*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ôn tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền anh." Bởi vì vết thương ở sau lưng nên Nguyên Gia Dật không dám tùy tiện ngồi lên sofa, chỉ có thể đứng ở trong phòng chờ Ôn Cách đi ra ngoài, sau đó uống thêm thuốc, rồi xử lý miệng vết thương, "Tôi không muốn làm mất thời gian của anh nữa."

Ôn Cách nhận ra cậu đang muốn đuổi khách, chỉ có thể gật đầu, xoay người đi ra cửa, "Nếu cần gì cậu cứ gọi điện cho quầy lễ tân, tôi đã dặn họ trước rồi."

"Cảm ơn anh."

Nguyên Gia Dật sắp không chịu nổi nữa rồi, ngón tay trắng bệch siết chặt thành ghế phía sau lưng, lễ phép nói lời cảm ơn Ôn Cách.

Cửa vừa đóng lại, cậu lập tức trượt theo ghế ngồi bệt xuống đất, cả người đau đến mức không biết phải xử lý chỗ nào trước.

Cậu cẩn thận cởi áo ra, trong lòng mong áo không bị dính máu từ vết thương, may mà cái áo này khá rộng, khoảng trống đủ để không chạm vào vết thương, cũng dễ dàng cởi ra.

Nguyên Gia Dật cầm theo túi đi vào phòng tắm, ngồi đối diện với tấm kính để soi toàn lưng, thành thạo và chậm rãi lấy ra từng loại thuốc với băng gạc, cắn răng kìm nén tiếng rên rỉ.

Chỉ một lúc sau, lưng cậu đổ đầy mồ hôi, mồ hôi thấm vào vết thương đã được băng lại, khiến cơn đau ập đến lần nữa.

Cứ như vậy gần hai ngày, bụng Nguyên Gia Dật đói đến mức réo lên liên tục, cậu ngồi bệt trước sofa, ăn ngấu nghiến đồ ăn do Ôn Cách đưa lên.

Ăn xong cũng không thèm nhìn tin nhắn trên điện thoại, ngả người vào giường bắt đầu ngủ.

Khi Nguyên Gia Dật ra ngoài trời đã chập tối, tuy Bạc Thận Ngôn nói sẽ đổ hết đồ ăn đi nhưng vẫn cẩn thận bỏ vào nồi giữ ấm, nằm trên sofa xem TV chờ cậu về, chờ cậu về rồi sẽ mở bếp đun nóng lại.

Gửi một đống tin nhắn đi nhưng không nhận được trả lời, ngoại trừ cái câu "đối phương đang nhắn" hiển thị từ lúc đầu ra thì không còn bất cứ tin nào từ Nguyên Gia Dật nữa.

Bạc Thận Ngôn nghĩ gọi điện sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu, đành chịu đựng sự tò mò và lo lắng, cứ trằn trọc lăn lộn trên sofa, mãi cho đến khi trời hửng sáng, Nguyên Gia Dật vẫn không về, hắn thật sự không nhịn nổi cơn buồn ngủ, lên tầng ôm chăn với gối xuống, chân dài co lại nằm trên sofa ngủ, trong lòng thầm mắng Nguyên Gia Dật vô số lần, nhưng ngủ vẫn còn mơ thấy mình giúp cậu hâm đồ ăn.

Điện thoại bị rơi ở trên sàn, tiếng chuông kêu liên tục lọt vào tai Bạc Thận Ngôn, bình thường hắn ngủ không sâu, chỉ cần chút tiếng động nhỏ thôi cũng tỉnh giấc, nghe thấy tiếng thì lập tức ngồi dậy, nhặt điện thoại lên bấm nghe.

"Thận Ngôn? Gia Dật có nhà không ạ?"

Giọng của Thịnh Lan nghe khá sốt ruột, mở miệng đã hỏi tới Nguyên Gia Dật.

