"Thằng nhóc này, đừng ở đây chắn đường tao."
Người đàn ông tiến đến, bắt lấy cổ tay của thiếu niên, muốn đưa tay túm cổ áo y, không ngờ thiếu niên chẳng hề nhúc nhích, tay vẫn ôm chặt eo của Nguyên Gia Dật, nở nụ cười đầy chế giễu.
Nguyên Gia Dật không muốn gây phiền phức cho người vô tội, vội đưa tay ngăn lại, "Em trai, anh không sao đâu, cứ về đi học đi."
Mỗi một câu nói đều khiến vết thương trên người cậu đau như bị xé ra.
May là trước khi tới khách sạn, Nguyên Gia Dật đã đến tiệm thuốc mua rất nhiều thuốc kháng viêm và sát trùng, lặng lẽ đậu xe ở ven đường xử lý qua vết thương, cho nên bây giờ nhiệt độ cơ thể không quá cao, trạng thái cũng coi là khả quan.
Trong ánh nắng lờ mờ của buổi sáng, một tay thiếu niên ôm eo Nguyên Gia Dật, tay còn lại nắm cánh tay của người đàn ông, vặn một cái, trên mặt người đàn ông lập tức lộ ra vẻ đau đớn, giờ đang cố giãy dụa muốn đánh lại.
Nguyên Gia Dật nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo lắng, mở miệng nhưng không biết phải nói gì, mặc kệ việc hai đánh một, vội đi đến đánh vào sườn của người đàn ông.
Cậu biết rõ vị trí của từng loại xương, giật tay của người đàn ông ra, không chờ người khác thấy rõ cậu đang làm gì, người đàn ông cao lớn đã ôm cánh tay, ngồi trên mặt đất đau đớn chửi rủa.
Nguyên Gia Dật "khởi xướng" xong lại lùi về sau như muốn thủ, dựa người vào cửa xe, cúi đầu thở hổn hển.
Thiếu niên đi tới trước mặt người đàn ông, chợt vung đấm lên, đánh cho người kia chảy cả máu mũi, rồi y lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, sau đó mới đi tới đỡ Nguyên Gia Dật, cúi người nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, "Anh trai giỏi thật đấy, anh không khỏe sao? Để tôi đưa anh về phòng, đưa khóa phòng cho tôi."
Lúc này Nguyên Gia Dật mới để ý, tuy thiếu niên này còn trẻ, nhưng dáng người cao ráo, bả vai hơi gầy, nhưng có thể nhìn ra tương lai sau này là một bờ vai rộng rắn chắc, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi mà đã cao hơn cậu cả một cái đầu.
Nhìn người đàn ông ban nãy giờ đang ngất xỉu trên mặt đất, Nguyên Gia Dật không nhịn được muốn bật cười.
Đây là lần đầu tiên cậu đánh một ai đó.
Cảm ơn chàng trai trẻ này đã cho cậu thêm dũng khí.
Đau đớn trên người lại ập đến một lần nữa, Nguyên Gia Dật khẽ kêu một tiếng, nắm chặt khóa phòng của mình, lắc đầu, "Tôi tự lên được, cảm ơn cậu."
Ai ngờ thiếu niên này kéo cửa xe của cậu, xác nhận cửa đã khóa cẩn thận thì chạy nhanh đuổi theo, chắn trước mặt Nguyên Gia Dật, không nói nhiều lời, cúi người nhấc cả người Nguyên Gia Dật lên lưng, tay luồn qua hai chân cậu, đi về phía cửa khách sạn.
"Ơ? Cậu đang làm gì vậy?" Hai chân Nguyên Gia Dật đột nhiên cách mặt đất, sợ đến mức ôm chặt cổ thiếu niên, không dám giãy ra, cũng không muốn mặc kệ, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn, nhưng nghĩ tới người này vừa giúp mình, lại dịu giọng, "Tôi vừa khiến cậu gặp rắc rối đấy, cậu mau chạy đi."
"Cả chỗ này đều là nhà tôi, chạy đâu bây giờ?" Thiếu niên nói xong, càng vui vẻ cõng Nguyên Gia Dật đi vào khách sạn, "Anh trai, anh nhẹ thật đấy."
Cứ tưởng rằng đứa nhỏ này chỉ nói phóng đại để hù dọa người đàn ông kia, không ngờ đây thật sự là tài sản của gia đình y.
Nguyên Gia Dật càng bối rối, tự cảm thấy xấu hổi khi để thiếu gia nhà giàu này cõng mình.
Vào đại sảnh khách sạn, thiếu niên đi thẳng tới quầy lễ tân, lấy thẻ phòng của Nguyên Gia Dật ném lên mặt quầy, tay vẫn nắm chặt đùi Nguyên Gia Dật, nhìn nữ quản lý nói, "Thu phòng này lại, gửi cho tôi thông tin của người đã đặt nó."
"Dạ vâng, thiếu gia." Gương mặt xinh đẹp của nữ quản lý đỏ lên, nhưng vẫn giữ nụ cười, "Thưa thiếu gia, cậu..."
Người trên lưng này là...
"Tôi sẽ đưa đến phòng mình, lát nữa bảo người đưa đồ ăn lên cho tôi."
Ôn Ngao cõng Nguyên Gia Dật đến căn phòng tổng thống mà mình thường ở, vừa vào phòng sắc mặt đã thay đổi, quật cả người Nguyên Gia Dật xuống mặt đất, đầu gối hung ác đè lên cổ họng cậu.
"A..." Lưng Nguyên Gia Dật bị quăng đột ngột, đau đến mức suýt ngất, cậu mờ mịt mở mắt nhìn thiếu niên, hô hấp khó khăn, "Cậu..."
"Thịnh Lan, anh đúng là không biết xấu hổ, hôm nay gặp phải tôi là do anh xui xẻo! Xem anh còn dám dùng mấy cái thủ đoạn vặt vãnh đó không..."
Y giơ tay định đánh vào mặt Nguyên Gia Dật, nhưng Nguyên Gia Dật đã nhanh chóng túm cổ tay y, khó khăn mở miệng, "Tôi....không phải.... Thịnh Lan!"
"Nghe mấy lời vớ vẩn tốn thời gian quá!"
Ôn Ngao vặn cổ tay trắng nõn của Nguyên Gia Dật ra, tay còn lại đấm một cái thật mạnh vào bụng Nguyên Gia Dật, mạnh đến mức khiến Nguyên Gia Dật nôn cả thuốc hạ sốt và nước vừa uống ban nãy.
"Ọe..."
Cả thể xác và tinh thần của Nguyên Gia Dật đều mệt mỏi, nằm trên mặt đất khó chịu cuộn tròn người, ngón tay cố gắng mò vào túi, lấy chứng minh thư ra ném xuống trước mặt Ôn Ngao, đau đến không nói nên lời.
Nhìn tên và ảnh trên chứng minh thư, Ôn Ngao kinh ngạc mặt trắng bệch, vội vàng đỡ Nguyên Gia Dật đang nằm dưới đất lên, cẩn thận dìu cậu đến giường nằm, "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, hai người giống nhau quá, thật sự xin lỗi anh."
"Là lỗi của tôi, do tôi không nói trước với cậu."
Ôn Ngao càng thêm áy náy, "Do tôi không hỏi mới phải, mà anh xem mình kìa, bị đánh vô cớ mà còn nhận lỗi về bản thân?"
Nguyên Gia Dật nhắm mắt lại, cố gắng mở miệng, nhưng không thể nào phát ra nổi âm thanh, chỉ có hơi thở nóng rực liên tục phả ra từ mũi và họng.
"....Có thể lấy giúp tôi....Một ít thuốc được không? Tôi thật sự..."
Ôn Ngao nhanh nhạy lấy chìa khóa xe từ áo khoác của Nguyên Gia Dật, "Chờ tôi, đừng cử động, tôi sẽ về ngay."
Thể lực của người trẻ thường dồi dào, tay dài chân dài, chưa tới vài phút đã hồng hộc chạy từ bãi đỗ xe về, xách theo chiếc túi to đùng ở trên xe Nguyên Gia Dật đi vào phòng.
"Anh trai, anh bị thương ở đâu? Tôi giúp anh bôi thuốc."
Ôn Ngao ngồi xổm cạnh mép giường, rất muốn chuộc lỗi mà không biết phải làm thế nào, giống hệt chó con đáng thương nhìn Nguyên Gia Dật.
Dường như Ôn Ngao là người khá năng nổ, không thích dài dòng, cũng chẳng chờ đối phương đồng ý, y liền cởi áo khoác của mình ra, vương tay muốn cởi cả áo của Nguyên Gia Dật.
"Đừng....đừng động vào tôi."
Nguyên Gia Dật như bị lửa đốt, giọng nói trở nên nghẹn ngào, mặc dù mắt nhắm nhưng vẫn không tin tưởng vào tất cả mọi thứ xung quanh.
"Rõ ràng anh đang bị thương, không bôi thuốc thì sao khỏi? Lớn như vậy rồi mà cứ như trẻ con vậy?"
Liên tục bị lôi kéo khiến Nguyên Gia Dật bắt đầu sợ hãi, lo đến mức sắp khóc, "Đừng...Cậu đừng chạm vào tôi."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Ôn Ngao chỉnh lại mái tóc bù xù, đứng dậy đi mở cử, nhìn thấy người ở ngoài thì ngạc nhiên, "Anh? Sao anh lại đến đây?"
"Tiện đường nên tới xem em, chẳng phải tí nữa em phải đến trường sao?" Ôn Cạch bưng khay đồ ăn vào, "Nghe bọn họ nói em vừa về, lại thức đêm đuổi theo cái đứa diễn viên nhỏ kia sao?"
