Đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm của Bùi Trạch Thâm, cô cảm thấy như có ai đó đang bóp chặc cổ mình.
Thẩm Ly buộc mình không nhìn hắn nữa, cô nói nhanh: “Anh muốn đôn đốc công việc thì tôi có thể chuyển đến gần công ty, không nhất thiết phải đến nhà anh ở.”
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Trạch Thâm càng lạnh lùng hơn, hắn trực tiếp ngắt lời cô: “Em không có quyền từ chối, tôi sẽ cử người dọn đồ của em đến, còn em cứ đi theo tôi.”
“Hay là…” Hắn híp mắt, nói tiếp: “Em sợ rằng anh sẽ có những suy nghĩ không đứng đắn với em? Đùa ít thôi, em nhạt nhẽo như vậy, giờ anh nhìn mà chướng mắt.”
Câu cuối cùng như gáo nước lạnh dội xuống đầu Thẩm Ly, khiến cô run rẩy, nhưng dường như lại làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ừ, cô phổ thông như vậy, Bùi Trạch Thâm sao còn có thể thích cô?
Có lẽ chỉ là… không cam lòng đi!
Nghĩ vậy, Thẩm Ly không nói gì nữa.
Sự im lặng đến đáng sợ lan tràn trong không gian chật hẹp.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trong một khu chung cư sang trọng.
Vừa vào nhà, Thẩm Ly đã thấy trên bàn ăn có một cốc nước nho có ga, một kí ức đã ngủ yên từ lâu chợt bị đánh thức.
Đó là sinh nhật thứ mười tám của Thẩm Ly, cũng là lần đầu tiên cô gặp Bùi Trạch Thâm.
Năm đó, Thẩm Ly là cô sinh viên năm nhất, không hiểu cách ứng xử với những người xung quanh nên bị bạn cùng phòng xa lánh, ngay cả lúc cô rúc mình khóc ở cầu thang cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Bùi Trạch Thâm trùng hợp đi qua bắt gặp cảnh này, bèn đưa cốc nước nho có ga vừa mua trên tay cho cô.
Thẩm Ly cứ tưởng hắn đã rời đi, nào ngờ không phải vậy
Hắn ra ngoài trường mua một chiếc bánh nho, sau đó quay lại ngồi cạnh cô trên bậc thang, kiên nhẫn hát mừng sinh nhật cô.
Đó là khung cảnh đẹp đẽ mà đời này Thẩm Ly không quên được.
Bỗng nhiên, giọng Bùi Trạch Thâm như vượt dòng thời gian vang lên: “Lát nữa đến phòng khách kiểm tra công vụ với anh.”
Quá đỗi lạnh lùng, chẳng giống chàng thanh niên trong kí ức cô chút nào.
Thẩm Ly định thần lại, lặng lẽ chọn một chỗ ngồi cách xa hắn một chút rồi khởi động laptop.
Âm thanh duy nhất còn lại trong phòng khách là tiếng đầu bút sột soạt trên mặt giấy.
Thẩm Ly chỉ vẽ được một lúc đã thấy choáng váng, có lẽ là do bệnh cũ tái phát.
Cô cảm thấy buồn nôn, cả người yếu ớt nên sắc mặt cũng kém vô cùng.
Thảm Ly lật đật chạy vào phòng vệ sinh, che miệng nôn khan mấy tiếng, cố kìm cảm giác đau nhức trong cổ họng.
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bùi Trạch Thâm vang lên sau lưng: “Ở cùng một không gian với anh khiến em khó chịu đến vậy à?”
“Không… không phải…”
Thẩm Ly không muốn Bùi Trạch Thâm phát hiện bí mật của cô nên ngoại trừ câu phủ nhận này cô cũng không nói gì khác.
Sau khi cảm thấy khỏe hơn, Thẩm Ly tiếp tục vùi đầu vào vẽ, không để ý thấy sắc mặt Bùi Trạch Thâm đột nhiên u ám hơn.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Thẩm Ly không biết ngủ quên từ lúc nào, khi tỉnh thì mới chỉ qua một giờ sáng một chút.
Như một phản xạ, cô nhìn về phía Bùi Trạch Thâm và phát hiện hắn cũng đang gục trên bàn ngủ.
Cũng chỉ có lúc hắn ngủ mới có thể bắt gặp một Bùi Trạch Thâm ôn hòa như vậy.
Thẩm Ly nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, đi tới phòng khách dành cho mình định ngả lưng nằm nghỉ.
Đúng lúc này, cửa phòng mở tung ra.
Mắt Bùi Trạch Thâm vằn kín tia máu, nhịp thở dồn dập, hắn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt điên cuồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT