28

Bùi Trạch Thâm dứt khoát giấu tờ báo kinh tế trong tay đi ngay khi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trên đó đăng tin nhà họ Dương đã phá sản hoàn toàn, hắn không muốn để Thẩm Ly nhìn thấy, sợ cô cảm thấy lòng dạ hắn quá độc ác.

Thẩm Ly cũng không hỏi gì, cứ như không hề phát hiện hành động cố ý của hắn. Cô lấy hoa và bánh ngọt ra, ngắc ngứ nói: “Sinh nhật sớm vui vẻ.”

Bùi Trạch Thâm cong môi, gương mặt luôn lạnh lùng trở nên dịu dàng như nước, nói: “Cảm ơn em… Thẩm Ly, anh thích lắm.”

Thẩm Ly gật đầu, sau đó ngồi sang một bên mở máy tính bảng bắt đầu phác thảo.

Thấy Thẩm Ly mãi không nói năng gì với mình, Bùi Trạch Thâm mím môi, hỏi: “Thẩm Ly, em nhận đơn hàng của công ty nào vậy?”

“Duệ Hoa, nhưng bọn tôi vẫn đang thương lượng về việc hợp tác, còn chưa xác định.” Thẩm Ly thuận miệng trả lời.

Cô tới đây chỉ để thăm nom người bệnh, đợi trợ lý của Bùi Trạch Thâm tới cô liền rời đi.

Bùi Trạch Thâm sờ cằm, âm thầm nhớ kĩ tên công ty này.

Hắn nói: “Thẩm Ly, sinh nhật này anh sẽ về nhà cũ của dòng họ Bùi một chuyến.”

Thẩm Ly không ngẩng lên: “Ừ, vậy thì tốt.”

“Em có thể… về cũng anh không?” Bùi Trạch Thâm thận trọng hỏi.

Cây bút trong tay Thẩm Ly khựng lại.

“Anh muốn tôi về đó cùng anh?” Thẩm Ly ngước lên, như cười như không, nói: “Về để bị người nhà anh chọc ngoáy lần nữa à?”

Trong ba năm yêu đương với Bùi Trạch Thâm, Thẩm Ly đã từng về nhà cũ dòng họ Bùi.

Cô được biết tất cả những người quyền cao chức trọng của nhà họ Bùi, và cả những người lớn tuổi đã về hưu đều ở đó.

Thẩm Ly lần đầu về ra mắt gia đình bạn trai, còn là tình đầu, cô rất hào hứng, đồng thời cũng có chút rụt rè; từ đầu đến chân đều hiện rõ hai chữ “quê mùa”.

Thẩm Ly lớn lên tại một thị trấn nhỏ, cô chưa từng thấy qua biệt thự lớn đến vậy, chỉ mỗi việc ngồi xe từ cổng đi qua vườn hoa đã mất khoảng mười lăm phút.

Theo người nhà họ Bùi nhận xét, ngoại hinh cô không đủ rộng rãi sáng sủa, học thức thường thường, chỉ có chút tài năng vẽ vời không đáng để bàn tới.

Chỉ mới bắt đầu mà tất cả mọi người đều đã không coi trọng người bạn gái này của Bùi Trạch Thâm, mà hắn cũng chỉ cau mày chứ không nói gì.

Từ đấy Thẩm Ly ám ảnh sâu sắc về nhà của dòng họ Bùi.

Khi bị cô bị những con người giàu có đó chỉ chỏ và hứng chịu ánh nhìn như đang suy xét giá trị hàng hóa, Thẩm Ly thật sự cảm thấy muốn khóc.

Có thể đối với người bình thường, Thẩm Ly còn có chỗ xuất sắc, nhưng trước mặt người nhà họ Bùi, cô hoàn toàn không có gì nổi bật.

Thẩm Ly không muốn đến nơi đó.

Bùi Trạch Thâm siết chặc nắm tay, sâu trong đôi mắt lóe lên sự đau lòng và hối hận, hắn nói: “Anh xin lỗi, Thẩm Ly, trước đây anh không bảo vệ em thật tốt… Khi đó anh còn quá trẻ, không quyền không thế, không tài sản cũng không có thân tín nào trong tay nên không có quyền lên tiếng trong dòng tộc, chỉ đành giữ im lặng.”

“Dù anh có ra mặt bảo vệ em cũng không thể thay đổi được tình trạng lúc đó,” Bùi Trạch Thâm lo đến toát mồ hôi, gấp gáp giải thích: “Lúc này đây không phải anh muốn kiếm cớ gì cả, anh chỉ muốn nói với em rằng từ đầu tới cuối anh đều chỉ muốn bên em.”

Bùi Trạch Thâm luôn ăn trên ngồi trốc, người được mệnh danh là “cá mập trắng khổng lồ” trên thương trường lúc này lại đang sốt ruột như một đứa trẻ con chưa sõi đời.

“Em đừng lo, chuyện nhà họ Bùi anh đã giải quyết êm đẹp, sẽ không một ai dám nói lời ong tiếng ve về em!”

Giờ đây nhà họ đều do một tay Bùi Trạch Thâm sắp đặt, ông cụ Bùi đã qua qua đời từ lâu, Bùi Trạch Thâm muốn theo đuổi ai hay cưới ai là quyền tự do của hắn.

Thân là tổng giám đốc, hắn sẽ không chật vật tới mức phải cần đến một cuộc hôn nhân thương mại để tiếp tục quản lí dòng họ, ai dám chống đối hắn thì cứ trực tiếp đàn áp là được.

Bùi Trạch Thâm chỉ muốn Thẩm Ly đến dự tiệc sinh nhật của hắn.

Chỉ vậy mà thôi.

Thẩm Ly khẽ thở dài, cô nhìn băng gạc trước n.g.ự.c Bùi Trạch Thâm, lại nhìn vẻ mặt nài nỉ chân thành của hắn, ngay lúc đang định đồng ý thì điện thoại Bùi Trạch Thanh reo vang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play