Diệp Minh Sương: "..."

   Kẻ vô tâm này, đã quên sạch sành sanh thật rồi.

   Diệp Minh Sương bất đắc dĩ mỉm cười, chậm rãi nói tiếp: "Sau đó..."

   "Sau đó, gia đình ba người bọn họ lại đoàn tụ."

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh nhỏ giọng nói: "Diệp Minh Sương, tôi thấy anh đang qua loa với tôi đấy."

  Diệp Minh Sương: "..."

   Hắn cúi đầu nhìn Giản Ninh, không nhịn được ôm chặt anh hơn, nói tiếp.

   "Sau đó, con rồng đen kia bị sét đánh gần như tàn phế, miễn cưỡng duy trì hình người, đi tìm người yêu và con trai đang hôn mê của mình."

   "Lúc hắn tìm thấy, con của bọn họ chỉ bé xíu, trong ngực ôm một quả trứng màu trắng, yên lặng nằm giữa một đóa hoa đào."

   "Nó ngủ say trong hoa đào."

   Từ khi sinh ra Long tộc đã cường hãn, chỉ cần cho họ một tia sinh cơ, sẽ có thể dần dần khôi phục trong năm tháng dài đằng đẵng.

   Chỗ này có linh lực dồi dào, không ai phát hiện, đối với Long tộc mà nói, là nơi ngủ say tốt nhất.

   Đợi đến khi bé rồng tự chữa trị xong, bé sẽ tỉnh lại.

   Hơn nữa, bí cảnh hoa đào này đã nhận chủ, đối với bé rồng vào lúc này, đã là một nơi an toàn nhất trên thiên địa.

   Vì vậy, Diệp Minh Sương để bé rồng đang ngủ say ngủ tiếp ở đây, mang theo người yêu đang nằm giữa ranh giới sống chết của mình, nhanh chóng chạy về Thiên Diễn Tông.

   Đó là lần đầu hắn rời khỏi Vân Hải, đến nhân gian.

   Hắn giống như một kẻ quái dị, loạng choạng trong dòng người xa lạ, trên lưng còn cõng một người không rõ sống chết.

   Nếu không phải hắn dùng long huyết bảo vệ chàng trai kia, e rằng người đó đã sớm rời bỏ nhân gian.

   Từ đỉnh Tây Hải đến trung tâm đại lục, từ cõi chết đến Thiên Diễn Tông, bọn họ đi suốt 3 tháng.

   Cuối cùng Diệp Minh Sương cũng đưa người yêu mình trở về Thiên Diễn Tông.

   Cả hai người đều bị thương quá nặng, hôn mê bất tỉnh.

   Đợi đến khi tỉnh lại, hắn mất hết linh lực, linh hồn vỡ vụn, ký ức thuộc về nhau cũng chìm sâu dưới biển mây.

   May thay, cả hai đều ở lại Thiên Diễn Tông, dù mất đi ký ức nhưng vẫn yêu nhau.

   Bọn họ lại kết làm đạo lữ, cùng nhau tu luyện.

   Giản Ninh chăm chú lắng nghe câu chuyện, càng nghe càng thấy quen quen.

   Anh ngẩng đầu hỏi: "Sau đó thì sao? Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?"

   "Tiếp theo à," Diệp Minh Sương nhỏ giọng nói, "Tiếp theo họ kết làm đạo lữ, sống hạnh phúc bên nhau, cùng nhau tu luyện, cùng nhau vượt qua thiên kiếp, cho đến một ngày -"

   Diệp Minh Sương kéo dài giọng.

   Cho đến một ngày, rồng đen khôi phục ký ức, từng mảnh từng mảnh linh hồn hắn được bù đắp, những chuyện đã qua cũng dần dần hiện ra trước mắt.

   Hắn nhớ ra mình và người yêu đã ước hẹn bên nhau trọn đời trọn kiếp, bọn họ kết khế ước dưới sự chứng giám của Thiên Đạo, bất kể vận mệnh xoay vần ra sao, bất kể trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, vẫn sẽ đến được với nhau.

   Sau đó, rồng đen nhớ ra người yêu của mình, rồi hắn lại nhớ ra, họ có một bé rồng đáng yêu.

   Mà bé rồng đã tỉnh lại trong rừng hoa đào.

   Bé ngồi giữa biển hoa, ôm quả trứng trắng muốt trong tay, nước mắt lưng tròng chờ bố và daddy.

   Bé còn quá nhỏ, không biết thời gian đã trôi qua mấy trăm năm, càng không biết mấy trăm năm nay đã xảy ra chuyện gì, bé vẫn là bé rồng ngây thơ ngày nào.

   Trong ký ức của bé, bố và daddy chỉ mới bị thương, Khổng Tước mang bé chạy trốn khỏi Vân Hải, bé hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi tỉnh lại, một vị kiếm khách đã đưa bé từ rừng hoa đào đến Thiên Diễn Tông, nhận bé làm đồ đệ.

   Bé phải cố gắng tu luyện, mau lớn, báo thù cho bố và daddy.

   Giản Ninh nghe xong, nghi ngờ hỏi: "Vậy sư phụ mà đứa nhỏ bái sư chính là bố ruột của nó?"

   "Ninh Ninh thông minh lắm."

   Giản Ninh: "..."

   Chẳng phải ai cũng nghe ra à?

   "Vậy hai bố con họ không nhận ra nhau à? Sao lại phải xưng sư đồ?"

   "Bởi vì," Diệp Minh Sương giải thích, "Bởi vì lúc đó ký ức của hắn vẫn chưa khôi phục, chỉ là vô tình đến rừng hoa đào, phát hiện một bé con đáng thương, cảm thấy mình có duyên với bé con đó nên mang về."

   "Hơn nữa, đã mấy trăm năm trôi qua, rồng đen đã có hình dạng trưởng thành, trải qua bao nhiêu năm tháng, làm sao đứa trẻ có thể nhớ rõ được?"

   "Có lý." Giản Ninh gật đầu, "Vậy sau đó thì sao?"

   "Không có sau đó nữa," Diệp Minh Sương nói, "Sau đó bọn họ sống hạnh phúc bên nhau, không còn gì hối tiếc nữa."

   Giản Ninh gật đầu, anh khá hài lòng với đoạn kết của câu chuyện này.

   Khi kể chuyện, Diệp Minh Sương cố tình lược bỏ tên nhân vật chính và những thông tin quan trọng khác, khiến Giản Ninh không nhận ra nguyên mẫu của câu chuyện.

   Những chuyện cũ, một mình hắn nhớ là được, Ninh Ninh chỉ cần mãi vui vẻ bình an.

   Bây giờ vẫn tốt.

   Rõ ràng, Diệp Minh Sương đã đạt được mục đích của mình.

   Giản Ninh cúi đầu nhìn những tòa điện nguy nga trên mặt đất và những ngọn núi cao chọc trời.

   Anh nhỏ giọng hỏi: "Đứa trẻ trong câu chuyện này cũng giống như Liễm, cũng không có sừng rồng, vậy cuối cùng sừng rồng của nó có tìm lại được không?"

   "Ừm, tìm lại được rồi."

   Diệp Minh Sương nhìn anh, "Cho nên ta mới biết, làm thế nào để Liễm tìm lại được sừng rồng."

   "Được, vậy chúng ta phải giúp Liễm tìm lại sừng rồng."

   Giọng nói của Diệp Minh Sương quá ư là gợi cảm và dịu dàng, Giản Ninh cảm thấy mình bị mê hoặc đôi chút.

   Má anh hơi nóng, nhịp tim cũng dần dần tăng tốc.

   Nhất là bây giờ, anh cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay thon dài đặt trên ngực mình.

   Bàn tay đó giống như nắm lấy trái tim anh, lại còn bóp nhẹ một cái.

   Trái tim Giản Ninh đập thình thịch không kiểm soát, mắt anh nhìn chằm chằm bàn tay đó, hận không thể dùng ánh mắt nghiền nát nó.

   Nhìn chủ nhân của bàn tay vẫn cứ như khúc gỗ, thậm chí còn ôm anh chặt hơn.

   Lưng anh áp sát vào lồng ngực đối phương.

   Giản Ninh: "..."

   Anh có lý do để nghi ngờ, Diệp Minh Sương cố ý làm vậy.

   Nhưng lúc này bọn họ đang ở trên trời, hai người cưỡi chung một thanh kiếm, anh hoàn toàn không có đường nào để trốn.

   Sau một ngày một đêm ngự kiếm phi hành, cuối cùng hai người cũng đáp xuống một ngôi làng gần đó.

   Đây là một thành nhỏ cách đỉnh Tây Hải không xa, là thành phố loài người đầu tiên mà Diệp Minh Sương bước vào khi chạy trốn khỏi rừng hoa đào năm đó.

   Lúc đó, chàng trai trước mắt đang thoi thóp.

   Cho dù có dùng long huyết, cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại một mạng cho anh.

   Giản Ninh bước chậm trên con phố phía trước.

   Anh thích cuộc sống như vậy, nhàn nhã, tự tại, hòa mình vào thế tục.

   Anh quay đầu nhìn Diệp Minh Sương: "Đợi Liễm lớn, tôi sẽ xuống thành dưới núi mở một cửa tiệm, làm một con cá mặn vui vẻ."

   "Tiệm gì?" Diệp Minh Sương hỏi, trên mặt hắn vẫn lộ ra vẻ thỏa mãn, "Tiệm bánh ngọt? Hay quán cơm?"

   "Ơ?" Đôi mắt to xinh đẹp của Giản Ninh mở to hơn, tràn đầy kinh ngạc, "Sao anh biết?"

   Lần đầu xuống núi, anh đã nghĩ đến việc mở một quán cơm.

   Khi tâm trạng tốt thì nấu một bàn thức ăn lớn, treo biển hiệu, coi như chiêu trò thu hút khách, tâm trạng không tốt thì để đầu bếp được thuê nấu.

   Nghĩ thôi đã thấy cuộc sống rất tươi đẹp.

   Diệp Minh Sương nói: "Là em tự nói mà."

   "Em còn nói đồ ăn em nấu ngon nhất thiên hạ, có thể làm điểm đặc trưng."

   "Nhưng nếu làm nhiều thì sẽ mất giá, cho nên mỗi ngày em chỉ nấu một bàn, ai đến trước được trước, em nói như vậy có thể làm chiêu trò, tạo dựng thương hiệu."

   Diệp Minh Sương nhìn chàng trai trước mặt đang đứng ngây người.

   Hắn tiến lên một bước, hai người gần nhau hơn, lần này nhìn thẳng vào đối phương.

   Diệp Minh Sương nói: "Ninh Ninh, những điều này đều do em nói với ta."

   Giản Ninh nhìn hắn, lâu sau, chớp chớp mắt.

   "Ồ."

   Diệp Minh Sương nắm chặt tay anh.

   "Ninh Ninh, em hãy tin ta, chúng ta là đạo lữ trời định."

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh khô khan rút tay về.

   "Chúng ta vẫn nên giúp đứa nhỏ tìm lại sừng rồng trước."

   "Được."

   Chiếc sừng nhỏ màu xanh đó, vẫn còn nằm trong vùng đất chết trên Vân Hải.

   Lúc đó, hắn thật sự không còn sức lực để mang theo chiếc sừng đó nữa.

   Nhưng bây giờ, không gì có thể ngăn cản hắn.

   Diệp Minh Sương nói: "Ninh Ninh, em yên tâm."

   Giản Ninh gật đầu.

   Anh tin, nhưng đừng dùng ánh mắt thâm tình đó nhìn anh nữa, được chứ?

   Nhìn đến nỗi anh thấy chột dạ, cảm thấy mình giống như một tên trap boy bội bạc vậy.

   Anh cố gắng vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ đề khác.

   "Vậy khi nào chúng ta xuất phát? Tôi thấy mình đã nghỉ ngơi đủ rồi."

   "Không vội," Diệp Minh Sương nói, "Ninh Ninh, hôm nay là Thất Tịch, nhân gian sẽ tổ chức lễ hội Khất Xảo, rất đông vui."

   "Ta dẫn em đi xem hoa đăng."

   "Chắc chắn em sẽ thích."

   Giản Ninh: "... Được."

   Không phải anh muốn đi xem hoa đăng, tại Diệp Minh Sương cứ ép anh đi.

   Hèn gì hôm nay trên đường đông đúc như vậy, hóa ra sắp đến lễ hội.

   Hai người tìm một quán rượu khá lớn đi vào, gọi vài món, ngồi ăn từ từ.

   Không phải Giản Ninh tự khen, anh cảm thấy cả bàn đồ ăn này đều không ngon bằng anh nấu.

   Sau đó, Giản Ninh lại nghe thấy người bên cạnh nói: "Ninh Ninh, những món này đều không bằng em."

   "Sau này mở quán cơm, chắc chắn sẽ kiếm được tiền."



   Giản Ninh: "..."

   Mặc dù tiểu nhị đứng bên cạnh phục vụ tức đến đỏ mặt, nhưng Giản Ninh không thể không thừa nhận, nghe được lời khen của Diệp Minh Sương, trong lòng anh rất rất thoải mái.

   Giản Ninh phẩy tay, bảo tiểu nhị lui xuống.

   Trong phòng riêng chỉ còn lại hai người bọn họ.

   Cử chỉ Diệp Minh Sương chậm rãi tao nhã, vừa ăn vừa nhìn Giản Ninh, không nhịn được mỉm cười.

   Bao nhiêu năm trôi qua, em ấy vẫn như xưa.

   Vẫn đáng yêu, khiến người ta rung động.

   Hai người ăn cơm xong, vừa lúc hoàng hôn buông xuống.

   Mây trên trời nhuộm một màu vàng kim, trải dài khắp bầu trời.

   Rất đẹp.

   Hai người trả tiền rồi rời khỏi quán rượu, men theo dòng người chậm rãi bước đi.

   Hoa đăng hai bên đường được treo cao, những cô nương xinh đẹp ôm hoa đăng trong ngực, túm 5 tụm 3, hoặc e thẹn hoặc mạnh dạn đi trên đường.

   Rất nhộn nhịp.

   Giản Ninh không nhịn được thò đầu ra nhìn.

   Hai người đi theo dòng người, càng đi càng đông.

   Hai bên đường có thêm nhiều cửa hàng bày bán đèn lồng.

   Giản Ninh chăm chú ngắm hoa đăng.

   Giữa vô số hoa đăng, cuối cùng anh cũng chọn được hai cái ưng ý, mỗi tay xách một cái.

   Trên tay Diệp Minh Sương còn xách một chiếc hoa đăng hình thỏ trắng.

   Chàng trai đáng thương nói muốn chiếc đèn này, làm sao Diệp Minh Sương nỡ lòng từ chối.

   Không ngờ, cái đèn thỏ con này lại dính vào tay hắn.

   Hôm nay hắn phải mang cái đèn thỏ trắng này đi dạo cả buổi tối.

   Nhưng Diệp Minh Sương không quan tâm, chỉ cần Ninh Ninh vui là được.

   Hai người đi theo đám đông đến bờ hồ.

   Giản Ninh thành tâm nâng một chiếc hoa đăng lên.

   Anh đứng bên bờ hồ, chắp hai tay, cúi đầu im lặng cầu nguyện:

   Mong Liễm khỏe mạnh, bình an, vui vẻ lớn lên.

   Mong Diệp Minh Sương đừng tẩu hỏa nhập ma.

   Anh mượn bút của người bán hàng, nghiêm túc viết điều ước lên hoa đăng, sau đó khom lưng, đặt đèn xuống nước, đẩy nhẹ bằng tay, chiếc hoa đăng xinh đẹp liền theo dòng nước trôi dần về phía xa.

   Đợi đến khi không nhìn thấy hoa đăng nữa, Giản Ninh mới đứng dậy, "Chúng ta đi thôi."

   Diệp Minh Sương nhìn anh, "Ninh Ninh, trong tay em còn một chiếc hoa đăng nữa."

   Giản Ninh cúi đầu nhìn, sao trong tay anh vẫn còn cầm một cái?

   Điều ước không thể lãng phí.

   Giản Ninh mượn bút của người bán hàng, viết thật to lên hoa đăng, "Cầu mong thế giới hòa bình."

   Hy vọng ông trời sẽ thấy yêu cầu này quá mức vô lý, sẽ chuyển sang giúp anh thực hiện điều ước còn lại.

   Sau đó, cái đèn này cũng được đẩy ra, trôi dần về phía xa.

   Diệp Minh Sương nhìn hai chiếc hoa đăng, hắn im lặng phân tán một tia linh khí, đi theo hai cái đèn.

   Sau đó, hắn nhìn thấy nội dung trên hai chiếc đèn.

   Diệp Minh Sương vô cùng hài lòng.

   Hắn đã biết, trong lòng Ninh Ninh có hắn.

   Diệp Minh Sương lại chuyển tầm mắt sang chiếc đèn hoa còn lại.

   "Cầu mong thế giới hòa bình."

   Diệp Minh Sương nghẹn lời.

   Ninh Ninh vẫn luôn kỳ lạ, thú vị như vậy.

   Diệp Minh Sương mỉm cười, kéo người đang ngồi xổm trên mặt đất ngắm hoa đăng đứng dậy, "Đi thôi, Ninh Ninh, muốn dạo tiếp nữa không?"

   Giản Ninh gật đầu.

