26

Thẩm Ly không từ chối yêu cầu nhỏ này.

Bùi Trạch Thâm ngồi yên, không hề có ý định nhúc nhích nên Thẩm Ly không thể làm gì khác hơn ngoài tự mình ra tay cởi áo sơmi của hắn.

Ngón tay Thẩm Ly run run cởi từng nút áo một cho đến khi chiếc áo sơmi hoàn toàn bị phanh ra và để lộ lớp băng gạc rướm m..áu bên trong, sau đó lại cô cắt từng lớp băng.

Vết thương ghê rợn trên làn da nhợt nhạt đã dần lành lại và không còn chảy m..áu nữa, nhưng chỉ nhìn lớp vảy thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.

Không ai có thể tưởng tượng được hắn đã đau đớn như thế nào.

Thẩm Ly ngây người nhìn vết thương, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên nó, vành mắt ửng đỏ: “Đau không?”

Dáng vẻ cô lúc này khiến Bùi Trạch Thâm suýt thì nhịn không được mà ôm cô vào lòng.

Trái cổ hắn khẽ nhúc nhích, hắn nói: “Không đau, Thẩm Ly, đây là vinh dự của một người đàn ông, là huân chương của anh.”

Thẩm Ly dụi mắt, im lặng bôi thuốc cho hắn rồi đổi băng gạc mới.

Cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại dịu dàng, ánh mắt Bùi Trạch Thâm tối sầm, đợi Thẩm Ly băng bó tốt cho mình xong, hắn giữ tay cô lại, nói: “Sắp đến sinh nhật anh rồi.”

Thẩm Ly nhớ ra tuần sau là sinh nhật Bùi Trạch Thâm.

Cô tỉnh bơ rút tay lại, nói: “Tôi sẽ chuẩn bị quà cho anh.”

“Em định tặng gì cho anh nha? Cà vạt, ghim cài áo hay sơmi nam?” Bùi Trạch Thâm sâu lắng cười, nói tiếp: “Những thứ đó anh không muốn, cũng không thiếu.” . 𝘛𝘳𝗎yệ𝓷‎ cop‎ từ‎ t𝘳a𝓷g‎ [‎ t𝘳ù‎ 𝘮t𝘳𝗎yệ𝓷.𝚟𝓷‎ ]

“Vậy anh muốn cái gì?”

Đôi mắt đen thẳm của Bùi Trạch Thâm nhìn chăm chăm cô: “Thẩm Ly, không phải trước đấy em nợ anh một yêu cầu sao? Anh muốn một chiếc bánh nhỏ do chính tay em làm, còn nữa… Tặng anh một bó hoa, tự em chọn hoa.”

Thẩm Ly đồng ý.

Do Bùi Trạch Thâm cần tịnh dưỡng nên Thẩm Ly không nán lại quá lâu.

Sau khi cô rời khỏi bệnh viện, tài xế nhà họ Bùi nhận lệnh ông chủ tới đón Thẩm Ly đang đứng trong gió lạnh.

Thẩm Ly lên xe, vừa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi từ Lâm Kinh Du.

“Tảo Tảo, bà không sao chứ?!” Giọng nữ bên kia đầu dây có phần hốt hoảng, “Tôi nghe Bùi Trạch Thâm nói bà bị người ta bám đuôi hành hung!”

Thẩm Ly an ủi cô: “Không sao cả, tôi cũng không bị thương, nhờ Bùi Trạch Thâm cản hộ tôi một dao, giờ hắn vẫn đang nằm viện.”

Lâm Kinh Du trầm mặc trong chốc lát, sau đó cô nói bằng giọng điệu quá đỗi ngạc nhiên: “Vậy mà hắn ta lại quyết tâm bảo vệ bà, tôi phục rồi đấy.”

Thật ra Lâm Kinh Du cũng không ghét Bùi Trạch Thâm, dù sao những người đàn ông mà các cô thích đều rất tốt và lịch sự, chẳng qua do hắn và Thẩm Ly không phải người cùng thế giới mà thôi; nhưng giờ hắn sẵn sàng bất chấp tính mạng vì Thẩm Ly, cô cũng không... Thôi, lần sau Bùi Trạch Thâm tới cô sẽ không ngăn hắn theo đuổi Thẩm Ly nữa.

Lâm Kinh Du đổi chủ đề: “Đúng rồi, Hứa Thời Hoài cũng biết chuyện này, hiện tại cậu ta cảm thấy rất hối hận, rằng do cậu ta mời bà ra ngoài chơi nên bà mới đụng phải tên du côn đó.”

“Hứa Thời Hoài muốn tự mình xin lỗi bà, bà cho cậu ta tới không?”

Thẩm Ly nhìn xa xăm, nghĩ ngợi gì đó rồi nhanh chóng trả lời: “Ừ, kêu cậu ta tới đi, tôi có vài chuyện muốn hỏi.”

Thẩm Ly báo điểm hẹn tại một quán cà phê gần khu cô sống, sau đó chỉnh trang lại vẻ ngoai, thay một bộ quần áo khác rồi ra ngoài.

Trong quán cà phê, Thẩm Ly ngồi chờ bên cửa sổ.

Cô không biết đã qua bao lâu, trước mặt đột nhiên tối sầm, trên mặt có cảm giác ấm áp.

Có người dùng tay bịt mắt cô, bên tai vang lên tiếng cười khúc khích trẻ trung.

“Hứa Thời Hoài?”

Thẩm Ly vội vã hất bàn tay đó ra, cả người rụt lại, mặt mày khó chịu, nói: “Tôi không thích bị người khác đụng vào mình khi chưa được phép!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play