Nhưng câu hỏi này lại khiến Bạc Thận Ngôn giật mình, cho rằng Nguyên Gia Dật đã lén trở về mà không có tiếng động, vội vàng nhìn thoáng qua phòng ngủ của cậu, thấy cửa vẫn mở như cũ, hắn bực bội vò mái tóc rối, "Không có."

"Hai người...bình thường vẫn ngủ chung sao?" Thịnh Lan do dự hỏi, "Không thì tại sao anh lại trả lời nhanh như vậy?"

Bạc Thận Ngôn không biết nói gì với câu hỏi vớ vẩn của y, thở dài, "Em có thể ngừng mấy suy nghĩ linh tinh đó được không? Tôi vừa mới dậy, muốn tới công ty nên đang ở tầng một."

Thịnh Lan kịp thời thu lại giọng điệu tủi thân bực bội, trưng ra giọng nói đầy ngây thơ, "Thận Ngôn, em có việc tìm Gia Dật, thế nhưng không gọi được cho em ấy..."

"Chuyện gì?"

"Ba em muốn gọi về ăn cơm đoàn viên, đợt Tết vừa rồi Gia Dật không về nhà, ba nhớ em ấy...Nên Thận Ngôn à, nếu anh liên hệ được với Gia Dật thì chắc chắn phải bảo em ấy gọi điện lại cho em, ba thật sự muốn gặp Gia Dật."

Thấy Nguyên Gia Dật được người nhà quý mến, Bạc Thận Ngôn cũng vui lây, vì thế rất thoải mái đồng ý, "Ừ, tôi liên lạc với em ấy xong sẽ gọi lại cho em."

Nhận thấy Thịnh Lan vẫn nhẹ nhàng và quan tâm như ngày trước, Bạc Thận Ngôn cảm thấy có chút hối hận vì ban nãy trả lời y hơi thô lỗ, liền nói thêm, "Ra ngoài đóng phim chụp ảnh nhớ mặc nhiều áo ấm, để ý sức khỏe, đừng để bị cảm."

"Dạ vâng, Thận Ngôn."

Dường như Thịnh Lan vẫn còn thấy đau lòng, trầm giọng tắt điện thoại.

Cuối cùng, Bạc Thận Ngôn lấy danh nghĩa "hỏi để biết", nhàn nhã vò tóc, tự tin bấm điện thoại gọi cho Nguyên Gia Dật.

Tắt máy?

Gọi mấy lần vẫn thế.

Bạc Thận Ngôn gối đầu lên cánh tay, ném điện thoại sang bên cạnh, được một lúc lại cầm lên, tiếp tục ném đi lại cầm lên, cuối cùng mất kiên nhẫn, ngồi dậy gọi tiếp một cuộc nữa.

Vẫn tắt máy.

Khi hắn chuẩn bị kiểm tra số điện thoại bộ phận làm việc của Nguyên Gia Dật thì màn hình đột nhiên sáng lên, nhận được một tin nhắn hình ảnh từ dãy số lạ.

Trong ảnh có hai người đàn ông đang ôm vai dựa sát vào nhau, nháy mắt Bạc Thận Ngôn đã nhận ra eo của Nguyên Gia Dật quấn băng trắng.

Em ấy làm sao vậy? Bị thương sao? Nếu không tại sao lại cần người khác dìu đi?

Bạc Thận Ngôn lập tức ngồi thẳng dậy, xốc chăn lên đi về phía phòng bếp uống một cốc nước cho tỉnh táo hơn, nghiêm túc phóng to tấm ảnh ra để nhìn cho kỹ.

Tuy cuộc hôn nhân giữa hắn và Nguyên Gia Dật là bí mật, nhưng đối với những kẻ luôn rình rập Bạc thị như hổ rình mồi thì có lẽ không còn là bí mật nữa, chỉ là bọn họ không dám tùy tiện đắc tội với hắn, cho nên bây giờ Bạc Thận Ngôn không bất ngờ lắm khi nhận được tin nhắn.

Lúc này hắn chỉ muốn biết Nguyên Gia Dật xảy ra chuyện gì, muốn mau chóng đón cậu về nhà.

Không đợi hắn nhắn hỏi đối phương địa chỉ, tin nhắn thứ hai đã gửi tới.

[Phía Đông đường Bắc Thành, khách sạn của tập đoàn Ôn thị phòng 1203]

Bạc Thận Ngôn không rảnh quan tâm chủ nhân dãy số lạ này là ai, vội vàng lên tầng rửa mặt thay quần áo, cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Dọc đường đi, Bạc Thận Ngôn nôn nóng vượt ba, bốn cái đèn đỏ, tới trước cửa khách sạn thì trực tiếp ném chìa khóa cho nhân viên bảo vệ, sải bước đi vào trong thang máy.

Sau sự việc của Lục Thành, hắn tin Nguyên Gia Dật không phải loại người thích bám lấy kẻ có quyền, nhưng cho đến khi hắn gõ cửa phòng của Nguyên Gia Dật, nhìn thấy người đứng trong phòng, lúc này mới nhận ra hắn đã đánh giá cao lòng tin của mình rồi.

Người hắn nghĩ đến cả đêm không hề hấn gì đứng trước mặt hắn, mái tóc rối bù, gò má hơi ửng đỏ, không hề có dáng vẻ yếu ớt như trong ảnh chụp, ngoại trừ bọng mắt mệt mỏi và đôi môi có chút tái nhợt, cả người nhìn qua không có vấn đề gì, ngược lại giống một con hồ ly đã hút đủ dương khí tẩm bổ.

"Em không về nhà..." Bạc Thận Ngôn không muốn suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất, mặc dù ngón tay nắm chốt cửa đã siết chặt lại, ánh mắt nhìn đống quần áo lộn xộn dưới mặt đất, vẻ mặt dần lộ ra sự bất lực, nhưng vẫn giả vờ không quan tâm nói, "Tại sao em không về nhà? Tôi không đổ đồ ăn đâu."

Nghe hắn nói vậy, Nguyên Gia Dật như thay đổi thành một người khác, nhếch miệng cười, đuôi mắt chứa đựng sự ngả ngớn, "Bạc tiên sinh, sao anh lại tới đây?"

"Hành động này của em là sao?"

Bạc Thận Ngôn cảm thấy có chút kỳ lạ, tiến đến muốn nắm lấy tay Nguyên Gia Dật dẫn cậu về nhà, không ngờ Nguyên Gia Dật lại dùng sức rụt lại, lười biếng quay về giường nằm.

"Hành động gì? Còn nữa, sao tôi phải về nhà?" Nguyên Gia Dật ho khan một tiếng, cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm cho thông họng, lại nhìn Bạc Thận Ngôn đang đi vào phòng, "Với lại đó là nhà của tôi à?"

"Hôm nay em làm sao vậy? Tại sao lại nói mấy lời như vậy? Sao đột nhiên lại giận?"

Bạc Thận Ngôn cúi người nhặt quần áo trên đất lên, thuận tay gấp lại rồi đặt lên ghế, ngồi xuống cuối giường nhìn chằm chằm Nguyên Gia Dật.

Nguyên Gia Dật không trả lời, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Sao em không nghe điện thoại?"

"Hết pin."

Bạc Thận Ngôn không tin, vươn tay lấy điện thoại của cậu, Nguyên Gia Dật cũng không hề ngăn lại.

Nhìn màn hình sáng bình thường, Bạc Thận Ngôn cười lạnh, "Đây gọi là hết pin sao?"

Nguyên Gia Dật không nói gì.

Tiếng gõ cửa vang lên đánh vỡ bầu không khí nặng nề giữa hai người.

Bạc Thận Ngôn đứng dậy ra mở cửa, vẻ mặt hệt Diêm Vương nhìn người đứng bên ngoài.

"Bạc tổng?" Ôn Cách ngạc nhiên, tuy chào hỏi theo phép lịch sự nhưng hành động không hề khách khí, lướt qua người Bạc Thận Ngôn đi vào trong phòng, bỏ chiếc thẻ khóa phòng còn chưa kịp sử dụng vào túi, "Gia Dật, tôi mang cháo cho em đây, cháo bí đỏ đường phèn."

"Cậu gọi em ấy là gì?"

Bạc Thận Ngôn giận dữ đóng sầm cửa vào, khó tin đuổi theo túm lấy vai Ôn Cách, giống hệt cún con đang bảo vệ món ăn mình yêu thích.

Tay Ôn Cách đang bưng bát cháo nên không thể tránh khỏi tay Bạc Thận Ngôn, chỉ nhướng mày nhìn hắn, "Bạc tổng đây là muốn đánh tôi sao?"

"Bạc tiên sinh, anh làm vậy có phải hơi bất lịch sự rồi không? Quan hệ giữa tôi và anh chưa đủ thân để anh có thể nhúng tay vào chuyện riêng của tôi đâu."

Sắc mặt Nguyên Gia Dật ngày càng tái nhợt, cậu ngồi thẳng người, nhíu mày nhìn cánh tay đang túm vai Ôn Cách của Bạc Thận Ngôn.

Quả thật trong hợp đồng có ghi không can thiệp vào đời sống tình cảm của đối phương, chỉ dựa vào việc này thôi thì Bạc Thận Ngôn cũng tính là vi phạm rồi.

"Được, được." Bạc Thận Ngôn tức giận đến mức gằn giọng cười, "Mẹ nó tôi là kẻ dư thừa, tôi ăn no không có việc gì làm! Em yêu người nào, lên giường cùng người nào cũng không liên quan đến tôi."

Nói xong hắn xoay người rời đi, đóng cửa rầm một tiếng thật mạnh.

"Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi, quan hệ giữa em và Bạc tổng là gì vậy?"

Ôn Cách đặt khay đồ ăn xuống, giúp Nguyên Gia Dật chỉnh lại góc chăn.

Buổi sáng sau khi rời khỏi phòng Nguyên Gia Dật, trong lòng Ôn Cách đã nhớ muốn điên, anh biết bản thân thấy sắc nảy lòng tham, nói dễ nghe thì là nhất kiến chung tình, cho nên anh muốn dùng tất cả mọi cách để tiếp cận thanh niên xinh đẹp này.

Ôn Cách thừa nhận bản thân có phần đường đột, không nhận được sự đồng ý của Nguyên Gia Dật đã tự mình lấy khóa phòng rồi đến xem cậu, tưởng cậu chỉ bị sốt thôi, nhưng lại vô tình thấy lưng cậu quấn đầy băng gạc.

Đột nhiên bị bắt tại trận khiến Nguyên Gia Dật không biết phải giải thích về mấy vết thương bất thường trên người mình như thế nào, cả nguyên nhân không đến bệnh viện nữa, chỉ có thể xin Ôn Cách giúp cậu giữ bí mật.

Ôn Cách không có ý gì khác, đương nhiên sẽ đồng ý ngay, giúp Nguyên Gia Dật băng bó lại vết thương ở trên cánh tay, sau đó tự mình xuống bếp nấu cháo cho cậu.

Nguyên Gia Dật bưng bát cháo, mím môi nhìn về phía Ôn Cách, "Thật ngại quá Ôn tiên sinh, tôi không thể nói."

Bởi vì chính cậu cũng không biết, rốt cuộc thì quan hệ giữa cậu và Bạc Thận Ngôn là gì.

Không phải người thân, không phải người yêu, thậm chí...cũng không phải là bạn bè.

Ôn Cách tự biết điều, gật gật đầu, trả lại căn phòng yên tĩnh một mình cho Nguyên Gia Dật.

Nguyên Gia Dật ăn thêm mấy miếng cháo, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi nhìn bát cháo.

Một lúc sau ánh mắt của cậu dừng ở chiếc túi đặt ở cuối giường.

Ở trong đó...có một chiếc máy nghe trộm.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play