Diệp Minh Sương im lặng nhìn anh.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh cũng nhìn Diệp Minh Sương, lúc sau, nhét cả ngọc bội lẫn túi thơm trở lại tay Diệp Minh Sương.
"Anh, anh cầm lấy đi," Giản Ninh nói, "Tôi không thích túi thơm."
"Một thằng đàn ông con trai, cầm túi thơm làm cái gì?"
"Ninh Ninh..."
Diệp Minh Sương ôm túi thơm và ngọc bội trong tay, vẻ mặt hơi lúng túng.
Hắn nhìn chằm chằm Giản Ninh, rồi Giản Ninh như một con nhím nhỏ, từ từ cúi đầu, giấu mình đi, không dám nhìn thẳng vào Diệp Minh Sương.
Không biết vì sao, lúc từ chối Diệp Minh Sương, nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của hắn, Giản Ninh bỗng cảm thấy hơi chột dạ, giống như mình thật sự là một tên trap boy bội bạc.
Hơn nữa, anh có cảm giác buồn bực trong ngực, như có thứ gì đó muốn thoát ra, nhưng lại không thoát ra được.
Đều tại hắn.
Đều tại Diệp Minh Sương!
Giản Ninh chậm rãi di chuyển, rồi nhảy xuống đất.
"Chúng ta mau đi tìm sừng rồng cho Liễm thôi."
Diệp Minh Sương ngồi trên cây, cúi đầu nhìn anh.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài, cất ngọc bội và túi thơm đi, rồi mới nhảy xuống cây.
"Được, đi thôi."
Diệp Minh Sương nhạt nhẽo nói, nói xong liền đi.
Giản Ninh ngơ ngác nhìn hắn đi xa.
Anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được là gì.
Rồi Diệp Minh Sương quay đầu lại, "Sao vậy? Mau đến đây!"
"Đến đây đến đây."
Giản Ninh vội vàng chạy theo, vươn tay về phía Diệp Minh Sương.
Rồi, tay anh nắm lấy không khí.
Giản Ninh ngẩn người.
Cuối cùng anh cũng biết điều gì không ổn rồi, suốt dọc đường đi, mỗi khi xuất phát, Diệp Minh Sương đều nâng niu nắm tay anh, dắt anh đi.
Nhưng lần này, hắn không làm vậy.
Sợ thật.
Diệp Minh Sương đang luộc ếch ương trong nước ấm à?
Chắc chắn là vậy, đợi đến khi mình hoàn toàn quen với hắn rồi, sẽ không thể rời xa hắn nữa.
Hừ, tên đàn ông tâm cơ.
May mà mình thông minh, phát hiện ra trước.
Giản Ninh chắp hai tay sau lưng, như ông cụ non, lắc lư theo sau Diệp Minh Sương.
Vừa đi vừa lén nhìn đối phương.
Diệp Minh Sương không hề quay đầu nhìn anh, giận rồi.
Giản Ninh thầm nghĩ, tên trai đểu, nói trở mặt là trở mặt ngay.
Anh vừa nghĩ xong, giọng nói của Diệp Minh Sương bỗng nhiên vang lên.
"Ninh Ninh, ta không có trở mặt."
"Ta cũng không phải trai đểu."
Giản Ninh: "...?"
Đầu Giản Ninh lơ lửng một dấu chấm hỏi to đùng. Anh ngẩng đầu, thấy Diệp Minh Sương đang đứng ngay bên cạnh, nhìn mình chằm chằm.
Giản Ninh bỗng chốc nhận ra, mình vừa buột miệng thốt ra suy nghĩ trong lòng.
Chuyện gì thế này??!
Sao mình cứ luôn mắc phải những lỗi ngớ ngẩn thế chứ!
Gương mặt trắng trẻo của Giản Ninh nháy mắt đỏ bừng. Anh vội lấy hai tay che mặt, chạy vòng ra sau lưng Diệp Minh Sương, đưa tay đẩy hắn.
"Đi mau, đi mau! Chúng ta phải làm chính sự."
Diệp Minh Sương vẫn không nhúc nhích.
Giản Ninh tiếp tục líu ríu: "Xin lỗi, tôi sai rồi! Anh không phải trai đểu, tôi mới là kẻ tệ bạc. Anh là người đàn ông tốt nhất trên đời! Đi nhanh đi, được không?"
"Liễm đang đợi ở nhà, thời gian của chúng ta rất gấp, nhanh lên, nhanh lên nào!"
Diệp Minh Sương: "..."
Cuối cùng thì Diệp Minh Sương cũng chịu nhúc nhích.
Hai người họ đã dành trọn một ngày trời để tìm kiếm trong biển mây, cuối cùng mới quay lại được nơi xảy ra chuyện năm xưa.
Biển mây quá mênh mông, tìm được trong một ngày đã may mắn lắm rồi.
Vài trăm năm trôi qua, chiếc sừng rồng nhỏ bé ấy vẫn nằm yên trên mặt đất. Dường như mảnh đất này vẫn chưa có người đặt chân đến.
Diệp Minh Sương ngồi xuống, nhặt chiếc sừng nhỏ lên.
Cứ như hắn lại được trở về khoảnh khắc đó.
Đạo lữ của hắn bị thương, con trai của họ bị chặt mất sừng rồng.
Nhưng chuyện như vậy, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Bây giờ hắn đã có đủ sức mạnh để bảo vệ hai bố con họ.
Diệp Minh Sương nhặt chiếc sừng lên, im lặng cất vào trong ngực áo.
Bị Diệp Minh Sương kéo đi khắp nơi, thậm chí Giản Ninh còn chẳng nhận ra chiếc sừng rồng màu xanh ấy.
Anh chỉ thấy Diệp Minh Sương ngồi xuống, không biết nhặt thứ gì, rồi đứng dậy, cả người toát lên vẻ khác lạ.
Giống như vừa buồn bã vừa tức giận, khóe mắt đỏ hoe, cả người hơi run.
"Diệp Minh Sương?"
Giản Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh bước đến trước mặt Diệp Minh Sương, giơ tay lên, quơ quơ trước mặt hắn.
"Diệp Minh Sương, anh sao vậy? Diệp Minh Sương..."
Diệp Minh Sương vươn tay ra, nắm lấy tay Giản Ninh, đặt lên ngực mình.
Để anh cảm nhận chiếc sừng rồng của con trai mình qua lớp áo.
Sau vài trăm năm, cuối cùng gia đình ba người họ đã được đoàn tụ theo cách này.
Sau này sẽ không còn bất cứ điều gì có thể chia cắt họ nữa.
Giản Ninh không hề biết suy nghĩ của Diệp Minh Sương, anh chỉ cảm thấy tay mình như sắp bị bóp nát, theo bản năng muốn rút ra.
Ngay sau đó, anh bị Diệp Minh Sương kéo vào ngực, ôm chặt.
"Ninh Ninh," Anh nghe thấy giọng nói trầm ấm của Diệp Minh Sương, nỗi buồn man mác lan tỏa, như thể anh có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn lúc này.
Diệp Minh Sương trầm giọng nói, "Ninh Ninh, ta yêu em."
"Đừng rời xa ta."
Giản Ninh: "..."
Bị ôm chặt, Giản Ninh ngơ ngác mở to mắt, nhất thời quên cả giãy giụa.
Diệp Minh Sương đang, đang nói linh tinh gì thế!
Giản Ninh bất giác cứng người.
Cả hai đều quên mất việc giãy giụa, cứ thế, giữa bí cảnh chết chóc này, họ ôm chặt lấy nhau.
Một lúc lâu sau, cảm xúc của Diệp Minh Sương mới dần dần ổn định.
Hắn nhận ra, người mà mình luôn chờ đợi, giờ đây đang ở ngay trong vòng tay mình.
Trái tim Diệp Minh Sương, cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ.
Hắn chậm rãi buông Giản Ninh ra.
Nhưng Giản Ninh lại như mất hết sức lực, mềm oặt ngã xuống.
Diệp Minh Sương vội vàng ôm lấy anh, giữ anh lại trong lòng.
"Ninh Ninh?"
Giản Ninh mơ màng mở mắt, ngáp một cái thật to.
Diệp Minh Sương: "..."
Diệp Minh Sương buông anh ra, nhìn anh loạng choạng, lảo đảo rồi dần dần lấy lại thăng bằng.
"Đồ vô tâm."
Hắn ở đây buồn bã, còn anh thì ngủ ngon lành.
Diệp Minh Sương vươn tay vén gọn lọn tóc lòa xòa trên trán anh.
"Dậy thôi, đi nào."
Giản Ninh gật đầu, đầu óc anh lúc này vẫn còn mơ màng, Diệp Minh Sương nói gì anh nghe nấy.
Bị Diệp Minh Sương nắm tay kéo đi mà cũng không hề hay biết.
Đến khi anh nhận ra thì hai người đã tay trong tay, chậm rãi bước đi.
Giản Ninh nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang siết chặt, chỉ hận không thể dùng ánh mắt thiêu rụi chúng.
Sao, sao lại nắm tay rồi?
Sao anh lại dễ dàng bị Diệp Minh Sương "luộc chín" như vậy?
Bây giờ có phải anh nên hất tay Diệp Minh Sảng ra luôn, nghiêm nghị nói với hắn hai người không thể nào đến được với nhau?
Nhưng làm vậy có phải sẽ rất ngại ngùng không?
Dù sao thì hắn cũng đâu có nói gì, chỉ nắm tay anh thôi.
Biết đâu hắn không hề nhận ra hai người đang nắm tay, chỉ có mình anh tự mình đa tình, trong lòng khó chịu.
Giản Ninh vừa bứt rứt vừa bị Diệp Minh Sương kéo đi.
*
Lúc này, tại Thiên Diễn Tông.
Lại đến ngày nghỉ.
Sư phụ và tiểu sư thúc vẫn chưa về, Diệp Liễm thu dọn đồ đạc, đáng thương ngồi trong lớp học, chờ các bạn nhỏ khác về hết rồi mới một mình về ký túc xá.
Tống Thanh Loan tò mò, "Liễm, đệ chưa về à?"
Diệp Liễm lắc đầu, "Hôm nay đệ không về, huynh về trước đi."
"Vì sao vậy?"
Trước đây mỗi khi được nghỉ, Liễm luôn là người chạy nhanh nhất, hận không thể lập tức bay về Lạc Hà Phong tìm tiểu sư thúc.
Sao bây giờ lại không hăng hái nữa, thậm chí còn không về nhà.
Chẳng lẽ đã cãi nhau bỏ nhà đi rồi?
Tống Thanh Loan đánh giá Diệp Liễm, không ngờ tiểu sư đệ lại giỏi như vậy.
Nó vỗ vỗ lưng Diệp Liễm, "Liễm, đệ muốn về nhà ta chơi không?"
Diệp Liễm chậm rãi cúi đầu, "Đệ không muốn về nhà huynh, đệ muốn về Lạc Hà Phong."
Tống Thanh Loan: "..."
Tống Thanh Loan đặt cặp sách xuống, lại ngồi xuống chỗ của mình.
"Liễm, ta ở lại với đệ."
"Không cần đâu, huynh về nhà đi, sư bá và mọi người nhớ huynh lắm đấy." Diệp Liễm nhẹ nhàng nói.
"Không được, ta phải ở lại với đệ, chăm sóc đệ." Tống Thanh Loan giải thích, "Nếu ta cũng đi, đệ ở lại một mình sẽ rất cô đơn."
Vừa nói, nó vừa nhìn Diệp Liễm.
Tiểu sư đệ vẫn xinh đẹp như vậy, trên toàn Lạc Hà Phong, đệ ấy là người xinh đẹp nhất.
Hơn nữa tiểu sư đệ càng ngày càng mềm mại, giống như bánh sữa nhỏ thơm ngon ở nhà ăn.
Tống Thanh Loan nào nỡ bỏ mặc tiểu sư đệ một mình buồn bã.
Nó ngồi sát bên Diệp Liễm, bày ra một kế sách, "Liễm, vậy ta về Lạc Hà Phong với đệ nhé, được không?"
"Tuy tiểu sư thúc và mọi người không có ở đó, nhưng chúng ta cũng có thể về xem thử mà, được không?"
Diệp Liễm cúi đầu suy nghĩ, rồi chậm chạp gật đầu: "Được."
"Vậy chúng ta xuất phát thôi, đi nào."
Tống Thanh Loan vừa nói vừa vội vàng truyền tin cho cha mẹ.
Truyền tin xong, nó đứng dậy, nắm lấy tay tiểu sư đệ: "Liễm, chúng ta đi thôi, cha mẹ ta đã biết rồi."
"Chúng ta về Lạc Hà Phong dạo một vòng trước, sau đó đến Thanh Vân Phong ăn đồ ngon, chiều quay lại học, được không?"
Diệp Liễm gật đầu, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn."
"Không, không cần, Liễm đệ đừng khách sáo, ta ngại lắm."
Tống Thanh Loan vừa ấp úng nói, vừa cảm thấy đầu mình sắp bốc khói.
Diệp Liễm: "..."
Hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi ra ngoài, ngồi trên lưng Thanh Điểu, trong nháy mắt đã đến Lạc Hà Phong.
Lạc Hà Phong vẫn như cũ, linh thảo vẫn sinh trưởng, ánh mặt trời chiếu rọi trên mái nhà.
Diệp Liễm buông tay Tống Thanh Loan, tự mình chạy tới, đẩy cửa rồi bước vào.
Trong phòng trống rỗng, không có một bóng người.
Diệp Liễm ngơ ngác bước đến cạnh giường, nhẹ nhàng sờ sờ chiếc gối nhỏ và chăn nhỏ của mình.
Bé thật sự rất nhớ tiểu sư thúc.
Diệp Liễm sờ sờ ngọc bội truyền tin đeo trên thắt lưng, không được, không thể làm phiền tiểu sư thúc.
Diệp Liễm buông ngọc bội ra, ngọc bội khắc hình một con rồng đen nhỏ treo ở bên hông đang đung đưa, giống như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
Diệp Liễm yêu thích không nỡ rời tay.
Tống Thanh Loan đi theo sau Diệp Liễm.
Hai người ở trong phòng một lúc rồi đi ra, đóng cửa lại.
Diệp Liễm chậm rãi đi đi lại lại trong sân nhỏ, nhìn ngắm xung quanh.
Tống Thanh Loan đi theo sau bé, mong mỏi tiểu sư đệ cùng mình về Thanh Vân Phong.