy, bây giờ tạo thành cục diện này chắc chắn trong lòng cậu chẳng dễ chịu chút nào.

Mà việc này Thư Việt sai thật, Chu Mục Thâm không biết nói sao, càng không biết phải an ủi thế nào.

Thư Việt thấy vẻ mặt xoắn xuýt muốn nói lại thôi của Chu Mục Thâm liền biết cậu ta đang nghĩ gì, cũng không hi vọng Chu Mục Thâm sẽ an ủi mình, cũng không an ủi được, chỉ có Thạch Ngật mới có tác dụng thôi, nhưng giờ thì cậu mơ đi.

Cậu vỗ vai Chu Mục Thâm, ra dấu mình không sao. Mấy tin nhắn Thư Việt gửi cho Thạch Ngật như đá chìm trong biển lớn, cuối cùng cậu ngập ngừng gõ số điện thoại của mẹ.

“Mẹ, sao rồi? Vẫn không chịu ra lấy đồ ăn sao?”

“Không ra, đứa trẻ đó mẹ gõ cửa lâu lắm mà trong phòng chẳng có tiếng động gì, yên tĩnh chết người.”

Thư Việt vô thức cắn môi dưới, vì không để ý nên dùng sức mạnh quá cắn rách phần thịt môi, Thư Việt nhịn không được ‘hít hà’ một tiếng, máu tràn ra ngoài làm Chu Mục Thâm sợ hết hồn, vội rút khăn giấy đưa cho Thư Việt.

Nhiễm Tâm nghe thấy, nghi ngờ hỏi: “Con sao vậy Thư Thư?”

Thư Việt lấy khăn giấy đè lại vết thương, cố gắng khôi phục trạng thái bình thường: “Không sao đâu mẹ, bữa sáng chắc cũng nguội rồi, mẹ giúp con làm mới một phần rồi đưa lại cho Thạch Ngật đi, con… con thử lại.”

Mẹ cậu bên đầu kia thở dài, “Mẹ biết rồi.”

Lại dặn dò thêm, “Con và Thâm Thâm đi chơi nhớ chú ý an toàn đó!” Thư Việt đáp lại rồi chờ Nhiễm Tâm tắt điện thoại.

Tầm mắt Chu Mục Thâm vẫn luôn đặt trên người Thư Việt, thấy cậu nói chuyện xong thì im lặng trầm ngâm hơn một phút, xem ra là đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên Thư Việt quay đầu nói với Chu Mục Thâm: “Thâm Thâm, đeo tai nghe vào nghe nhạc đi.”

Đầu óc Chu Mục Thâm mơ hồ, không hiểu gì nhìn Thư Việt, im lặng hỏi tại sao.

“Đeo lên đi, chỉnh volume to lên.”

Thư Việt không giải thích, chỉ nhấn mạnh là đeo lên đi.

Chu Mục Thâm gật đầu, ngoan ngoãn tìm tai nghe trong balo ra, mở chuỗi OST anime hay nghe gần đây lên, rất tự giác dời tầm mắt ra ngoài cửa xe, khẽ ngâm nga theo điệu nhạc.

Thư Việt nghiêng người nghe ngóng, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc truyền ra, lúc này mới yên tâm mở wechat Thạch Ngật.

— Thạch Ngật, em xin lỗi.

Thư Việt nhìn chằm chằm năm chữ xin lỗi cứng nhắc lại chẳng có thành ý chút nào, nhíu mày, xóa đi. Cậu nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, đập đầu vào cửa kính như có như không, ngập ngừng mấy phút, cuối cùng cậu vẫn bấm vào icon gửi tin nhắn thoại.

“Thạch Ngật, xin lỗi. Em không thấy anh, em thật sự không thấy gì hết.”

“Thạch Ngật… Em sai rồi, em không dám làm vậy nữa, anh có thể phạt em, mãi mãi không nói chuyện với em nhưng anh nhớ ăn cơm nha… Anh giận em nhưng cũng đừng hành hạ bản thân chứ, đừng ngược đãi dạ dày anh nữa, hiện tại nó đâu chỉ là của một mình anh, em, em chăm sóc cho nó lâu như vậy rồi… Dù sao, dù sao cũng có quyền phát biểu đúng không?”

“Thạch Ngật… Anh nghe em nói gì không? Em sai rồi, thật sự biết sai rồi, xin lỗi anh. Lần cuối cùng thôi, anh để ý tới em một xíu được không?”

“Chút nữa mẹ em sẽ đem bữa sáng mới tới cho anh, anh nhất định phải ăn đó, được không?” Từ trước đến giờ hiếm khi Thư Việt nói chuyện khép nép hay làm nũng như thế, cậu cũng không phải kiểu người hay nói chuyện như thế này. Nhưng đứng trước Thạch Ngật, một Thạch Ngật với khả năng cao là sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, Thư Việt không thể lạnh lùng nữa, cậu quỳ cầu xin tha thứ còn không kịp chứ thời gian đâu mà lạnh lùng nữa.

Không bao lâu thì đến trạm cao tốc, bác tài xế nhắc nhở đã đến nơi. Thư Việt mới vừa trả tiền xuống xe thì điện thoại vang lên, Thư Việt kinh ngạc hai giây, kích động suýt chút nữa không cầm chắc được điện thoại, mở ra quả nhiên là hồi âm của Thạch Ngật, chỉ một chữ, không phải ‘ồn’ cũng không phải ‘cút’.

— Được

Khi thấy tin nhắn đó, viền mắt Thư Việt đột nhiên nóng bừng, cậu dùng sức nhắm mắt lại mới miễn cưỡng không để nước mắt trào ra.

Cậu nghĩ, thì ra Thạch Ngật lại là một người dịu dàng như thế.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp