Khi Liễu Tử Hàm mắt ngấn lệ, nói xong chữ cuối cùng, Cố Thiên Tứ lần nữa nước mắt như mưa, mặt Cố Phong Hoa cũng đẫm lệ, hai mắt sưng đỏ.
Liễu Khinh Tuyết thật ra biết không nhiều, Liễu Tử Hàm còn nhỏ tuổi, đa phần mọi chuyện đều nghe từ nàng, lại khó tránh khỏi có chút sơ sót, rất nhiều chuyện trong đó đều là họ dựa vào lời kể của Liễu Tử Hàm mà suy đoán ra, cho nên họ vẫn không biết Cố Vân Tường vì sao chưa chết, lại vì sao xuất hiện ở thôn Chử Thạch.
Bất quá, họ lại biết một chuyện, nữ tử tên Liễu Khinh Tuyết kia, vì Cố Vân Tường mà trả giá quá nhiều, thậm chí trả cả sinh mạng. Mà hai mẹ con cũng chịu quá nhiều khổ sở, trải qua quá nhiều gian truân.
“Tôn nhi khổ mệnh của ta, sau này cứ theo ông nội, ông nội sẽ không để con chịu chút khổ nào nữa……” Cố Thiên Tứ ôm chặt Liễu Tử Hàm vào lòng, nghẹn ngào nói, “Mẹ con là một nữ nhân tốt, cũng là người mẹ vĩ đại nhất trên đời, nhà ta có lỗi với nàng, có lỗi với nàng……”
Liễu Tử Hàm mang theo khuôn mặt đẫm nước mắt, chìm sâu vào giấc ngủ trong lòng ông, khóe miệng lại mang theo nụ cười thật nhẹ nhõm.
Đã rất lâu cậu không có được sự nhẹ nhõm như vậy, vòng tay của ông nội ấm áp an toàn biết bao, giống như vòng tay của mẹ, cậu chỉ muốn mãi mãi ngủ như vậy, không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Ông nội, để cho hắn ngủ ngon một lát đi, hắn mệt quá rồi.” Cái mệt mà Cố Phong Hoa nói đương nhiên không chỉ là mệt mỏi về thể xác, mà còn là mệt mỏi về tinh thần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT