Bùi Trạch Thâm đang định từ chối thì Thẩm Ly nói: “Anh nghe máy trước đi, biết đâu có chuyện cần gấp.”
Thế là hắn đành nhận cuộc gọi một cách miễn cưỡng.
Giọng Chu Bỉnh vang lên bên kia đầu dây: “Anh Bùi, người làm bên nhà cũ phát hiện một thứ gì đó lúc đang dọn phòng… là một gói hàng gửi cho anh, thời gian đề trên đó là hai năm trước.”
Thẩm Ly giật mình.
Ngay khoảnh khắc Bùi Trạch Thâm bắt gặp ánh mắt cô, sâu trong mắt hắn như loáng thoáng có thứ gì đó nóng bỏng cuộn trào.
Hắn đè nghi vấn trong lòng xuống, nói: “Tôi biết rồi, cậu cứ chuyển ra trước hết đi, đừng mở ra cũng đừng đụng vào, tôi về sẽ xem.”
“Vâng, anh Bùi.”
Cúp điện thoại, hơi thở Bùi Trạch Thâm có chút nặng nề, tiếng tim đập càng lúc càng lớn, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, xé rách da thịt hắn.
Mãi lâu sau, hắn nói, giọng khàn khàn: “Tảo Tảo… em gửi đồ cho anh.”
Hắn nhìn thẳng Thẩm Ly, giọng điệu chắc chắn.
Thẩm Ly cuối cùng cũng nhớ ra gói hàng kia là thế nào, gật đầu nói: “Là lúc vừa chia tay, tôi đóng gói rất nhiều thứ gửi cho anh, xem như lời chia tay sau cùng.”
Dù Thẩm Ly đã nói vậy song Bùi Trạch Thâm vẫn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên và mừng rỡ: “Em gởi cái gì cho anh thế?”
Đã rất lâu rồi hắn chưa về lại nhà cũ, mấy năm nay quan hệ của hắn và các chú bác cực kỳ căng thẳng nên cũng chẳng ai báo hắn biết hắn có một gói hàng.
Thẩm Ly bật cười: “Đi xem khắc biết.”
Tiện thể nhìn lại bản thân cô vụng về ngày trước.
“Được, chúng ta đi luôn thôi.”
Bùi Trạch Thâm không muốn chờ bất kỳ giây phút nào, lập tức gọi tài xế đến đưa họ về nhà cũ.
Những năm gần đây, người ở nhà cũ đều đã dần chuyển ra ngoài, chỉ còn số ít người không thân thiết ở lại.
Những người đó không ai không sợ sệt cúi đầu gọi hắn một tiếng: “Tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Trạch Thâm chẳng thèm liếc mắt nhìn họ mà đi thẳng qua, dẫn Thẩm Ly lên tầng ba.
Tầng ba là “lãnh thổ” riêng của Bùi Trạch Thâm, không ai được phép lên đó trừ người quản gia già chuyên đến dọn dẹp. Do đó, quản gia và người làm cực kỳ kinh ngạc khi thấy ông chủ Bùi dẫn một cô gái trẻ lên tầng ba.
Cửa phòng chứa đồ lặt vặt vừa bị đẩy mở, bụi bặm và một thứ mùi cũ kỹ xộc vào mũi họ.
Bùi Trạch Thâm lấy kéo rồi tự mình mở gói hàng phủ bụi đã lâu, sau đó nhấc món đồ bên trong ra…
Hai lọ hương liệu thủ công, một lọ ước nguyện chứa đầy những ngôi sao và một vài món quà nhỏ lẻ tẻ khác.
Ngoài ra còn có một phong thư, bên trên viết một dòng chữ nhỏ nhắn thanh thoát: Bùi Trạch Thâm tự mình mở.
Hắn ngẩng lên nhìn Thẩm Ly, khuôn mặt cô ẩn trong bóng tối nên khó lòng đoán được cô đang nghĩ gì.
Cô nói: “Mở ra đi, đã muộn hai năm rồi, anh muốn xem thì cứ xem.”
Bùi Trạch Thâm xé mở phong bì và lấy ra một trang giấy.
… [Bùi Trạch Thâm, lúc anh thấy bức thư này em đã rời khỏi Minh Thành. Em không biết mình sẽ đi đâu, nhưng có lẽ cả đời này em sẽ không quay lại nữa.
Lời chia tay đã nói một lần, em không muốn nói nhiều chi nữa, hi vọng về sau chúng ta sẽ không tiếp tục liên lạc, cứ tạm biệt từ đây đi.
Cuối cùng, em tặng anh một câu danh ngôn em sưu tầm được từ rất lâu về trước: Bạn cho rằng tôi là cỗ máy không có cảm xúc sao? Phải chăng vì tôi nghèo khó, vô danh, ngoại hình bình thường, gầy còm nên tôi không có linh hồn, cũng không có chân tình sao?
Tâm hồn tôi cũng phong phú như bạn, trái tim tôi cũng dồi dào như bạn. Nếu thượng đế ban cho tôi chút sắc đẹp và của cải đủ đầy, tôi có thể khiến bạn u mê tôi như cách tôi u mê bạn bây giờ vậy.
Hiện tại tôi không nói chuyện với bạn bằng xương bằng thịt mà là linh hồn tôi đang giao tiếp với linh hồn bạn như thể hai ta đã vượt qua nấm mồ đến dưới chân thượng đế, bình đẳng với nhau.
Vốn nên là như vậy.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT