Bùi Trạch Thâm đã tỉnh táo lại gọi vệ sĩ dưới tầng kéo Vu Phi đi như kéo một con chó.
Bùi Trạch Thâm còn cố tình ra lệnh cho họ đi ngang qua phòng tiệc.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Vu Phi bị lôi ngang qua trong bộ quần áo xộc xệch, rốt cuộc cô ta cũng hoàn toàn hỏng mất, nổi điên kêu gào la hét.
Sau đó không ai biết cô ta bị mang đi đâu.
Bùi Trạch Thâm miết ấn đường, tuy hắn đã tạm thời ức chế tác dụng của thuốc bằng cách tự gây thương tích cho mình song loại thuốc này tác dụng quá mạnh, vẫn luôn quấy phá trong cơ thể hắn.
Trợ lý Chu Bỉnh vội vàng chạy tới, nói: “Anh Bùi, chúng tôi đưa anh đến bệnh viện!”
Bùi Trạch Thâm khoát tay, tùy tiện để người băng bó vết thương: “Cậu muốn ngày mai chuyện Tổng giám đốc tập đoàn Bùi thị bị người ta bỏ thuốc truyền đi khắp thành phố hay gì?” Hắn nhìn Chu Bỉnh.
Chu Bỉnh nghẹn ngào: “Nhưng loại thuốc cấm này sẽ gây tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể!”
Bùi Trạch Thâm cụp mắt trầm ngâm chốc lát.
Sau đó hắn đứng dậy đi về phía phòng nghỉ, bỏ lại một câu: “Cậu đi xử lý chuyện trong buổi tiệc đi, phong tỏa toàn bộ lầu hai, kể cả có là chó cũng không được phép vào!”
Chu Bỉnh như hiểu ra gì đó, lặng lẽ lui xuống.
Đẩy cửa ra, Bùi Trạch Thâm không mở đèn mà tìm bóng dáng Thẩm Ly.
Nghe tiếng người mở cửa, Thẩm Ly giật mình quay lại.
Lúc này, Bùi Trạch Thâm như một con sói hung tàn đột nhiên xông vào phòng, ánh mắt hắn đầy tính xâm lược, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cô vào bụng.
“Bùi Trạch Thâm… anh không sao đấy chứ?” Cô thăm dò hỏi.
Đáp lại cô là tiếng thở dốc nặng nề của Bùi Trạch Thâm và tiếng giày da nện lên sàn nhà.
Tim Thẩm Ly đập dồn dập, cô rụt người lùi về sau.
Bùi Trạch Thâm đến chỗ cô, nhờ có ánh trăng ngoài cửa sổ mà Thẩm Ly thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu.
“…Thẩm Ly,” Bùi Trạch Thâm lên tiếng, giọng hắn khàn đặc như bị giấy nhám mài qua: “Anh bị người ta bỏ thuốc.”
Bấy giờ Thẩm Ly mới chợt hiểu.
“Vậy tôi đưa anh đến bệnh viên… A!”
Thẩm Ly kêu một tiếng, tay cô bị Bùi Trạch Thâm bắt được, kéo vào lòng hắn.
Thẩm Ly cảm thấy cô như đang chạm vào một cái lò lửa thật lớn, hơi nóng không ngừng tỏa ra, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô.
Thẩm Ly ngẩng đầu, bắt gặp một ánh mắt sâu hút.
“Bùi Trạch Thâm, anh buông tôi ra trước đã… chúng ta nói chuyện đàng hoàng trước…”
Không khí lúc này thật sự quá nguy hiểm, trực giác của Thẩm Ly nói với cô rằng phải trốn thật nhanh, nếu không sẽ không thể thoát được nữa.
Bùi Trạch Thâm thấp giọng nói: “Đây là thuốc cấm, một khi ăn phải nhất định phải ngủ với người khác, nếu không sẽ làm tổn thương cơ thể, về sau có thể cả đời không c..ương được nữa…”
“Thẩm Ly, Tảo Tảo, em giúp anh một tay được không?”
Thẩm Ly mắc cỡ đỏ mặt: “Nhưng hiện tại chúng ta không phải bạn trai bạn gái, anh tự mình giải quyết đi…”
Bùi Trạch Thâm vùi mặt vào hõm vai Thẩm Ly, nhẹ nhàng dụi dụi: “Vậy em làm bạn gái anh đi… à không, làm vợ.”
“Khi nãy để không bị trúng kế, anh tự đ.â.m mình một dao…”
Thẩm Ly không nói nên lời khi thấy băng gạc thấm m.á.u trên vai Bùi Trạch Thâm.
“Em có biết những ngày không có em, anh sống như thế nào không? Anh đau đến c..hết lặng luôn rồi.”
Giọng Bùi Trạch Thâm cố nén nghẹn ngào: “Anh không muốn chỉ được nhìn em từ xa, mỗi ngày anh đều điên cuồng khao khát muốn có em!”
Người đàn ông luôn cao không với tới trước mặt người khác lúc này lại đang khóc.
Hắn lấy ra con d.a.o quân dụng đã cất đi trước đó, kéo tay Thẩm Ly tới rồi nhét con d.a.o vào tay cô, sau đó cầm tay cô chĩa mũi d.a.o vào thẳng tim mình.
Trong mắt Bùi Trạch Thâm đều là cố chấp và quyết tâm: “Anh giao mạng sống của mình vào tay em, Thẩm Ly, anh yêu em hơn cả sinh mạng của mình, nếu em muốn đẩy anh ra, chẳng bằng em g.i.ế.c anh luôn đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT