“Anh đã cho người đi điều tra, là nhà họ Dương muốn trả thù nên thuê tội phạm…” Bùi Trạch Thâm dừng một chút, sau đó đó ngập ngừng kể lại việc hắn đã ra tay với nhà họ Dương như nào.
Gần đây vì Thẩm Ly mà nhà họ Dương liên tiếp bị Bùi Trạch Thâm chèn ép. Đối phương ôm hận trong lòng, lại không tài nào lay chuyển được Bùi Trạch Thâm nên chỉ đành trút giận lên đầu Thẩm Ly, xả bớt một bụng uất ức.
Chỉ không ngờ Bùi Trạch Thâm lại để ý tới Thẩm Ly đến vậy, khiến họ ra tay bất thành.
Thẩm Ly khiếp sợ ra mặt, song cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Việc họ mắng chửi tôi đã xảy ra lâu vậy rồi, anh để Dương Trì xin lỗi tôi một tiếng là được, anh làm căng quá thì thủ đoạn của những kẻ vốn xấu xa sẽ càng cấp bách hơn, đẩy anh vào tình thế nguy hiểm.”
Cô nghĩ ngợi rồi lại nói: “Lần này họ chi tiền mua mạng người là hành vi phạm pháp, so với việc anh chèn ép họ càng nghiêm trọng hơn, đây là cố ý mưu sát! Ai làm thì bắt người đấy trả giá đắt đi, đừng để vạ lây người vô tội.”
Bùi Trạch Thâm nghe lời gật đầu: “Được.”
Tuy nhiên, ngay khi Thẩm Ly vừa quay đi, sâu trong mắt Bùi Trạch Thâm lại lóe lên sự hung ác… gây thương tổn cho người của hắn xong lại muốn cứ vậy cho qua? Nằm mơ!
Hắn sẽ không buông tha cho bất kì ai nhà họ Dương.
Thẩm Ly lấy một quá táo, ngồi trên giường tỉ mỉ gọt vỏ trong khi Bùi Trạch Thâm ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm không rời mắt dù chỉ một giây.
Thẩm Ly bồn chồn không thôi, vội vàng cắt quả táo thành từng miếng nhỏ đưa cho Bùi Trạch Thâm, nói: “Lần này… cảm ơn anh.” . Chap mới luô𝓃 có tại # trum tru𝑦𝔢𝓃.V𝓃 #
Bùi Trạch Thâm cắn một miếng, nước táo tràn khắp khoang miệng, vị táo giòn ngọt ngon lành.
Hắn hơi chút không nỡ, song vẫn ăn hết cả đĩa táo.
“Thẩm Ly, anh mới là người phải xin lỗi mới đúng,” Hắn cúi đầu, bờ vai hơi hạ xuống: “Tại anh tự ý trút giận thay em nên bọn họ mới để mắt tới em…”
Thẩm Ly khoát tay, nói: “Không sao cả, là anh đã cứu tôi, sao tôi trách anh được.”
Cô đứng dậy định rời đi: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, tôi…” Cổ tay Thẩm Ly tức thì bị nắm lấy và kéo xuống.
“Khoan đã.”
Thẩm Ly phản ứng không kịp, trời đất trước mắt quay cuồng, ngã trọn cả người xuống chiếc giường bệnh lớn.
Giọng nói khàn khàn của Bùi Trạch Thâm gần trong ngang tấc, hơi thỏ hắn phả vào tai Thẩm Ly khiến cả người cô như tê dại, nhịp tim cũng trở nên rộn ràng hơn.
Cô muốn đẩy Bùi Trạch Thâm ra nhưng người đàn ông phía sau đã dùng hai cánh tay ngăn cô lại.
Đúng lúc này, một tiếng “Két…” đột ngột vang lên.
Cửa phòng bị đẩy mở từ bên ngoài, trợ lý Chu Bỉnh tròn mắt bưng khay đứng trước cửa.
“Anh, à… xin lỗi anh Bùi, quấy rầy hai người rồi! Tôi đi đây!”
Nói xong, Chu Bỉnh đặt khay xuống rồi vội vã bỏ chạy, còn tiện tay đóng cửa phòng lại, để lại Thẩm Ly đang lúng túng cùng Bùi Trạch Thâm mặt mày hí hửng phía sau.
Thẩm Ly lập tức đứng dậy và tránh xa Bùi Trạch Thâm, cô quay mặt đi, vành tai nhanh chóng đỏ ửng.
Bùi Trạch Thâm không hề có ý định “buông tha” cô dễ như vậy, hắn cười khẽ: “Thẩm Ly, em có thể tiếp tục cân nhắc về những gì anh nói lúc trước.”
“Chuyện bắt đầu lại ấy à?”
Nhìn sự mong đợi lóe lên trong măt hắn, Thẩm Ly cắn môi, không nỡ tổn thương hắn: “Chúng ta… vẫn là bạn.”
Cô đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, Bùi Trạch Thâm đang bị thương nặng còn nhắc đến chuyện này, rõ ràng là muốn làm cô mềm lòng.
Cơ mà, cô sẽ cứ như vậy mà thỏa hiệp sao?
Bùi Trạch Thâm cứu cô là một chuyện, cô sẽ trả ơn hắn, nhưng bắt đầu lại lại là một chuyện khác…
“Được rồi.”
Lấy được câu này từ Thẩm Ly, Bùi Trạch Thâm đã cực kì hài lòng.
Cứ thong thả thôi, đá có cứng mấy nước chảy cũng mòn.
Bùi Trạch Thâm dời mắt nhìn về phía khay đựng thuốc và băng gạc và thuốc ở đầu giường: “Giờ mọi người đều bị dọa chạy cả rồi, phiền em giúp anh bôi thuốc được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT