Bạc Thận Ngôn nhìn bóng lưng cậu biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang xuống hầm, đột nhiên có cảm giác muốn đi theo, hoặc túm lấy vai ngăn cậu lại, bảo cậu cứ ở nhà nghỉ tiếp, không cần lo chuyện gì cả.
Nhưng Nguyên Gia Dật là một bác sĩ, luôn sẵn sàng chiến đấu vì bệnh nhân, không thể cứ làm việc theo tâm tình là được.
Thịnh Giang Hà tiên đoán cứ như pháp sư vậy, Nguyên Gia Dật vừa bước chân ra khỏi cửa, ông đã gọi điện thoại tới.
"Thịnh tiên sinh?"
"Đừng tới bệnh viện, về nhà cũ luôn đi, bác sĩ đang ở đây."
Thịnh Giang Hà không cho Nguyên Gia Dật cơ hội từ chối, nói xong lại muốn dập điện thoại luôn, Nguyên Gia Dật chỉ kịp hỏi một câu.
"Đến thẳng nhà cũ thì lọc máu như nào ạ?"
"Mày không cần biết, mau tới đi."
Nguyên Gia Dật khởi động xe, cất điện thoại vào túi, tuy không hiểu chuyện gì, nhưng đã là lệnh của Thịnh Giang Hà, thì cậu không dám cãi.
Nhà của Thịnh gia và Tứ hợp viện của Bạc gia đều là những nơi xa hoa vô cùng, nhưng nhà của Bạc gia từ trong ra ngoài đều toát lên sự ấm cúng, còn nhà Thịnh gia mặc dù nằm ở nơi tuyệt đẹp, nhưng lại toát ra sự ảm đạm.
Mỗi khi đứng trước cửa, hai đùi của Nguyên Gia Dật cứ run lên, phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám nhấc chân đi vào.
Hôm nay người hầu ở trong nhà ít hơn rất nhiều, Nguyên Gia Dật đi vào phòng khách vẫn cảm thấy kỳ lạ, chỉ biết đứng ở đại sảnh, không biết phải làm thế nào.
"Tới rồi thì vào đi."
Giọng của Thịnh Giang Hà truyền đến từ sau cánh cửa.
Ngón tay Nguyên Gia Dật hơi run, do dự nắm chốt cửa, nhẹ nhàng vặn rồi bước vào.
Trong phòng thờ nghi ngút khói, cả người Thịnh Giang Hà ẩn hiện sau làn khói mờ, ánh lửa của điếu xì gà thấp thoáng kẹp ở ngón tay, khiến người khác khó nhìn được biểu cảm trên gương mặt ông.
Nhưng thật sự Nguyên Gia Dật cũng không muốn nhìn thấy mặt ông, vừa vào phòng đã quỳ trước bàn thờ chờ mệnh lệch, bởi vì như vậy sẽ giúp cậu bớt bị đánh hơn.
"Bạc thiếu gia đối xử với mày tốt nhỉ?"
Thịnh Giang Hà dụi điếu xì gà, cầm gậy gỗ đi về phía Nguyên Gia Dật, đứng sau lưng cậu cười đầy trào phúng.
Nguyên Gia Dật sợ đến mức nheo mắt lại, hai tay đặt ở đầu gối siết chặt, cố gắng để bản thân mình không run lên.
"Có lẽ Bạc tiên sinh coi con là anh trai, anh ấy nhìn thấy hình bóng của anh trai qua con...cho nên mới đối xử tốt như vậy."
"Nhìn qua mày là cái mẹ gì?" Giọng của Thịnh Giang Hà không rõ giận hay không, gậy gỗ gõ gõ lên sàn nhà, phát ra tiếng kêu lạch cạch, "Trên đời này chỉ có Lan Lan nhà tao là viên minh châu lộng lẫy nhất, còn mày, đừng bao giờ quên thân phận của mình."
Nguyên Gia Dật bị tiếng gậy gỗ đập vào sàn dọa cho sợ tới toát mồ hôi lạnh, gật gật đầu, "Đã rõ, Thịnh tiên sinh, con chắc chắn không quên."
"Quên hay không chẳng phải việc mày có thể quyết định được." Giọng điệu của Thịnh Giang Hà mang theo nụ cười tàn nhẫn, ông xoay người mở cửa, "Mang vào đi."
Nghe tiếng va chạm của thứ đằng sau lưng, Nguyên Gia Dật cụp mắt im lặng, đang đoán xem lần này ông ấy mang đến dụng cụ tra tấn gì, roi bản to cậu đã chịu, nhúng nước đến không thở được cũng đã thử nhiều lần, bởi vì cậu không kêu la, không xin tha, không chịu khóc, cho nên hình phạt ngày càng thêm đáng sợ.
Đến lúc này cậu mới hiểu rõ tại sao Thịnh Giang Hà lại kêu mình đến đây, rõ ràng không phải vì bệnh của Thịnh Lan, mà muốn lừa cậu tới để trừng phạt.
