*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật phải ở lại khách sạn mấy ngày, không mang theo dây sạc, điện thoại nhanh chóng sập nguồn, chỉ có thể dựng cái lưng đau đớn lên, ngồi trên sofa xem TV.

Nguyên Gia Dật nghe được rất rõ ngoài cửa truyền đến tiếng quẹt thẻ mở phòng, cũng không ngoái đầu nhìn, ngược lại người kia bước vào thấy cậu ngồi như vậy thì buông khay đồ ăn xuống, bật cười.

"Nhìn dáng ngồi của em kia, không giống như đang bị thương gì cả, mà giống một ông chủ đang ngồi quan sát nhân viên khách sạn làm việc vậy."

"Cảm ơn Ôn tiên sinh, làm phiền anh quá."

Nguyên Gia Dật không trả lời câu đùa của anh, đi đến cạnh bàn bưng khay đồ ăn đặt lên đùi mình, cúi đầu bắt đầu ăn.

Miệng vết thương lành lại khá nhanh, chỉ mới mấy ngày đã đóng vẩy, nếu không xảy ra chuyện gì, Nguyên Gia Dật định sắp tới sẽ về nhà.

Nhớ tới căn nhà kia, đột nhiên cậu rất muốn né tránh.

Có lẽ Bạc Thận Ngôn sẽ không đối xử tốt với cậu như trước nữa.

Nhưng ban đầu là do bản thân cậu tham lam, cho nên bây giờ mới cảm thấy mất mát.

Sau nhiều ngày quan sát, dù Ôn Cách có ngốc ngếch đến đâu cũng nhận ra sự khác thường trong mối quan hệ của Nguyên Gia Dật và Bạc Thận Ngôn, thanh niên này không phải người mà anh có thể động vào.

Từ trước đến nay Ôn Cách là người thích chơi đùa cho thỏa tuổi trẻ, chưa bao giờ đặt nặng chuyện tình cảm, tuy Nguyên Gia Dật hợp gu của anh, nhưng chưa phải là lựa chọn hoàn hảo nhất.

Ôn Cách là một doanh nhân, và bản năng của doanh nhân là cố gắng tránh tất cả những rủi ro có thể xảy ra, hoặc khiến mức độ rủi ro nằm ở mức thấp nhất.

Nguyên Gia Dật là một người cực kỳ dễ nhìn, nhưng chỉ cần vài ngày không để ý thì vẫn có thể quên được.

"Em ăn cơm đi, tôi đi đây."

Sau khi suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận, cách nói chuyện của Ôn Cách cũng thoải mái hơn nhiều, vung tay một cách tự nhiên, ý bảo Nguyên Gia Dật không cần đứng dậy tiễn anh.

Sự im lặng quen thuộc vẫn bao quanh Nguyên Gia Dật.

Cậu biết những ngày qua Ôn Cách làm vậy là có ý gì, thế nhưng cậu không có tâm trạng, cũng chẳng có cách nào tiếp nhận.

Cậu có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Sau khi từ tầng hầm đi lên nhà, Bạc Thận Ngôn tức giận đá bay giày dưới chân, cau mày nhìn đôi dép lê sáng nay bị hắn vứt lung tung lúc ra ngoài đi làm, lại nhận ra đôi dép đã được xếp gọn gàng trước cửa.

Quay về rồi sao?

Bạc Thận Ngôn vội vã nhìn về phía phòng của Nguyên Gia Dật, nhưng lại thấy cậu đang ngồi trước bàn trà trong phòng khách, cúi đầu viết gì đó, trên tai đeo tai nghe, cái máy tính cũ cồng kềnh đặt trước mặt.

Bạc Thận Ngôn đứng im tại chỗ không dám phát ra tiếng động, không dám phá tan hình ảnh đẹp đẽ này, hắn chỉ có thể ngắm nhìn dáng lưng của Nguyên Gia Dật hết lần này đến lần khác, cố gắng khắc hình ảnh của cậu vào trong đầu.

Nhưng sau khi nhìn thấy thứ ở trên đầu Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn vẫn không nhịn được, một tay giơ lên đặt ở môi thầm nở nụ cười.

Tóc Nguyên Gia Dật dài ra khá nhanh, lại còn dày, khoảng thời gian vừa qua đã dài ra một đoạn, rũ ở trước trán, thỉnh thoảng khiến tốc độ làm việc của cậu bị chậm lại, không biết cậu kiếm ở đâu chiếc chun nhỏ, túm hết tóc trước trán buộc thành một túm nhỏ trên đỉnh đầu, lộ ra cái trán trơn bóng trắng trẻo.

Nhưng điều làm Bạc Thận Ngôn thật sự buồn cười chính là thứ mà cậu dùng để buộc tóc.

Đó là cái dây dùng để chơi với mèo được kéo dài thật dài.

Khi Nguyên Gia Dật viết chữ, cả người hơi rung nhè nhẹ, lông trên sợi dây mà cậu dùng buộc tóc cũng hơi rung theo, tạo thành một không gian chơi đùa vô bờ cho Gạo Nếp.

(Editor: Giải thích một chút chỗ này cho những bạn nào chưa hiểu, Nguyên Gia Dật dùng cái sợi dây mà một đầu gắn với mấy cái lông, một đầu gắn vào cây gậy, hay dùng để trêu đùa với mèo đó)

Gạo Nếp ở cách Nguyên Gia Dật khoảng hai mét, điên cuồng nhảy sang trái rồi lại sang phải, đệm thịt mềm mại ở chân cào cào mấy cái lông rực rỡ sắc màu, đôi mắt mèo màu xanh tràn ngập quý mến và vui vẻ nhìn Nguyên Gia Dật.

Người này đối xử với nó tốt như thế, trong mắt nó cậu chính là thiên thần.

Bạc Thận Ngôn đứng yên dựa người vào tường, không để ý thời gian, bất tri bất giác đã nhìn cậu thật lâu.

Quả nhiên, mấy hôm nay không được ăn cơm ở nhà, hắn đã gầy hơn trước, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Gia Dật mặc chiếc áo ngủ do hắn mua tặng thì Bạc Thận Ngôn lại cảm thấy hài lòng.

Cho nên ra vẻ thấp giọng ho một tiếng, muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người.

Nguyên Gia Dật giật mình, vội tháo một bên tai nghe quay đầu lại nhìn, thấy Bạc Thận Ngôn đứng phía sau, nhoẻn miệng cười, "Bạc tiên sinh, anh về rồi sao, để tôi đi nấu cơm."

Lông mày Bạc Thận Ngôn hơi cau lại, nhìn người thanh niên phải vịn tay vào ghế mới đứng lên được, "Em không khỏe sao?"

"Không đâu, tôi khỏe lắm." Đám lông rực rỡ sắc màu ở đầu bên kia sợi dây đập vào mắt Nguyên Gia Dật, lúc này cậu mới sực nhớ thứ ở trên đầu, xấu hổ liếc mắt nhìn Bạc Thận Ngôn, giơ tay gỡ dây buộc tóc xuống, hai tai đỏ lên giải thích, "Tôi đang muốn học....Nhưng Gạo Nếp cứ đòi tôi chơi cùng....cho nên....cho nên phải làm vậy."

"Đẹp lắm."

Bạc Thận Ngôn không đầu không đuôi nói một câu.

"Hả? Cái gì đẹp?" Nguyên Gia Dật cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu nhìn thứ trong tay, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Bạc Thận Ngôn, "Gậy đồ chơi của mèo sao?"

"...." Bạc Thận Ngôn giận đến mức trợn trắng mắt, đi dép vào phi thẳng lên tầng, trước khi đóng sầm cửa phòng thì để lại một câu, "Món canh thịt bò!"

Nguyên Gia Dật hơi mím môi cười.

Nói một câu thật bé, bé đến mức chỉ có cậu nghe thấy, "Vâng, món canh thịt bò."

Lúc nấu cơm, Nằm Xuống ngoan ngoãn dựa vào bên chân Nguyên Gia Dật, không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn cậu.

"Sao lại nhìn tao như vậy?" Nguyên Gia Dật ngồi xổm xuống, dùng khuỷu tay cọ cọ cằm của nó, tránh lát nữa lại dùng tay động vào nguyên liệu nấu, "Lúc tao đi vắng, mày rất nhớ tao sao?"

Tuy miệng vết thương đã hồi phục khá nhiều, nhưng chưa đóng vảy hoàn toàn, lúc làm mấy động tác lớn sẽ không tránh khỏi việc quần áo cọ vào vết thương, gây đau đớn.

Nguyên Gia Dật nhíu mày cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, đôi môi thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Dường như Nằm Xuống cảm nhận được suy nghĩ của cậu, ử ử mấy tiếng, lắc mông đi về phía thảm đằng sau cậu, vươn bàn chân mập mạp chạm chạm vào chân Nguyên Gia Dật, ý bảo cậu cứ ngồi xuống thảm đi, rồi dựa vào lưng nó này.

"Bé ngoan." Nguyên Gia Dật hiểu ý nó, không đành lòng để nó thất vọng, cảm thấy bản thân chưa làm tròn trách nhiệm của người chủ, liền chịu đựng cơn đau ngồi xuống đất, giả vờ dựa vào người nó, "Thật không phí công khi nuôi mày, biết báo hiếu với ba."

Nằm Xuống vui vẻ sủa hai tiếng.

Bây giờ tiếng sủa và bề ngoài của Nằm Xuống đã thay đổi rất nhiều, gần như là một con chó trưởng thành, lúc này đột nhiên kêu một tiếng, âm thanh mạnh mẽ khiến người khác phải rùng mình.

Mà cái người rùng mình đó, không ai khác chính là Bạc Thận Ngôn ở trên tầng.

Nếu Bạc Thận Ngôn tức giận, thì sợ Nằm Xuống cũng chẳng còn đường sống, đến lúc đó cậu và Nằm Xuống chỉ có thể tìm một căn phòng trọ nhỏ sống nương tựa vào nhau.

"Bảo bối đừng sủa nữa."

Nguyên Gia Dật cúi đầu dí sát vào tai Nằm Xuống, biến suy nghĩ vừa rồi của mình thành câu chuyện, kể cho nó nghe.

Không đợi Nằm Xuống kêu lên mấy tiếng sợ sệt, trong phòng khách truyền đến tiếng cười nhẹ của người đàn ông, "Hóa ra trong mắt em tôi là một kẻ máu lạnh vô tình như vậy? Còn ăn thịt cả con chó kia nữa."

"...." Đang thêm mắm thêm muối vào câu chuyện thì bị đương sự nghe được, Nguyên Gia Dật thầm nghĩ thật xui xẻo, chống tay cắn răng đứng lên, nở nụ cười giải thích, "Tôi chỉ hù dọa nó một chút thôi, tránh để nó kêu nhiều, làm phiền anh nghỉ ngơi."

Bạc Thận Ngôn đút tay túi quần, thong thả bước tới, vô cùng tự nhiên mở nắp nồi thịt bò, phẩy phẩy tay ngửi thử, xoay người hài lòng gật gật đầu.

Lúc giúp Nguyên Gia Dật cầm mấy cái bát, Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm xoáy tóc ở gần ót của cậu, mấy lần muốn hỏi chuyện ngày hôm đó, thế nhưng câu hỏi đến miệng lại đành nuốt xuống.

Liệu cậu có trả lời giống như hôm đó không, mối quan hệ của hai người chưa thân thiết đến mức có thể nhúng tay vào chuyện riêng tư của đối phương.

Quên đi.

Cho dù Nguyên Gia Dật có là tảng đá, thì thời gian qua đi cũng sẽ bị hâm nóng, cần gì phải vội vàng nhất thời.

Bạc Thận Ngôn buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn một vòng trần nhà phòng khách, cuối cùng vô tình dừng ở trên mái tóc của người thanh niên.

"Ây, dạo này tôi ngẩng đầu lâu....thường hay bị đau." Bạc Thận Ngôn cố gắng dùng mấy từ ngữ liên quan đến y học, nhằm thu hút sự chú ý của Nguyên Gia Dật, "Em nói nếu ấn vài cái thì sẽ đỡ hơn, có thể làm một chút không?"

Nguyên Gia Dật hơi giật mình, cắn môi, theo bản năng nhìn thoáng qua phía phòng ngủ, "Bạc tiên sinh, tôi sẽ thu tiền đấy."

Bạc Thận Ngôn vội vàng gật đầu, "Đương nhiên, đương nhiên phải thu tiền rồi, không thu tiền tôi còn sợ em ấn đầu linh tinh cho tôi."

Nguyên Gia Dật vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của hắn, gẩy gẩy đôi đũa, định tìm lý do khác để từ chối thì Bạc Thận Ngôn đã nhanh chóng mở miệng trước, "Tôi đi tắm rửa trước, lát nữa em tới phòng tôi nhé."

Nguyên Gia Dật không còn cách nào khác, nhanh chóng thu dọn bát đũa, cũng vội vàng tắm, xịt chút nước hoa lên người, sau khi chắc chắn mùi máu trên người mình đã được che đi nhiều thì mới yên tâm đi lên tầng.

Nghe tiếng Nguyên Gia Dật gõ cửa, Bạc Thận Ngôn nhanh chóng đáp, "Vào đi."

"Bạc tiên sinh."

Cái máy nghe trộm Thịnh Giang Hà đưa cho cậu không phải đơn giản để nghe lén trò chuyện giữa cậu và Bạc Thận Ngôn, mà mục đích chính là cảnh cáo.

Nếu cậu dám vượt qua Lôi Trì* nửa bước, thì cái vết ở sau lưng cũng sẽ xuất hiện trên mặt Nguyên Diểu.

*Lôi Trì: tên một dòng sông ở Trung Quốc, không dám vượt qua Lôi Trì một bước, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định.

Thịnh Giang Hà là ma quỷ, cậu không dám đánh cược với ông ta.

"Đứng ở đó làm gì thế?" Bạc Thận Ngôn che giấu tâm tư muốn Nguyên Gia Dật lại gần hắn hơn, để hắn có thể ngắm nhìn thật kỹ cái người đã rời xa hắn mấy ngày này, "Đau đầu quá, muốn được xoa."

Bạc Thận Ngôn cố nhịn sự ghê rợn trong lòng, bày ra dáng vẻ trẻ con, nhưng cũng lo Nguyên Gia Dật khó chịu, sẽ nghĩ đầu óc của hắn có vấn đề.

"Vâng."

Vết thương trên lưng Nguyên Gia Dật bị cọ vào, đau đến đổ mồ hôi hột.

"Mới bóp vài cái đã mệt vậy rồi sao?"

Bạc Thận Ngôn nhíu mày, có chút đau lòng, nhưng không khống chế được giọng điệu, nghe qua tưởng như hắn đang không hài lòng.

"Thật xin lỗi Bạc tiên sinh."

Vừa dứt lời, Nguyên Gia Dật vội cắn răng dùng thêm lực, lông mày Bạc Thận Ngôn từ từ giãn ra, thích thú lắc lắc chân.

Mới ấn được vài cái, điện thoại ở bên giường lập tức kêu lên.

Bạc Thận Ngôn liếc mắt nhìn Nguyên Gia Dật một cái, không nỡ rời khỏi bàn tay cậu, nhưng vẫn đành bắt máy.

"Lan Lan? Sao vậy? Em nín đi đã."

Nguyên Gia Dật nín thở nhìn chằm chằm Bạc Thận Ngôn tắt điện thoại.

"Cha em lên cơn đau tim, vừa được đưa vào viện."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play