Khi đến cửa hàng, Cố Phong Hoa nhìn thấy một người quen.
Lại là Mã Hồng Phi!
Cố Phong Hoa hơi ngạc nhiên. Phải biết rằng Mã Hồng Phi là một hoàn khố không yêu quý thận điển hình, lá gan cũng nhỏ. Lần trước bị Dạ Vân Tịch đe dọa vài câu đã sợ đến mức tè ra quần, sao bây giờ lại dám tới tìm phủ Thừa tướng để kiếm chuyện chứ? Gã không thể không biết đây là cửa hàng thuộc phủ Thủ tướng được, bởi người quyền quý trong kinh thành nào mà chẳng biết?
Gã được người nào đó sai khiến chăng?
Lúc Cố Phong Hoa xoay người xuống ngựa, Mã Hồng Phi đang cùng những người khác gây chuyện trước cửa hàng, chỉ vào bức tranh mà gã đã ném dưới chân, giận dữ chửi bới: “Tố Tâm Trai các ngươi chính là hắc tâm điếm, kiếm tiền bẩn. Nhìn bức tranh này đi, đó rõ ràng là đồ giả! Cái này ngâm nước một cái liền thấy đằng sau tờ giấy căn bản mới toanh.” Nói xong, gã dẫm mạnh lên bức tranh.
“Mã công tử, cửa hàng của chúng tôi không bao giờ bán đồ giả.” Chưởng quầy ở bên cạnh cười khổ giải thích. Nhưng Mã Hồng Phi vẫn mắt điếc tai ngơ, chỉ vào mũi chưởng quầy và hét lên rằng cửa hàng này là hắc tâm điếm.
Càng ngày càng có nhiều người xung quanh đến vây xem và chỉ trỏ, nhưng không ai là kẻ ngốc cả, bởi danh tiếng của Mã Hồng Phi thật sự quá tệ, còn cửa hàng này là một cửa hàng đã có thương hiệu lâu đời. Ai đúng ai sai, người sáng suốt liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra. Chẳng qua mọi người xung quanh đều sợ lai lịch của Mã Hồng Phi, nên không ai dám đi ra nói một câu công đạo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT