Trở Về Từ Địa Ngục

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Chương 4: Vị khách lạ phòng 102

Thư Hoa Sơn là dân tỉnh chính gốc, trước khi làm chuyện gì quan trọng đều sẽ đi lật lịch xem ngày, nhất quyết phải tìm được một ngày đại cát đại lợi cho việc khai trương, mà ngày thích hợp nhất lại trùng hợp là ngày thi cuối kỳ của Thư Việt.

‘Thư Tâm Cuisine – Món cay Tứ Xuyên’ chính thức khai trương, tên quán hơi khác so với lúc trước là có thêm chữ ‘Cuisine’ do Thư Việt yêu cầu thêm vào, cảm giác sang chảnh hơn hẳn. [1]

[1] Cuisine thật ra trong raw là 私房 (sī·fang): riêng tư, vốn riêng. Kiểu quán ăn tư gia đình í.

4 giờ 30 chiều, khi đang ngồi trên chiếc xe bus về nhà Thư Việt nhận được một yêu cầu kết bạn, ảnh avatar là một màu đen tuyền, tên wechat là Thạch Ngật, lời mời kết bạn là ba chữ khiến Thư Việt không thể từ chối: Đặt đồ ăn.

Thư Việt đoán là ba cậu lại để nhầm số điện thoại trên bảng hiệu rồi, số của cậu và Thư Hoa Sơn khá giống nhau, chỉ khác mỗi số thứ bảy cho nên rất dễ lộn.

Thư Việt bấm chấp nhận, chủ động dùng giọng chủ quán liên lạc lại: “Xin chào, chào mừng anh đến với Thư Tâm Cuisine – Món cay Tứ Xuyên, xin hỏi anh muốn đặt món gì?” Sau đó gửi kèm hình thực đơn cũ khi còn mở tiệm ở huyện.

Hai phút trôi qua, vẫn chưa trả lời.

Năm phút sau, trong wechat của Thạch Ngật xuất hiện dòng ‘Đối phương đang nhập’.

Mười phút trôi qua, vẫn đang nhập…

Thư Việt: “…”

Gọi món thôi mà khó thế hả? Nhìn dòng chữ đang nhập mà Thư Việt sốt ruột thay anh, thế là cậu quyết định giúp vị khách có hội chứng sợ lựa chọn nghiêm trọng này.

“Xin chào, nếu anh không biết gọi món gì thì tôi giới thiệu vài món đặc biệt của quán nhé? Các món nổi tiếng của tiệm chúng tôi là thịt luộc cay, tiết canh vịt cay, thịt băm hương cá, gà cung đình, đậu hủ ma bà, khoai tây sợi chua cay, cải chua ngọt… Đây đều là những món xuất sắc, anh cứ yên tâm gọi món mình thích, đảm bảo đầy đủ sắc hương vị, không ngon không lấy tiền.” [2]

[2] Mấy món ăn Đậu sẽ để dưới bài cho đỡ loãng, có mấy món ko biết dịch sao nên để tạm vậy nha, ai rành về mấy món này cho Đậu xin cái tên nhé.

Thư Việt nuốt nước miếng, hai hôm nay thi cử mệt quá, cậu đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng rồi, tối nay nhất định phải ăn cho thỏa thích mới được.

Ai ngờ sau khi Thư Việt gửi tin nhắn, ngay cả dòng chữ ‘Đối phương đang nhập’ trên màn hình cũng biến mất.

Thư Việt có cảm giác mình bị người ta trêu đùa, lúc cậu sắp nổi giận hủy kết bạn thì đối phương cũng có động tĩnh.

— Ngày ba bữa đúng giờ đúng giờ đặt trước cửa Gia Thành 3102 nửa tiếng sau đến lấy đồ về.

Bên dưới kèm theo tin chuyển khoản, 5000 tệ.

Thư Việt nhìn tin nhắn trả lời này, cậu tốn mất hai phút mới hiểu được ý vị khách này muốn biểu đạt, đó là: Mỗi ngày ba bữa đưa đến trước cửa phòng cho anh, phải đúng giờ anh quy định, bởi vì từ ‘đúng giờ’ xuất hiện hai lần, không có yêu cầu gì về món ăn. Cứ đưa cơm đến trước cửa phòng 102 tầng 3 chung cư Gia Thành, nửa tiếng sau lại đến lấy về.

Thư Việt rất khó hiểu, cảm giác cách nói chuyện và thói quen không chấm câu không bình thường lắm, nhưng cậu cũng không định hỏi nhiều.

Thường nếu có một cá thể khác biệt trong số đông, thì ở trong mắt họ bạn chính là người không bình thường, điều đó sẽ khiến cho bạn cảm thấy mình không bình thường và cũng chẳng muốn thừa nhận bản thân, vậy nên Thư Việt không có thói quen tìm hiểu vết sẹo của người khác.

— Được, vậy xin hỏi tối nay mình bắt đầu giao cơm luôn phải không ạ? Chuẩn bị phần cho mấy người?

Lại chờ mười mấy phút sau mới được trả lời.

— 1.

Ý là phải đưa một phần.

— Được ạ, xin đợi một chút.

Chung cư Gia Thành được chia làm hai khu Nam và Bắc, mười mấy năm trước đây là dãy nhà do Chính phủ cấp cho Quân nhân có công đã giải ngũ, có thể xem như là khu nhà của quân nhân.

Nhưng tuổi tác của những người lính đó ngày càng lớn, lần lượt qua đời, thế hệ sau cũng đã đi ra ngoài làm ăn nên dần dần Gia Thành hầu như chẳng còn ai ở. Chính phủ cũng thấy không thể để nhà trống như vậy mãi được, thế là trưng cầu ý kiến của mọi người, tập hợp những người còn ở lại chuyển sang khu Nam, nhận thầu khu Bắc để sửa sang xây lại, trở thành chung cư Bắc Gia Thành hiện tại.

Nhà Thư Việt ở Bắc Gia Thành, vừa vặn là tòa nhà nối liền giữa hai khu Nam Bắc, bên cạnh vừa đúng là lầu ba mà vị khách đó ở.

Tuy nhà ở khu Nam được xây từ mười mấy năm trước, nhưng chất lượng vẫn còn rất tốt, dù không bằng khu Bắc mới xây lại nhưng cũng không đến mức cũ kỹ đổ nát.

Xuống trạm xe, Thư Việt nhìn đồng hồ đã sắp 5 giờ 30 chiều, nếu tiệm đông khách quá thì ba cậu sẽ không làm kịp phần của vị khách này trước 6 giờ mất.

Ngẫm nghĩ trong phút chốc, Thư Việt quyết định về nhà tự xào hai món gọn lẹ, để vị khách phòng 102 ăn tạm tối nay trước đã.

Tuy Thư Việt ít khi nấu cơm nhưng kỹ thuật vẫn trên mức trung bình, dù sao cậu cũng có một người ba là đầu bếp, có di truyền thiên phú.

May mà trong tủ lạnh ở nhà có sẵn gà xé phay và cơm dư tối qua, chắc sẽ kịp đưa đến đó lúc 6 giờ, bằng không sẽ làm hỏng danh tiếng của Thư Tâm Cuisine mất.

5 giờ 55 phút, Thư Việt đem gà xào ớt, cải xào chua ngọt và cơm chiên tương xuất phát đến phòng 102, khi đến vừa đúng 6 giờ.

‘Cốc cốc.’ Thư Việt gõ cửa: “Chào ngài, Thư Tâm Cuisine – Món cay Tứ Xuyên đến đưa cơm đây ạ.”

Trong phòng rất yên tĩnh, giống như không có người ở.

Thư Việt lại gõ cửa, hỏi lần nữa.

Lần này trong phòng có tiếng động rồi, cứ như có vật gì đó rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, cậu còn thoáng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề từ trong phòng truyền ra, giống như nếu không dùng sức thở thì giây tiếp theo sẽ nghẹt thở mà chết vậy.

Thư Việt nhíu mày, tăng tốc gõ cửa, giọng nói cũng lo lắng hơn: “Anh không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?” Chờ hai phút vẫn không thấy ai ra mở cửa, nhưng lại nhận được tin nhắn wechat.

Trực giác Thư Việt mách bảo có thể là chủ nhân của phòng này gửi, cậu vội lấy điện thoại mở wechat ra.

— Không nói chuyện không gõ cửa không nói chuyện.

Kết hợp hơi thở nặng nề và tiếng bước chân trong phòng, cùng với câu nói có cảm giác lặp đi lặp lại này, Thư Việt có thể nhận ra sự hoảng loạn và sợ hãi của người bên trong. Cậu không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt mâm cơm xuống cạnh cửa rồi cậu lặng lẽ đi ra ngoài.

Nhìn cửa sổ đã đóng chặt lại còn dùng rèm bông vừa dày vừa nặng phủ kín kia, cậu lấy điện thoại ra cân nhắc từ ngữ trả lời vị khách 102.

— Xin lỗi vì đã làm anh giật mình, tôi đi rồi, anh đừng sợ.

— Anh cứ từ từ ăn, đừng gấp, một tiếng sau tôi sẽ đến lấy.

Một tiếng sau, lúc Thư Việt đến đã thấy mâm cơm được đặt trước cửa, trừ cơm chiên tương đã hết sạch thì hai món còn lại chỉ ít đi một góc.

Ăn ít vậy, không lẽ là con gái? Nhưng tên wechat là tên thật mà, hẳn là con trai, hay là do không khỏe nên chán ăn? Hoặc là… đồ ăn không ngon? Lần đầu tiên Thư Việt nghi ngờ khả năng nấu nướng của mình, thôi vậy, ngày mai vẫn là để đầu bếp Thư ra tay đi, cậu không tự bêu xấu bản thân nữa.

Thư Việt cẩn thận lấy mâm cơm dưới đất lên, rồi lại rón rén rời khỏi.

Buổi tối, chờ ba mẹ Thư đóng cửa tiệm về nhà, Thư Việt kể lại vị khách đặc biệt đó xong thì Nhiễm Tâm có hơi lo lắng, sợ rằng người này cứ ở trong phòng không muốn giao tiếp với ai sẽ có ngày xảy ra chuyện.

Mặc dù Thư Việt không định tìm hiểu, nhưng quả thật người trong phòng không được ổn cho lắm, nếu có thể giúp gì thì giúp, chú ý nhiều hơn là được: “Con cũng nghỉ hè rồi nên cứ để con đưa cơm cho, con sẽ cố gắng nói chuyện trên wechat với anh ấy, để lỡ xảy ra chuyện mình cũng phát hiện kịp thời.”

Có vẻ Nhiễm Tâm đang não bổ ra đủ loại kịch bản, bà nhíu mày lo lắng nói: “Được, con phải lưu ý nhiều vào.”

Ngày hôm sau Nhiễm Tâm dậy sớm làm việc, Thư Việt bị đồng hồ báo thức đánh thức, mơ màng đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thì nghe tiếng Nhiễm Tâm dặn dò trước cửa phòng cậu: “Thư Thư dậy rồi hả? Mẹ để bữa sáng trên bàn rồi, con mau đi đưa cho người ta đi, sắp đến giờ rồi đó, mẹ ra tiệm đây.”

Thư Việt đáp vọng ra ngoài “Vâng ạ!” Trả lời xong thì người cũng có tinh thần hẳn ra.

Sau hai tuần đưa cơm, Thư Việt đã đại khái hiểu được khẩu vị của vị khách phòng 102 này, thích món thanh đạm, không thích ăn cay, cũng không thích món chua ngọt, thích ăn cơm với thịt, ít ăn rau, không ăn cá, gan heo và rau thơm.

Mà quả thật vị khách phòng 102 ăn rất ít, dù Thư Việt bảo ba cậu nấu theo sức ăn của anh ngày hôm trước nhưng anh vẫn không ăn hết, mấy món yêu thích cũng chỉ là suy đoán đại khái của Thư Việt thôi, dùng để tham khảo thì cũng không ổn lắm.

Đêm đó đột nhiên Thư Việt dâng trào tâm huyết, cậu về nhà lên máy tính tra triệu chứng bệnh mà vị khách 102 có thể mắc phải. Các triệu chứng Thư Việt quan sát được là: Đóng kín cửa không ra ngoài, từ chối giao tiếp với người khác, đối đáp khó khăn, phản ứng chậm, nói chuyện không lưu loát, tính cảnh giác rất cao… Là chứng sợ giao tiếp xã hội ư? Hay là… bệnh trầm cảm?

