38

Trong bữa tiệc linh đình, những con người dối trá và xảo quyệt không ngừng tới lui với nụ cười giả tạo.

Thẩm Ly vẫn lẳng lặng rúc trong góc ăn điểm tâm ngọt do đầu bếp nhà họ Bùi đặc biệt chuẩn bị.

Tuy nhiên, vì cô là người được Bùi Trạch Thâm đích thân đưa đến nên ánh mắt người xung quanh nhìn cô cũng hứng thú hơn hẳn, dù cô có cố tình tránh đám đông thì vẫn có người chủ động tới gần cô…

Một giọng đàn ông trung niên vang lên: “Gần đây Tổng giám đốc Bùi nuôi tình nhân nhỏ à? Mắt kinh doanh của cậu ta tốt như vậy sao lại chọn loại nhan sắc…”

Thẩm Ly ngẩng lên, phát hiện một nam một nữ đứng cách cô không xa, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Người phụ nữ gã đàn ông nọ dẫn theo trông rất quen mắt…

Đó là Vu Phi, người từng mắng Thẩm Ly là Tuesday trước mặt bàn dân thiên hạ.

Trông Vu Phi có vẻ sống không quá tốt, mặt mày cô ta hốc hác, cứng nhắc tựa vào người gã đàn ông trung niên.

Cô ta lớn tiếng châm chọc: “Mấy món ngọt tráng miệng này không phải ăn kiểu như cô đâu, mỗi miếng đều ăn một cách tinh tế, thưởng thức nửa thìa nhỏ, đó là lễ nghi bàn ăn, có hiểu không? Không thì sẽ rất khó coi đấy!”

Thẩm Ly nghe vậy liền đập cái đĩa xuống bàn, bốn phía xung quanh lập tức im bặt.

Thẩm Ly bất chấp người khác nghĩ gì về việc này, nhướng mi không vui nhìn thẳng mặt Vu Phi: “Cô còn ý kiến tôi ăn thế nào nữa hả? Liên quan gì đến cô?”

Thẩm Ly không hiểu quy củ của giới thượng lưu nhưng cô không cố tình trêu chọc ai mà chỉ yên lặng ăn uống, huống chi cô còn là khách.

Là Bùi Trạch Thâm nói cô thích làm gì cứ làm, không cần xã giao với người khác.

Thẩm Ly cây ngay không sợ c..hết đứng dỗi ngược về: “Đồ ăn thôi mà, chẳng lẽ tôi còn phải thắp hương bái lạy nó rồi mới được ăn hả? Vậy không lẽ cô đi ăn mấy bữa tiệc trọng thể còn phải quỳ xuống dập đầu một cái trước?”

Sắc mặt Vu Phi tái mét như gan lợn: “Cô! Đừng quên cô chỉ là một con Tuesday được lên chức, cô còn không biết xấu hổ ở đây giễu võ dương oai cơ đấy!”

Nếu là Thẩm Ly của trước kia, lúc này cô chắc chắn sẽ không cầm được nước mắt, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống; song lúc này, trong đầu Thẩm Ly lại hiện lên gương mặt dịu dàng của Bùi Trạch Thâm, bỗng nhiên trào dâng một luồng sức mạnh vô hình.

“Cô nói bậy gì đấy, không giữ được trái tim của người đàn ông rồi nhìn ai cũng ra Tuesday à?” Thẩm Ly tức cười.

Vu Phi thẹn quá hóa giận, giơ tay định đẩy Thẩm Ly nhưng cánh tay vừa nhấc lên giữa không trung đã bị ai đó chộp lấy.

Cô ta quay sang nhìn, vẻ mặt giận dữ vặn vẹo lập tức trở nên vô cùng đặc sắc: “Bùi… Bùi Trạch Thâm.”

Sắc mặt hắn u ám đáng sợ, trong mắt giăng đầy mây đen, ánh lên sự sắc bén rét lạnh.

Thẩm Ly ngạc nhiên. Hắn đến đây từ lúc nào?

Bùi Trạch Thâm lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô ấy.”

Sau đó hắn chán ghét thả tay Vu Phi, cầm khăn nóng người phục vụ đưa tới chà lau ngón tay cứ như vừa chạm phải một thứ bẩn thỉu.

Vu phi bị toàn thể những người vây xem cười chê, những ánh mắt chế nhạo và khinh thường như lưỡi d.a.o lăng trì cô ta!

Bấy giờ Vu Phi mới chân thực thấu hiếu cảm giác của Thẩm Ly khi bị cô ta nhục mạ ngay trước mặt mọi người.

Sau khi cô ta tìm Thẩm Ly gây phiền toái, nhà họ Vu lập tức đối mặt với sự trả thù của Bùi Trạch Thâm.

Việc làm ăn bị Bùi Trạch Thâm chèn ép và cản trở, vô số đơn hàng rõ ràng đã chốt hạ song lại bị hắn bất chấp thủ đoạn cướp đi.

Vu Phi bị cấm túc hết mấy tháng, sau đó muốn tìm Bùi Trạch Thâm xin tha nhưng hắn không gặp.

Sau đó nhà họ Vu sa sút, phải bán gia sản để sống sót qua ngày, Vu Phi bị ép phải kết hôn với một doanh nhân trung niên giàu có năm mươi tuổi.

Chuyện như vậy hỏi làm một một kẻ mắt để trên đỉnh đầu như cô ta chấp nhận nổi?

Chỉ là trước mặt Bùi Trạch Thâm, cô ta không có bất kỳ lựa chọn nào khác.

Vu Phi nghiến răng, nắm tay siết chặt, móng tay cắm mạnh vào lòng bàn tay, nói: “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi!”

Gã đàn ông trung niên cũng đã thả tay khỏi Vu Phi từ lâu, nơm nớp lo sợ nói với Bùi Trạch Thâm: “Tổng giám đốc Bùi, chuyện này không liên quan tới tôi!”

Bùi Trạch Thâm lườm gã: “Tổng giám đốc Vương, về sau tuyệt đối cấm người đàn bà này bước vào tiệc của tôi.”

Tổng giám đốc Vương cả người ướt đẫm mồ hôi, gật đầu: “Được được, tôi nhớ rồi!”

Bùi Trạch Thâm lạnh nhạt gật đầu rồi quay sang Thẩm Ly, dịu giọng nói: “Cô ta xin lỗi em có hài lòng chưa? Không bị ấm ức chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play