Ta đếm cừu được đâu đó nửa canh giờ, đang lúc mơ mơ màng màng, hình như lại nghe thấy tiếng gà gáy.
Hoàng đế vác hai cái quầng thâm, giận dữ nói: “Con gà này chưa chừa nữa?”
Bên ngoài lại hô: “Bệ hạ!”
À, là vị tổng quản trông giống cái bánh bao gọi hắn tỉnh dậy để lâm triều.
Giọng nói đầy oai hùng và the thé của thái giám có hơi giống tiếng gà gáy.
Ta nhìn hoàng đế, hắn vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sắc mặt vẫn như thường khoác áo đứng dậy.
Ta: “Hahaha”
Hoàng đế: “Ha hả”
Ta: “Hahahahaha”
Hoàng đế mặt không cảm xúc nói: “Nếu ái phi tỉnh rồi thì lại đây giúp trẫm thay quần áo đi.”
Ta ôm chăn trở mình, phát ra tiếng ngáy: “Khò khò khò”
Hoàng đế vác gương mặt thiếu ngủ đi thượng triều, hai cái quầng thâm mắt lại bị tưởng là túng dục quá độ.
Hắn vừa đi không bao lâu, ta đã bị Thái Hậu mời đến uống trà.
Bà nói: “Quý phi xuất thân từ danh môn, chắc sẽ không làm ra loại chuyện hạ mình nịnh nọt quyến rũ đâu nhỉ?”
Bà ấy đã nói đến thế rồi.
Ta cũng tự biết đẳng cấp của mình không bằng cựu quán quân cung đấu.
Nên rất dứt khoát quỳ xuống, nói: “Thần thiếp biết sai rồi.”
Thái Hậu cười, nhưng cũng không cho ta đứng lên, hỏi: “Quý phi sai cái gì vậy?”
… Ngài thực sự muốn nghe à?
Ta nói: “Thần thiếp không nên vì muốn ăn gà tươi mà nuôi gà trong cung, để gà gáy làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bệ hạ…”
Thái Hậu hơi rướn người về trước: “... Ngươi nói cái gì?”
Ta nhỏ giọng nói: “Không nên giựt sợi chỉ thừa trên vạt áo của bệ hạ, làm bệ hạ xấu hổ.”
Thái Hậu: “...”
Ta tiếp tục nói: “Không nên sau khi thấy bệ hạ nhầm giọng nói của thái giám tổng quản thành tiếng gà gáy mà cười nhạo bệ hạ. Thần thiếp biết sai rồi, thỉnh mẫu hậu trách phạt.”
Thái Hậu bình tĩnh lại, nói: “Thôi, lần sau không được vi phạm nữa.”
Bà ấy gỡ một bộ diêu từ trên búi tóc xuống, nhưng đến khi nhìn thấy cái đầu đầy vàng bạc châu báu của ta thì hơi sửng sốt.
Mỗi một món quà của các muội muội đều là tấm lòng, ta nào có thể phụ lòng các nàng ấy.
Thái hậu không tìm được chỗ để cắm bộ diêu trên đầu ta, đành phải nhét nó vào tay ta: “Bộ diêu này rất hợp với ngươi. Về đi, sau này hầu hạ bệ hạ cho thật tốt.”
Ta gật đầu: “Tạ mẫu hậu.”
Một cái đầu đầy vàng bạc châu báu và bộ diêu trên tay ta đồng loạt rung rinh, tựa như một bản giao hưởng của những đồ trang sức.
Thái Hậu đỡ trán, cạn lời.
Thái Hậu bắt đầu đặt ra lịch trình cho hoàng đế.
Hôm nay hắn phải uống trà với Thục phi.
Ngày mai hắn phải triệu Hiền phi làm bạn giá(*).
(*) Đi đâu đó cùng hoàng đế.
Lúc đến lượt Cố chiêu nghi cùng hoàng đế dùng bữa.
Nàng ta đột nhiên lại đến cửa thăm hỏi.
Đi vào trong điện, trước tiên là hắt xì một cái về phía ta.
Ta vội tụt từ trên ghế xuống, lùi về sau hai bước.
Khi nàng ta nói chuyện còn mang theo giọng mũi rất nặng: “Tỷ tỷ, khẩu trang lúc trước tỷ tỷ nói là cái gì vậy?”
Ta nói: “Ý trên mặt chữ, là vật để che miệng mũi lại, muội có thể dùng một mảnh Nhuyễn Yên La (*) để quấn quanh mặt, đề phòng lây phong hàn cho người khác.”
(*) Một loại vải.
Nàng ta tiến lên một bước, ta lui về sau một bước.
Nàng ta lại tiến lên thêm một bước nữa, ta đã không còn chỗ để lui.
Nàng ta u oán nói: “Vì sao cả hậu cung chỉ có một mình ta bị phong hàn!?”
Ta nói: “Bình tĩnh, chỉ là bệnh cảm nho nhỏ mà thôi.”
Ai không biết còn tưởng rằng nàng ta bị ban rượu độc, trước khi chết còn muốn kéo ta theo đấy.
Nàng ta nói: “Nhưng mà hôm nay ta phải dùng bữa cùng bệ hạ.”
Ta nói: “Vậy muội mang khẩu trang vào.”
Nàng ta: “?”
Ta nói: “Có gì không được à?”
Nàng ta nói: “Không biết nhưng cứ cảm thấy có gì đó không đúng.”
Cùng một câu nói nhưng ta và Cố chiêu nghi có hai cách hiểu khác nhau.
Ta thì cho rằng nàng ta đeo khẩu trang, đứng một bên chia thức ăn cho hoàng đế, sau đó lấy cớ đang giảm cân không ăn gì.
Nhưng không ngờ là nàng ta đeo một mảnh Nhuyễn Yên La, đưa thẳng cháo trắng vào miệng thông qua mảnh vải đó, để gạo bị mảnh vải đó lọc qua rồi mới nuốt xuống.
Đối lập hoàn toàn với làn da trắng nõn nà, lớp khẩu trang bay bay, gương mặt đẹp tựa trân châu của Cố chiêu nghi.
Hoàng đế rất shock, ta cũng rất shock.
Thục phi nói đây quả thực là một miếng hài lớn.
Liễu mỹ nhân cũng không hiểu nổi hành hành động này của Cố chiêu nghi, nói: “Ăn cơm hôm khác ăn cũng được mà?”
Chỉ có Thái Hậu rất cảm động, nói rằng Cố chiêu nghi một lòng suy nghĩ vì hoàng đế, còn thưởng cho nàng ta thêm mấy mảnh Nhuyễn Yên La nữa.
Dư luận trong hậu cung không liên quan gì đến ý tưởng của Thái Hậu, Cố chiêu nghi liên tục nhảy qua nhảy lại giữa xấu hổ và khoe mẽ.
Ngày nào cũng tới nói đểu ta một câu, lại khen ta một câu.
Làm ta cũng nhảy qua nhảy lại giữa bị chửi và được khen, muốn tâm thần phân liệt đến nơi.