"Anh à, anh ta không phải diễn viên nhỏ đâu, là ảnh đế đó."
Ôn Ngao tự tin đáp lại, nhận khay đồ ăn xong thì định đóng cửa để Ôn Cách ở bên ngoài.
"Em đang làm gì đấy? Không cho anh vào?" Vẻ mặt Ôn Cách nghi ngờ nhìn em trai mình, ánh mắt tò mò, "Trong đó có ai sao?
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng ly nước rơi xuống sàn, sắc mặt Ôn Ngao lập tức tối sầm, muốn nhanh chóng đẩy anh mình ra khỏi cửa.
"Ây Ôn tiểu thiếu gia, được quá đấy, kim ốc tàng kiều một lúc đạp hai thuyền, đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi."
Ôn Cách hơi hạ người xuống, đột nhiên làm một động tác giả, khiến Ôn Ngao giật mình né sang bên cạnh, còn bản thân đi thẳng tới phòng ngủ.
Nhìn thấy có người lạ đi vào, Nguyên Gia Dật hoảng sợ, ánh mắt lo lắng ngẩng đầu nhìn, "Anh là ai? Đây là phòng của bạn tôi...Khụ...Nếu anh muốn tiền thì tôi sẽ đưa, đừng trộm gì của cậu ấy...."
Lời còn chưa nói xong, Ôn Ngao đã đứng sau lưng người đàn ông ngó đầu vào, mặt y hơi đỏ, gãi gãi đầu, "Thật ngại quá, đây là anh trai tôi, anh ruột."
"Xin chào..."
Nguyên Gia Dật liếm đôi môi khô khốc, lau bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi lạnh của mình, ngập ngừng đưa tay về phía Ôn Cách.
Nhưng vừa đưa tay ra thì lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nông cạn, cậu là ai mà muốn bắt tay với người ta?
Khi cậu đang định rút tay về thì Ôn Cách đã nhanh chóng túm lấy tay cậu, nhẹ nhàng lay hai cái mới buông ra, "Xin chào, tôi là Ôn Cách."
"Em còn chưa tự giới thiệu bản thân, anh, sao anh lại tranh trước vậy?" Ôn Ngao có thể nhận ra anh trai mình đã nhìn trúng người ở trên giường này, y cũng biết Ôn Cách là người biết chừng mực, từ trước đến nay chưa từng làm khó ai, cho nên kiếm cớ rời đi, "Bây giờ em đi học, anh ở đây chăm sóc "vị khách" này giúp em, anh ấy chưa ăn cơm đâu."
Sự yên tĩnh trong phòng khiến Nguyên Gia Dật cảm thấy mất tự nhiên, cậu cầm túi thuốc của mình ngồi ở mép giường, vươn tay lấy chiếc giày ở dưới giường xỏ vào, chống tay vào thành giường cố gắng đứng lên.
"Ôn tiên sinh, cậu Ôn là người đưa tôi đến đây, bây giờ tôi sẽ ra ngoài thuê một phòng khác, tránh làm phiền hai người."
Ôn Cách là người rất lịch sự, thấy Nguyên Gia Dật đứng lên thì chuẩn bị dang sẵn tay để đỡ, nhưng thấy cậu đã đứng vững thì thu tay lại, không đụng vào người cậu.
Tuy người trước mặt này rất đẹp, vô cùng hợp gu của anh, nhưng dù sao cũng là người lạ, nếu cứ để cậu ở lại phòng Ôn Ngao thì không được hay lắm, vẫn nên tôn trọng ý của cậu, ra ngoài giúp cậu đặt một phòng khác.
"Được rồi, để tôi chuẩn bị cho cậu một phòng, lát nữa sẽ bảo người đưa đồ ăn lên." Ôn Cách giúp Nguyên Gia Dật cầm áo khoác, chậm rãi đi theo phía sau cậu, đánh giá người trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, "Tới phòng rồi thì cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ đến chuyện khác."
Anh nhận ra trên người cậu đang có vết thương, mặc dù vẻ ngoài khá giống nhau nhưng không hề có lòng dạ không ác độc như người kia, cũng không thể nào là người trong giới giải trí.
Người kia được bọc trong vòng xoáy giới giải trí quá sâu, ngay cả người của Ôn gia như anh mà vẫn chưa có cách nào để động vào.
Cho nên dù thình lình xuất hiện một cực phẩm như vậy, Ôn Cách cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, phải chờ tìm hiểu rõ ràng rồi mới thực hiện được.
Bước chân của Nguyên Gia Dật không vững, đi dọc hành lang đến phòng mình, khi ở trước cửa thì đầu gối đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa ngã trên mặt đất, Ôn Cách ở sau vội vàng bước đến đỡ cánh tay cậu, giúp cậu mở cửa vào phòng.
Thế nên không có ai để ý đến chỗ ngoặt của hành lang, một ánh đèn flash chớp nháy cực nhanh.