Trác Thanh Ca nghẹn họng, liếc Mã Hồng Phi đang co ro dưới đất như một con tôm, trong lòng thầm mắng thằng phế vật nhưng ngoài mặt thì không biểu lộ ra, vẫn dịu dàng nói với Cố Phong Hoa: “Ngươi không sao thì tốt rồi.”
“Tuổi còn nhỏ đã ác độc như thế, cư nhiên dám đả thương người khác trên đường.” Sau khi bị Trác Thanh Ca bức lui bằng một kiếm, lão già diện mạo cay nghiệt đứng vững lại rồi nhìn chằm chằm vào Cố Phong Hoa, nghiêm nghị lên án.
“Lời này của tiền bối là không đúng rồi.” Khuôn mặt anh tuấn của Trác Thanh Ca bày vẻ bất bình, nghĩa chính ngôn từ nói: “Rõ ràng người này đã gài bẫy vu oan nên Phong Hoa mới dạy cho hắn một bài học. Ai cũng biết Tố Tâm Trai là một cửa hàng lâu đời, già trẻ không gạt. Hơn trăm năm qua chưa từng xuất hiện đồ giả, sáng nay lại xảy ra chuyện này thì rõ ràng có người tới gây sự rồi. Là chủ nhân của cửa hàng này, nàng nổi giận cũng là điều dễ hiểu.”
Lão già diện mạo cay nghiệt bèn sầm mặt, không trả lời. Nhưng rõ ràng, lão trông thả lỏng hơn hồi nãy rất nhiều.
“Vã lại, việc tiền bối vừa làm chẳng phải là không công bằng sao? Phong Hoa chỉ là một cô gái mới tròn mười lăm tuổi, dù có chút xúc động lỗ mãng cũng có thể hiểu được. Nhưng tiền bối vừa ra tay đã như lôi đình vạn quân thì không tốt lắm, có đúng không?” Trác Thanh Ca nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, những người xung quanh nghe rõ những lời hắn nói đều đổ ánh mắt tán thưởng về phía hắn.
Lão già nhíu mày, không nói gì.
Trác Thanh Ca tiếp tục cao giọng: “Ta tin tiền bối không phải là người bất phân thị phi, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó. Phong Hoa không sai, tuy thủ đoạn của nàng hơi cực đoan nhưng vẫn có thể lý giải mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT