Khóc sau song sắt có không thì không biết.
Nhưng mà lúc trợ lý của Hoắc Thành Du ở bên ngoài gõ cửa gọi hắn.
Tôi định giãy dụa đứng lên mở cửa cho người ta, kết quả lại bị Hoắc Thành Du kéo lại đè xuống giường,
Thuận tiện ném ly nước đập vào cửa, kèm theo âm thanh tức giận vì bị cắt ngang.
“Cút”
Sau đó, trên người tôi lại phủ thêm một lớp da nạn nhân.
Cho nên sau khi tôi phát hiện mình mang thai, nhìn bốn số không vừa mới tăng lên trong điện thoại.
Tôi tự tin nhắn cho Hoắc Thành Du một tin.
“Tôi mang thai.”
Không đến nửa tiếng sau, bên dưới khu dân cư nghèo nàn xuất hiện một chiếc siêu xe đắt đỏ.
Tôi đứng trên cửa sổ nhìn xuống chiếc siêu xe bên dưới, tai nghe âm thanh dễ nghe nhưng không dễ bỏ qua trong điện thoại.
“Xuống dưới.”
Tôi nuốt nước miếng.
Gì mà nhanh quá vậy, còn đích thân tới nữa, tính cùng tôi tới bệnh viện luôn à?
Tôi chậm rì rì đi xuống, leo lên con siêu xe dưới ánh mắt hâm mộ của hàng xóm xung quanh.
Xe lăn bánh, Hoắc Thành Du vẫn tập trung gõ máy tính, không đếm xỉa đến tôi.
Tôi rúc ở bên cạnh thấy vậy thì không khỏi cảm thán.
Không hổ là vai ác, đi đường cũng không quên công việc.
Đích đến của xe không phải là bệnh viện mà là một căn biệt thự xinh đẹp, tấc đất tấc vàng.
Tôi ngơ ngác đứng giữa cái phòng khách rộng lớn
Nhỏ giọng hỏi: “Tôi tưởng là đến bệnh viện?”
Hoắc Thành Du đã cất máy tính, ập ừ: “Trong nhà có bác sĩ gia đình, cần gì phải đến bệnh viện”
Tôi sợ hãi, “Không được, phải đi bệnh viện, tôi không muốn bị phá th ai xong ch ết ở một nơi xa lạ này đâu.”
Nghe vậy, mặt Hoắc Thành Du xanh mét, sau đó nguy hiểm nói.
“Cô không muốn nó à?”
Hở, ý là muốn giữ lại à?
Tôi ngẩng đầu thăm dò “Nhưng mà giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm, ngài không định bỏ à?”
Anh quên mình còn yêu sâu sắc nữ chính à?