Nguyên Gia Dật hạ thấp hai vai, tay ấn chặt lên cái dạ dày rỗng tuếch, cố gắng nuốt nước miếng để lấp đầy nó càng nhiều càng tốt, hy vọng nó không kêu lên lúc bị đánh, nếu không càng khiến Thịnh Giang Hà tức giận.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Nguyên Gia Dật nghiêng đầu nhìn lướt qua chỗ Thịnh Giang Hà đứng, mở điện thoại ra xem tin tức dưới áp lực nặng nề.
[Tôi đi đón Gạo Nếp và Nằm Xuống, chờ em về chúng ta cùng nhau mang bọn nó đi tắm]
Khóe môi Nguyên Gia Dật hơi cong lên, đầu ngón tay dừng trên mặt phím, đang muốn trả lời một từ "vâng" thì nghĩ đến lời Thịnh Giang Hà vừa cảnh cáo, cậu không do dự, nhanh chóng xóa tin nhắn đó đi, ấn tắt nguồn điện thoại.
Quả nhiên, cuộc sống vừa êm đẹp một tí, lòng tham lại bắt đầu to lên.
Tuy chưa đến mức không nhịn nổi, thế nhưng cậu đã bắt đầu mơ tưởng những thứ vốn không thuộc về mình.
Nguyên Gia Dật cởi áo khoác, gấp chỉnh tề rồi đặt bên cạnh đầu gối.
Chiếc áo này của Bạc Thận Ngôn, không nên bị máu của cậu làm bẩn.
Áo ở phần eo bị vén lên, không đợi Nguyên Gia Dật kịp phản ứng, làn da lạnh lẽo bị một thứ nóng rực chậm rãi chạm vào.
Mới đầu còn là cảm giác thoải mái ấm áp, nhưng giây tiếp theo, cảm giác bỏng cháy đau rát nháy mắt quét qua toàn bộ lưng của Nguyên Gia Dật, nhanh đến mức làm người cậu chấn động, đau đớn mà quỳ bò xuống mặt đất muốn tránh thoát.
"Lại né, mày còn né thì cái này sẽ ấn lên mặt Nguyên Diểu."
Môi Nguyên Gia Dật tái nhợt run lên, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, cắn răng kìm nén tiếng rên rỉ, chịu đựng sự đau nhức ở lưng.
"Tao cũng không còn cách nào khác, mày đã uy hiếp tới địa vị của Lan Lan, mày quyến rũ Bạc thiếu gia..." Tay Thịnh Giang Hà liên tục dùng sức, như thể muốn ấn miếng bàn ủi cháy đỏ kia chạm vào xương cốt của Nguyên Gia Dật vậy, vẻ mặt ông vẫn lạnh lùng, "Cho mày chút đau đớn cũng là đáng lắm."
"Con....không làm."
Nguyên Gia Dật mở miệng định biện minh, nhưng cậu không đủ tự tin, giọng nói dần nhỏ đi, từ từ biến thành im lặng.
Cậu quyến rũ Bạc Thận Ngôn sao?
Không biết nữa, có lẽ vậy.
Mồ hôi lạnh tiết ra xung quanh miệng vết thương, muối trong mồ hôi chạm vào càng khiến Nguyên Gia Dật đau đớn, trời sinh cậu vốn chịu đau tốt hơn bình thường một chút, tuy nhiều năm qua phải nhận nhiều trừng phạt, nhưng chỉ dám cắn môi nhịn đau sống tới giờ, đây là lần đầu tiên bị bàn ủi áp vào da.
Cái này làm cho cậu không thể chống cự, cho dù bất lực cũng không thể khóc thành tiếng.
Bàn ủi nóng bỏng rời khỏi cơ thể, Nguyên Gia Dật quỳ rạp trên mặt đất hít từng chút từng chút không khí, quanh tanh chỉ còn tiếng ầm ầm, không nghe rõ Thịnh Giang Hà nói gì.
Cậu cũng không ngây thơ mà tin hình phạt hôm nay đã kết thúc, quả nhiên, một giây sau phần lưng còn lại bị roi quật vào, may mà sự đau đớn từ bản ủi đã che lấp đau đớn từ cây roi.
"Lan Lan có nói xăm cái dòng chữ này lên người mày." Thịnh Giang Hà ngồi xổm trước mắt Nguyên Gia Dật, bàn tay túm cằm cậu bắt cậu phải ngẩng đầu len, "Nhưng tao cảm thấy làm cách này nhanh hơn nhiều, phải không?"
Nguyên Gia Dật thở hổn hển, hai mắt mơ màng nhìn bài vị của tổ tiên Thịnh gia trên bàn thờ.
Nhận ra cậu chẳng mấy để tâm đến lời chế nhạo này, Thịnh Giang Hà không thèm phí lời nữa, đứng dậy nở nụ cười tàn nhẫn, tiếp tục hình phạt.
Nóng rực và lạnh băng cứ liên tục xuất hiện trong người Nguyên Gia Dật, cậu cuộn người lại nằm trên sàn, mặc cho Thịnh Giang Hà đánh.
Hình phạt dài cuối cùng cũng kết thúc, một túi đồ được ném xuống trước mặt Nguyên Gia Dật.
"Khi nào về thì đặt cái thứ này ở phòng ngủ của mày, tao muốn nhìn xem, mày nhớ kỹ thân phận của mình như nào, có thật sự nghe lời tao không."
Sau lưng bị đá một cái, Nguyên Gia Dật ho khan, khó khăn bò dậy, một giọt máu trên tay không may rơi xuống áo khoác của Bạc Thận Ngôn, cậu cuống quít lau, nhưng càng lau càng bẩn.
Cho đến khi vất vả ngồi được vào trong xe, ý thức rã rời mới chậm rãi quay lại.
Nguyên Gia Dật lấy điện thoại ra, nhìn những tin tức mới trên màn hình.
[Tôi thấy màn hình hiện lên tin nhắn đang gõ, sao không thấy em gửi gì?]
[Hôm nay em có về ăn cơm không, không về tôi đổ hết đấy]
[Đổ hết rồi, không để lại cho em cái gì cả]
Qua một lúc sau lại thêm tin nhắn nữa.
[Tôi vừa hâm lại đồ ăn, về sớm một chút mà ăn cơm, lái xe cẩn thận, tôi hơi nhức đầu, đi ngủ trước]
Còn thêm một câu.
[Do tôi sợ em lái hỏng xe mà thôi]
Nguyên Gia Dật buồn bã thở dài, che đi hốc mắt chua xót của mình, cất điện thoại không trả lời.
Bị đánh thành cái dạng này, Nguyên Gia Dật không thể nào về nhà của Bạc Thận Ngôn được, Thịnh Giang Hà biết cậu không dám kể chuyện này cho ai, nên không hề lo lắng mà thả cậu ra ngoài.
Nguyên Gia Dật rút khăn giấy ở trên xe, vội vã lau máu đang không ngừng chảy ra từ vết thương, cậu nhanh chóng khởi động xe, chỉ mong rời khỏi phạm vi thế lực của Thịnh gia.
Những vết thương trước thường hồi phục rất nhanh, nhưng chưa từng gặp vết thương từ bàn ủi, việc bây giờ cần làm là tìm một nơi ở trong nội thành, chờ vết thương lành lại rồi mới về nhà.
Thịnh Lan gọi điện tới.
Cứ nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến Thịnh gia, Nguyên Gia Dật theo bản năng đều run lên, ngón tay đặt trên bánh lái hơi siết lại, sau đó trở nên co rúm.
"...Anh."
"Gia Dật, nghe nói em bị ba đánh." Nghe tiếng ầm ĩ ở bên kia, có lẽ Thịnh Lan đang ở hậu trường chuẩn bị lên sân khấu, "Bị thương khá nặng đúng không? Anh đã đặt khách sạn cho em rồi, tí nữa gửi địa chỉ có cho, em cứ nghỉ ngơi ở đó mấy ngày, đừng để vết thương bị nhiễm trùng, nếu không mẹ của em sẽ lo lắm."
Giọng điệu của y vô cùng nhẹ nhàng, khiến người ngoài cảm thấy y chỉ đang nói chuyện hỏi han, chứ không phải ra lệnh.
Chỉ có Nguyên Gia Dật hiểu được ý đồ thật sự của y, cậu không dám cãi lại.
"Cảm ơn anh."
Một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa khách sạn, thấy xe của Nguyên Gia Dật đến, nhanh chân đi về phía cậu, lẳng lặng đứng một bên nhìn xe cậu đi vào.
Nguyên Gia Dật cũng để ý đến người đó, nghi hắn định cướp tiền của cậu, nghĩ đến bản thân mình bây giờ chẳng còn sức mà chống cự, cho nên không dám xuống xe, không ngờ người đàn ông lại nhanh chân bước tới, dứt khoát mở cửa lôi cậu từ trong xe ra.
Không đợi Nguyên Gia Dật chống cự, người đàn ông mở lời trước, "Thịnh thiếu gia bảo tôi đến đón cậu vào khách sạn."
"Tôi có thể tự đi, cảm ơn anh!"
Nguyên Gia Dật khó chịu vì sự đụng chạm của người này, nhận chìa khóa phòng từ tay hắn, mím môi muốn thoát khỏi cánh tay của hắn.
Nhưng thể lực của cậu hiện tại quá khó để đấu lại một người đàn ông cao lớn vạm vỡ như vậy, dùng hết sức cũng không khiến hắn buông lỏng tay.
"Ban ngày ban mặt, muốn đánh người sao?"
Trong lúc hai người đang giằng co nhau, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói chất vấn đầy khí thế của thiếu niên trẻ tuổi.
Nguyên Gia Dật vừa muốn quay đầu lại nhìn, một cánh tay thon dài nhưng mạnh mẽ đã ôm lấy eo cậu kéo vào trong ngực, không hề sợ sệt trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Người này mặc bộ đồ thể thao rộng màu xám, trên trán đổ mồ hôi, nhìn qua giống một sinh viên vậy, nhưng mỗi động tác đều dứt khoát, tỏa ra khí thế khiến người khác không dám làm càn.
"Không sao đâu anh trai, đừng sợ, đây là địa bàn của gia đình tôi, không ai dám làm gì anh đâu."