Phải mất cả nửa phút hắn mới dần dần bình tĩnh lại và nói:
“Anh gặp ác mộng, xin lỗi.” Bùi Trạch Thâm xoay người rời đi thật nhanh.
Hành động của hắn khiến cô hơi hoang mang, song cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Thẩm Ly nằm trên giường, cảm giác lạ lẫm bủa vây làm cô mãi không ngủ được.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng bị sương mù che khuất.
Thẩm Ly ngồi dậy, lấy hộp thuốc trong túi ra uống thêm vài viên.
“Thuốc chống trầm cảm tuy rất hữu hiệu nhưng dùng lâu dài có thể sẽ gây lệ thuộc, tốt nhất không nên uống nhiều. Sau khi kiểm tra, tôi thấy tình trạng của cô đã khá hơn rất nhiều, ngừng thuốc một thời gian đi.” Lời bác sĩ dặn vẫn văng vẳng bên tai cô.
Miệng Thẩm Ly đắng nghét, ai mà ngờ được, trước khi gặp lại Bùi Trạch Thâm cô đã gần như ngừng thuốc rồi, vậy mà bây giờ số lần càng lúc càng nhiều…
Hôm sau, lúc Thẩm Ly ngủ dậy Bùi Trạch Thâm đã ra ngoài.
Tại Tập đoàn nhà họ Bùi.
Thẩm Ly được phân vào nhóm phụ trách hạng mục, nghiêm túc cống hiến vì công việc.
Hiếm khi không phải gặp Bùi Trạch Thâm, cô không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Nào có ngờ, tâm trạng tốt đẹp ấy chỉ vừa diễn ra được nửa ngày đã bị phá hủy.
Một người phụ nữ mặc quần áo đắt tiền lao vào công ty, hét ầm lên: “Ai là Thẩm Ly?!”
Chỉ trong tích tắc, mọi ánh mắt đều hướng về phía cô.
Người phụ nữ ấy nhận ra Thẩm Ly nhờ hướng nhìn của họ, liền nện gót giày đi tới trước mặt cô: “Cô là Thẩm Ly, con tuesday cướp chồng chưa cưới của bà đây hả?”
Đối mặt với lời buộc tội bất chợt, đầu Thẩm Ly ong ong, cô nói: “Tuesday gì? Cô tìm nhầm người rồi!”
“Cô dám nói cô đang không ở nhà của Bùi Trạch Thâm không?!” Vu Phi trợn mắt nhìn cô, “Cô vậy mà dám dụ dỗ cấp trên, biết anh ấy có vợ chưa cưới mà vẫn vào ở chung, cô có biết xấu hổ không hả?”
Những lời chửi mắng thẳng mặt khiến n.g.ự.c Thẩm Ly như thắt lại, cơ thể cô cứng đờ như một cỗ máy rỉ sét.
“Tôi không có… là anh ta nói để tiện cho công việc nên mới…”
Vu Phi vênh vênh chế nhạo: “Không lẽ cô còn định nói là tự anh ấy đưa cô về nhà? Cô tưởng tôi ngu chắc? Giá trị con người Bùi Trạch Thâm cao như vậy mắc gì phải ở cùng một đứa con gái thấp kém từ một gia đình nghèo mạt chứ?”
Giờ phút này, dường như toàn bộ người trong công ty đều đang nhìn Thẩm Ly, đủ loại ánh mắt khinh thường như những lưỡi d.a.o không ngừng không ngừng cứa sâu vào trái tim yếu ớt của cô.
Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, tại sao lại buộc tội cô như vậy?
Trước mắt Thẩm Ly như xuất hiện ảo giác, những gương mặt khác nhau đang liên túc biến đổi, bên tai cô như có thứ gì đó đang gào thét.
“Tôi không có! Không mà! Tôi không…”
Thẩm Ly ôm đầu ngồi thụp xuống, cố gắng bác bỏ cùng phủ nhận, giọng thô sần như chà sát qua sỏi đá, còn thoang thoảng mùi m.á.u tanh.
Phản ứng của cô dọa sợ tất cả những người đang có mặt, ai nấy đều vội vàng lùi ra xa.
Lúc Vu Phi lui lại, cô ta đụng trung một người nào đó với vóc dáng cao lớn.
Bùi Trạch Thâm đẩy Vu Phi ra và nhìn thấy Thẩm Ly, hắn cau chặc mày: “Thẩm Ly, cô đang làm gì đấy?”
Không ngờ Thẩm Ly lại chẳng hề có bất kì phản ứng nào, chỉ ngồi xổm tại chỗ lầm bà lầm bầm, Bùi Trạch Thâm nghe một lúc lâu mới hiểu được cô đang nói gì.
Hắn nhìn Vu Phi với vẻ mặt không vui: “Vốn ban đầu chúng ta đính hôn là vì hợp tác thương nghiệp, hiện tại giao kèo đã kết thúc, chúng ta không có bất kì quan hệ gì.”
Vu Phi không cam lòng, vừa mở miệng định nói đã bị Bùi Trạch Thâm chặn họng: “Những lời này tôi không muốn phải nói lại lần hai, nếu không đừng trách tôi ra tay với nhà họ Vu các cô!”