*Warning: Chương này sẽ theo lời kể của Long nha.

Đợi 15 phút, cuối cùng hai con người kia cũng trở về, tôi dựa lưng vào gốc cây, nhìn khuôn mặt đỏ cay của Đan là biết rõ chuyện không bình thường đã xảy ra.

"Khang, mày làm gì mà nhỏ Đan mặt đỏ như khỉ ăn ớt vậy."

Tôi chen lời, chẹp miệng: "Thỏ hóa sói, đáng sợ quá đó."

Khang không nói gì, vẫn trưng ra bộ mặt dửng dưng như thường ngày. Ngược lại Thảo Đan có vẻ hơi mất bình tĩnh, vừa nghe dứt lời, nó đã lảng sang chuyện khác.

"Tụi mày ăn lót dạ gì đó đi rồi chuẩn bị đi tiếp."

"Bánh mì này."

Đột nhiên một chiếc bánh mì được đưa tới trước mắt tôi, nhìn ngón tay trắng trắng lộ ra từ ống tay áo, tôi chầm chầm đánh ánh nhìn về cô nhóc bên cạnh. Từ cái ngày ở nhà Sương, tôi cũng ít khi nói chuyện với nhỏ lại.

Giữa hai chúng tôi không có chủ đề bàn tàn nên điều đó có vẻ là lẽ đương nhiên. Tôi ngước mắt, nhanh chóng nhận lấy chiếc bánh.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Sương cong cong khóe mắt, nụ cười mỉm của nhỏ khiến tôi hơi sững lại, chẳng hiểu vì sao tôi lại có cảm giác lấp lánh từ đâu bắn về phía nhỏ này mãi chẳng ngừng, đột nhiên lại cảm thấy mất tự nhiên. Tôi vội quay sang phía khác, lẩm bẩm trong miệng.

"Tự dưng lại mặc áo phao trắng làm gì, giống que kem vãi."

"Ăn kem không?"

Lòng bỗng dưng giật thót, tôi quay phắt về nơi phát ra tiếng nói, lườm thằng Đức một cái cháy mặt, tôi cáu:

"Ăn cái gì mà ăn, đi chỗ khác!"

"Ơ vãi..." Đức ngẩn người, không hiểu mô tê gì sất.

Nói rồi tôi liền quay đầu, dứt khoát rời khỏi chỗ đó, chẳng hiểu sao lại cảm thấy trúng tim đen, mặc dù chả biết bản thân đã làm cái quái gì cả. Tôi xoa nhẹ hai huyệt thái dương, ngày hôm đó chợt có cảm giác mất hết tinh thần sức sống.

Ăn uống xong xuôi, cuối cùng cả đám cũng lên tới đỉnh núi. Nhìn quang cảnh đẹp đẽ trước mắt, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn đi, bao muộn phiền mấy ngày nay cũng gần như tan biến. Tôi hít vào một hơi, không khí trong lành lúc sáng sớm càng khiến mọi thứ trở nên yên ắng.

Chợt nhớ ra chuyện gì, Thi đột nhiên lên tiếng:

"Long, cuộc thi tài năng sắp tới rồi đó, nhớ chuẩn bị cẩn thận."

Tôi khẽ cau mày, dạo này thi cử khá căng nên tôi quên béng mất vụ việc kia, nghĩ tới cha mẹ một ngày không thể gặp mặt nổi một tiếng, tôi liền gạt phắt chuyện đó đi, quả thật chẳng còn chút hy vọng nào.

"Không cần thiết nữa, cha mẹ tao sẽ không đến đâu, mày gạch tên tao khỏi cuộc thi đó đi."

Vừa dứt lời, chẳng hiểu sao không khí lạnh từ đâu ập tới, tôi rụt cổ vào trong khăn choàng, bỗng cảm thấy lành lạnh sau gáy.

Đức quàng tay qua vai tôi: "Tham gia đi mày, cơ hội cả năm mới có một lần, vả lại mày cũng thích vẽ mà."

Hai mắt tôi tối sầm, kí ức ngày trước bỗng tái hiện trước mắt.

"Vẽ vời cái gì! Cái con cần là học, điểm chuẩn năm nay vào ngành Y đã rất cao, năm sau chắc chắn còn cao hơn, con phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được!"

Tôi thở hắt ra một hơi, đẩy mạnh Đức ra, lạnh giọng: "Tao không còn thích vẽ nữa."

Cạch.

Tiếng bình giữ nhiệt rơi xuống đất, tôi cau mày quay về phía sau, ánh mắt liền chạm phải cái nhìn ngỡ ngàng đến từ Sương. Cái nhìn ấy như một sự ngạc nhiên không thể tin nổi, cái nhìn mà khi tôi nhìn vào lại cảm thấy bối rối phải quay mặt đi.

"Sương, mày bị bỏng rồi kìa!"

Tiếng la lớn của Thảo Đan khiến tôi giật mình, lúc này tôi mới để ý đến một mảng đỏ trên tay Sương, có lẽ vì để rớt bình giữ nhiệt nên trà gừng táo đỏ từ bên trong mới đổ ra. Chân tôi muốn bước đến xem sao, nhưng chợt khựng lại khi nhận ra ánh nhìn hoảng hốt ấy chưa bao giờ rời khỏi tôi.

Tôi cụp mắt, đây là lần đầu tiên tôi phải né tránh một người.

Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, tôi mới lén lút đến chỗ Sương, nhân lúc mọi người không để ý mới nhẹ giọng:

"Tay mày ổn không?"

Sương nhìn qua tôi một lúc, đoạn nhỏ liền tránh đi:

"Không sao."

Chất giọng buồn buồn của nhỏ khiến tôi khó chịu kinh khủng, tôi vò xù tóc, không hiểu vì sao muốn giải thích với nhỏ điều gì đó.

"Tao..."

"Sương!!! Về thôi."

Thấy bóng dáng nhỏ chuẩn bị rời đi, tay tôi trong phút chốc đột nhiên mất kiểm soát mà dơ lên. Đến khi sắp chạm phải tay nhỏ, tôi mới kịp nhận ra mà thu tay về. Thầm chửi thề một tiếng trong lòng, tôi thật sự không thể hiểu nổi mình đang làm gì nữa.

Trên đường đi xuống, không ai nhắc về chuyện vừa rồi, tất cả đều nói cười rôm rả, trừ tôi và nhỏ Sương im lặng đi phía sau.

"Mày thật sự không thích vẽ nữa sao?"

Tiếng nói nho nhỏ vang lên bên tai khiến sống lưng tôi khựng lại, tôi nhìn lướt qua nhỏ, rồi lại nhìn về phía trước.

"Ừ."

Vài phút sau đó tôi không còn nghe thấy tiếng nhỏ nói nữa, ngay cả tiếng bước chân cũng biến mất, không kìm nổi tò mò, tôi quay đầu, chợt nhận ra Sương vẫn đứng bất động một chỗ.

Vội vàng chạy lại về nhỏ, tôi xây xẩm mặt mày:

"Sao mày lại đứng ở đây, chẳng may lạc thì sao?"

Sương siết chặt quai cặp, nhỏ ngước hai con mắt đang tỏ vẻ bất bình nhìn tôi, giọng Sương run run: "Mày xấu lắm."

Dấu hỏi to đùng hiện lên trong đầu tôi. Gì? Tự dưng bảo tôi xấu? Xét về ngoại hình thì tôi cũng được gọi là ưa nhìn trong lớp. Còn về tính cách thì chẳng còn chỗ nào chê mà.

Sương không nói gì nữa, mím môi thành một đường thẳng rồi đi thẳng một mạch. Tôi hơi ngờ ngợ, lần này tay đã không kìm nổi mà vươn cao, nắm chặt lấy cổ tay Sương.

"Đi từ từ thôi, ngã đấy."

Tôi cứ nghĩ Sương sẽ chẳng thèm quan tâm đến lời tôi nói, ai ngờ nhỏ đi chậm lại thật. Tính cách con người có thể đổi nhanh vậy à? Lúc thì cứng đầu không chịu nổi, lúc thì ngoan ngoãn đến mức kì lạ.

Đi bên cạnh Sương mà tôi như đi bên cạnh mùa Đông, lạnh lẽo kinh khủng. Lần này nhỏ còn chẳng đáp với tôi câu nào.

Tôi khó hiểu: "Mày phật lòng gì tao à?"

Sương thu người lại, cả người nhỏ như chìm vào chiếc áo phao rộng thùng thình.

"Không có."

Tôi cười cười: "Vậy sao mày bảo tao xấu?"

Sương lại quay về trạng thái im lặng là vàng, cứ nghĩ cả hai sẽ mãi như vậy cho đến khi lên xe. Nào ngờ ít giây sau, giọng nói nhè nhẹ của nhỏ bỗng vang lên.

"Bởi vì... mày không còn thích vẽ nữa."

Tôi điếng người, nghĩ lại từ đầu mọi chuyện, tôi lấy tay đỡ trán, mặc dù không hiểu suy nghĩ của nhỏ lắm, nhưng hóa ra nhỏ lại nghĩ như vậy.

Hình ảnh ánh mắt buồn bã của nhỏ thoáng qua suy nghĩ, tôi khàn giọng:

"Này!"

Sương đi chậm lại, chậm đến nỗi như muốn chôn chân tại một chỗ.

Tôi khẽ thở hắt ra một hơi:

"Tao nói dối đấy."

Tôi vò xù tóc, chợt cảm thấy ngượng ngượng: "Thật ra tao vẫn còn thích vẽ."

Bờ vai của Sương run nhẹ, nhỏ cúi gằm mặt, phát ra một tiếng nhỏ bé tí:

"Cảm ơn."

Ngay lúc đó, cả hai đứa như chìm vào một khoảng không gian vô định, một trước một sau, cứ như vậy mà tiến về phía trước.

Tuần học mới bắt đầu, tôi quay trở về lớp, vì đợt leo núi đó mà tôi cũng chẳng dám từ chối yêu cầu tham gia kì thi tài năng nữa. Mọi chuyện trong tương lai không ai biết được chuyện gì, thôi thì tôi cứ thử một lần.

Ngoài ra, đôi khi tôi nhìn qua nhỏ Sương, lúc không còn thấy dáng vẻ ủ rũ của nhỏ nữa, lòng tôi không biết vì lí do gì mà cũng an tâm đi phần nào. Quả thật giống y chang nỗi lòng của một người cha khi nhìn con gái.

"Này, mày định vẽ cái gì?" Đức vừa chơi game, vừa lên tiếng.

Ngón tay tôi lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, đang tính trả lời qua loa thì phát hiện ánh mắt chăm chú của nhỏ Sương, lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng.

"Vẽ mùa hè, cái gì liên quan đến mùa hè thì tao vẽ."

Thật ra lí do tôi muốn vẽ mùa hè chỉ xuất hiện gần đây trong tâm trí tôi, đó là mùa hè sẽ làm tan chảy kem nhanh hơn. Chỉ vậy thôi.

Thi tặc lưỡi: "Vẽ không thôi thì có vẻ hơi nhàm chán nhỉ? Dù sao mày cũng đại diện lớp 11A1 mà."

Tôi lắc đầu, chán nản đáp lại: "Tao không thể vừa đọc số pi vừa vẽ đâu, đừng nhét mấy cái đó cho tao."

Thi lườm tôi vài cái, bàn tán một lúc lâu, cả đám vẫn chẳng thể nghĩ ra được gì thêm, dù sao nếu muốn nổi bật thì phải tránh trường hợp trùng ý tưởng với các lớp khác, mà chúng tôi lại là lớp gần như đăng kí cuối cùng, vì vậy tình trạng chán nản vẫn tiếp tục tiếp diễn.

Đột nhiên như nghĩ ra điều gì đặc biệt, Thảo Đan đứng bật dậy, đập bàn một cái rầm: "Sương, mày biết đàn piano đúng không?"

Sương chớp mắt, lắp bắp: "À ừ..."

Thi cũng ngờ ngợ nhận ra ý tưởng của nhỏ Đan, nó đánh phóc một cái, Thi cười như được mùa: "Đúng nhỉ? Vậy thì Sương đánh đàn cho Long vẽ nhé! Ok chốt, để tao đi đăng kí."

Còn chưa kịp để tôi và Sương đồng ý, Thi đã chạy vội đi, tôi nhìn sang nhỏ, mặc dù không muốn nhưng vẫn không nén được một tiếng thở dài:

"Xin lỗi vì kéo mày vào chuyện này."

Sương cười xuề xòa, xua xua tay: "Không sao. Tao ổn mà."

Thảo Đan vòng tay qua cổ Sương, lên tiếng cảnh cáo: "Mày đừng khiến em iu của tao áp lực đấy!"

Tôi lườm Đan một cái, mặt hiện lên năm chữ "không cần mày phải nhắc", lúc này ánh mắt chợt rơi trên màn hình điện thoại, tựa phát hiện được thứ gì hay ho, tôi mở loa to, cũng chẳng vừa mà đẩy máy điện thoại về phía nó, khoanh tay lại.

"Chà, Khang của mày cũng nổi tiếng ghê nhỉ, vừa được người ta tỏ tình, mà vừa được lên phát sóng trực tiếp luôn."

Trong điện thoại vang lên tiếng nói của một bạn học sinh nữ, dường như đây là lần đầu tiên tỏ tình trước đám đông nên giọng của cô bạn khá run.

"Anh Khang... em... em thích anh ạ. Anh có thể làm bạn trai em không?"

Tôi nâng mắt, liền phát hiện Thảo Đan vẫn chưa hề rời khỏi màn hình điện thoại.

Ít phút sau, trên kênh phát trực tiếp của trường, tiếng nói quen thuộc của cậu bạn tên Khang đã vang lên:

"Xin lỗi, nhưng cậu có phiền không khi mình đã có một đứa con gái lớn cần chăm sóc?"

Tôi: "..." Thằng này né thính cũng khá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play