Lúc Thư Việt nhìn thấy câu cuối cùng của bài viết là: Những suy nghĩ như ‘Chết là một cách để giải thoát’, ‘Mình sống cũng chỉ là một kẻ dư thừa trên thế giới này’, sẽ dần phát triển thành hành vi tự sát.

Đây là triệu chứng nguy hiểm nhất của bệnh trầm cảm, nên đề cao cảnh giác.

Giới hạn cuối cùng của bệnh trầm cảm là tự sát sao? Nửa tháng nay, Thạch Ngật chưa bao giờ ra khỏi nhà, cũng không chịu mở miệng nói với Thư Việt một câu, thậm chí không trả lời wechat.

Nếu không phải ba bữa ăn mỗi ngày đều có dấu vết đã động vào, sợ rằng Thư Việt đã nhịn không nổi gọi báo cảnh sát lâu rồi.

Với chút kiến thức hạn hẹp của cậu về bệnh trầm cảm, thì người mắc bệnh này không hoàn toàn là do di truyền, mà là vì đã trải qua biến cố gì đó rất lớn, tạo ra nỗi đau khiến phòng tuyến tâm lý bản thân sụp đổ, dưới tình huống bản thân không thể tự điều chỉnh và thông suốt thì sẽ không thể tránh khỏi việc bị trầm cảm.

Không hiểu vì sao, Thư Việt lại hi vọng Thạch Ngật không phải người bị bệnh trầm cảm, ví nếu anh bị thật thì hiện tại anh đang trong giai đoạn phát bệnh, mỗi giây mỗi phút với anh mà nói là sự giày vò, tâm trạng sa sút, ý thức thì rối thành một nùi, luôn tự trách và chối bỏ bản thân mình, sẽ có suy nghĩ muốn chết, thậm chí sẽ biến suy nghĩ thành hành động.

Vậy thì đau khổ quá, Thư Việt dù không thể hiểu hết nhưng chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy khó thở rồi, càng đừng nói đến người trong cuộc.

Thư Việt tắt web đi, nhắm mắt lại lắc lắc đầu, muốn quên hết tất cả thông tin liên quan đến bệnh trầm cảm, cậu cố gắng nghĩ về hướng tích cực. Có thể là tạm thời tâm trạng Thạch Ngật không được tốt thôi, hiện tại nghĩ không thông nhưng một thời gian sau có thể anh sẽ tự điều chỉnh khôi phục được. Thư Việt đang cố gắng lừa mình dối người, nhưng một khi đã có ý nghi ngờ, thì nó sẽ giống như hạt mầm được chôn dưới đất vào đầu xuân vậy, một cơn mưa xuân đến là nó sẽ nảy mầm ngay.

Mấy ngày sau đó, Thư Việt ngoại trừ ngày nào cũng đưa cơm đúng giờ quy định thì bắt đầu quan tâm đến sở thích, khẩu vị của Thạch Ngật. Quan sát xem hôm nay anh có ăn nhiều hơn hôm qua tí nào không, nếu thức ăn hôm nay chỉ thừa tí xíu thì Thư Việt sẽ có cảm giác thành tựu không thôi.

Cảm giác này giống như Thư Việt đang nuôi một bé mèo hoang u buồn gầy yếu lại có tính cảnh giác cao, không dám gặp người ngoài vậy. Bé mèo cuộn tròn người nằm run rẩy trong hang nhỏ tối tăm, đó là nơi mà nó nghĩ rằng là an toàn nhất, mỗi ngày nó chỉ dè dặt ló đầu ra ngoài nhìn ba lần.

Thư Việt không biết ngại tự nhận mình là chủ nhân của bé mèo này, bé mèo rất tin tưởng cậu nên cậu sẽ đối xử với nó thật tốt, nuôi dưỡng để nó nhận ra người chủ này và sớm ngày rời khỏi cái hang tối tăm lạnh lẽo kia. Cậu muốn giúp anh có dũng khí để quay lại xã hội loài người tràn đầy sức sống này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp