"Hiền chất có lòng rồi." Phương Thế Bác bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, nhận lấy cuốn «Thần Công Khai Vật» kia.
Đối với món quà này, hắn vẫn rất hài lòng.
Đại lục Thiên Cực trọng văn chuộng võ, nhiều thế gia tu luyện đồng thời cũng là gia đình gia giáo có học thức. Hắn thân là chủ của một điện, dù không hứng thú với mấy chữ nghĩa chi hồ giả dã cũng không tránh khỏi việc làm ra vẻ tao nhã. Bìa cuốn «Thần Công Khai Vật» này sắp mòn hết cả rồi, không biết đã qua tay bao nhiêu người, đời đời truyền lại đến nay, đặt trong thư phòng đúng là có thể tăng thêm mấy phần hơi hướng sách vở.
Đương nhiên, Phương đại điện chủ lúc này tuyệt đối không biết rằng, quyển sách này từ lúc bày bán ngoài sạp ven đường cho đến khi rơi vào tay Diệp Vô Sắc, tổng cộng chẳng qua mấy người cầm. Sở dĩ bìa sách mòn đến bóng loáng như vậy, hoàn toàn là công lao của một mình Diệp Vô Sắc. Tên này đọc sách đến quên ăn quên ngủ, thật sự là quá chăm chỉ.
"Bá phụ đại nhân, ta không có gì quý giá để tặng, chỉ có chiếc nồi sắt tổ truyền này, hy vọng người không chê." Mập trắng dâng lên một cái nồi lớn bằng hai tay.
Không thể không thừa nhận, dáng vẻ của Mập trắng lúc này thật là chất phác, ánh mắt thật là chân thành, vẻ mặt cũng thật là nghiêm nghị. Thế nhưng không hiểu vì sao, Phương đại điện chủ lại cứ muốn ra tay đánh người thế nhỉ?
Người khác tặng đan lô, tặng đai lưng, tặng sách cổ, ít nhiều còn xem như hợp cảnh. Ngươi tặng một cái nồi là ý gì, lẽ nào Phương gia ta bao năm nay nấu ăn đều dùng lửa nướng trực tiếp hay sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play