  Thế là, trong thời gian tiếp theo, Giản Ninh đã thành công càn quét mặt nạ, bánh ngọt, đồ uống, thú nhồi bông, thậm chí còn mua được một chiếc quạt tròn, cầm trong tay phe phẩy, vừa đi vừa quan sát xung quanh.

   Giống như một tiểu công tử quý tộc, lần đầu ra khỏi phủ.

   Diệp Minh Sương nhìn bóng lưng anh, mỉm cười, sao lại có người đáng yêu như vậy chứ?

   Giản Ninh vừa đi vừa dừng, gặp thứ gì hay ho đều quay đầu lại chia sẻ với Diệp Minh Sương.

   Ông chủ quán này có thể làm một mạch thành một người kẹo đường, Giản Ninh quay đầu lại, muốn chia sẻ chuyện này với Diệp Minh Sương, rồi anh phát hiện, Diệp Minh Sương vẫn luôn đi sát phía sau anh đã biến mất.

   Diệp Minh Sương đâu rồi?

   Giản Ninh cũng không còn tâm trạng xem người kẹo đường nữa, anh đi ra giữa đường, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Diệp Minh Sương.

   Thật sự lạc mất rồi.

   Vậy hắn có thể tìm thấy mình không?

   Giản Ninh ủ rũ cúi đầu, thở dài.

   Anh nên mang linh thạch truyền tin bên người mới phải.

   Người bị lạc nên đứng yên tại chỗ chờ đợi bạn đồng hành, vì vậy Giản Ninh chậm rãi di chuyển về lề đường, đứng cạnh ông lão làm kẹo đường, yên lặng nhìn dòng người qua lại, mong chờ trong đám đông xuất hiện bóng dáng vị kiếm khách cao lớn kia.

   Lúc này, kiếm khách Diệp Minh Sương cố tình đi lệch bước chân, sau đó quay người đi đến một quầy hàng nhỏ.

   Túi thơm mà ông chủ bán, mỗi chiếc đều được làm rất tinh xảo, trên túi thêu hình uyên ương hí thủy.

   Nếu các cô nương trẻ tuổi gặp được chàng trai mình thích, có thể tặng chiếc túi thơm này cho đối phương, bày tỏ tình cảm của mình.

   Nếu chàng trai cũng có ý như vậy, sẽ nhận lấy túi thơm, đáp lễ bằng ngọc bội.

   Rất lãng mạn.

   Nhân gian luôn có rất nhiều điều lãng mạn.

   Sau này có thời gian, bọn họ có thể cùng nhau đi qua tam giới, cảm nhận mọi thứ.

   Diệp Minh Sương mua túi thơm, lại mua ngọc bội.

   Đây là một miếng ngọc bội bình thường, nhưng ở giữa ngọc bội được chạm khắc một con rồng oai phong lẫm liệt.

   Quan trọng nhất là con rồng này được tạc bằng mực ngọc, dưới ánh mặt trời là một con rồng đen toàn thân trong suốt.

   Ninh Ninh sẽ thích, Diệp Minh Sương nghĩ.

   Nếu Ninh Ninh không thích, vậy thì để Liễm chơi.

   Diệp Minh Sương mang theo ngọc bội và túi thơm, dựa vào tia linh khí mà mình để lại trên người Giản Ninh, nhanh chóng chạy đến, nhận được một cây nấm nhỏ ở góc đường.

   Giản Ninh đứng một lúc thì mỏi chân, anh đành ngồi xuống bậc thang bên cạnh, hai tay chống cằm, nhìn dòng người qua lại, chờ Diệp Minh Sương xuất hiện trong đám đông.

   Chờ rất lâu, cuối cùng trong đám đông cũng xuất hiện một đôi giày màu trắng.

   Giản Ninh nhìn theo đôi giày đó, "Anh đi đâu vậy? Tôi đợi anh lâu lắm đó."

   Tiếng nói mềm mại, như đang làm nũng.

   Diệp Minh Sương cười nói: "Bí mật."

   Giản Ninh: "..."

   Hừ, không nói thì thôi, anh không thèm biết đâu.

   Giản Ninh quay mặt đi, nói trái lòng mình, "Chơi lâu rồi, chúng ta nên về thôi."

   "Kẻo có người lại cố tình kéo giãn khoảng cách với tôi, đi làm chuyện bí mật của mình."

   Có lẽ bản thân Giản Ninh cũng không phát hiện ra sự ghen tuông trong lời nói, Diệp Minh Sương thầm nghĩ, rất đáng yêu.

   "Được, nghe lời Ninh Ninh,"

   Diệp Minh Sương nói: "Ninh Ninh, ta sai rồi, ta không nên bỏ em lại một mình, nhưng ta mua đồ ăn ngon để tạ lỗi rồi, được không?"

   Cái gì?

   Đồ ăn ngon?

   Giản Ninh ngẩng đầu.

   Diệp Minh Sương dở khóc dở cười, hắn đưa bánh gương hoa hồng và bánh quế hoa trong tay ra trước mặt Giản Ninh.

   Hắn thấy có rất nhiều trẻ con và thiếu niên đang ăn, chắc hẳn rất ngon.

   Quả nhiên, khi nhìn thấy bánh gương hoa hồng, mắt Giản Ninh sáng rực.

   Thứ này trông ngon quá, tên cũng hay ghê.

   "Ninh Ninh, ta cố ý mua bánh gương hoa hồng và bánh quế hoa để tạ lỗi, được không?"

   "Em muốn nếm thử không?"

   Diệp Minh Sương đã sớm nhìn ra sự khẩu thị tâm phi của chú mèo tham ăn này.

   Quả nhiên, sau khi Diệp Minh Sương cho một bậc thang, Giản Ninh nhanh chóng cầm hai miếng bánh vào tay, sau đó cắn nhẹ một miếng bánh gương hoa hồng.

   Ngon quá, thơm ngọt mềm dẻo, mỹ vị nhân gian.

   Sau khi ăn một miếng, vẻ mặt Giản Ninh thỏa mãn, giống như mèo con vớ được cá khô.

   Anh ngẩng đầu, khô khan nói: "Cảm ơn!"

   "Không có gì."

   Ăn xong hai miếng bánh nhỏ mềm dẻo, hai người lại lên đường.

   Lần này, họ sẽ xuyên qua đỉnh Tây Hải nơi rồng đen cư trú, xông vào biển mây.

   Không biết mấy lão già bị thương kia thế nào rồi.

   Hai người tiếp tục ngự kiếm phi hành.

   Diệp Minh Sương vẫn ngồi phía sau, ôm Giản Ninh vào ngực.

   Ăn uống no say, chàng trai vô tư lự nhanh chóng ngủ say trong ngực Diệp Minh Sương.

   Sao lại không có chút cảnh giác nào vậy?

   Lỡ hắn là người xấu thì sao?

   Nếu hắn là người xấu, sẽ phế bỏ linh đan của anh, rồi bắt anh vào phòng, nhốt lại, để anh chỉ có thể gặp một mình hắn.

   Diệp Minh Sương ôm chặt đạo lữ của mình, để anh nghỉ ngơi thật tốt.

   Đợi đến khi Giản Ninh tỉnh lại, anh phát hiện hai người đang ngồi trên một cây khô.

   Vùng đất chết, bọn họ đến rồi.

   Giản Ninh tưởng mình đang nằm mơ, anh cố gắng dụi mắt, sau đó ngồi dậy, quay đầu nhìn Diệp Minh Sương.

   Nhìn dáng vẻ mơ màng của anh, Diệp Minh Sương cười nói: "Ninh Ninh, chúng ta đến rồi, vui không?"

   Giản Ninh: "..."

   Đến rồi?!!!

   Đến rồi!!!

   Cái đầu nhỏ chậm chạp của Giản Ninh cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

   "Đây là vùng đất chết trên biển mây mà anh đã kể trong câu chuyện sao?"

   "Oa, trông như luôn bị sương mù bao phủ, không có điểm dừng."

   "Nếu một mình ở đây chắc hẳn rất cô đơn, con rồng đen kia đáng thương thật."

   Diệp Minh Sương: "..."

   "Vậy sừng rồng đâu? Vậy chúng ta mau đi tìm sừng rồng thôi!"

   Giản Ninh đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống cây.

   Anh còn chưa kịp bước một chân ra ngoài, đã bị Diệp Minh Sương kéo lại.

   Giản Ninh quay đầu nhìn hắn, "Sư huynh, anh làm gì vậy?"

   "Sợ em ngã."

   Giản Ninh: "... Tôi thấy nhảy từ trên cây xuống với khoảng cách ngắn như vậy, sẽ không sao đâu, anh thấy sao?"

   Diệp Minh Sương lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói: "Sẽ đau."

   "Cho dù chúng ta tu luyện bao lâu, chung quy vẫn là người phàm, sẽ cảm thấy đau."

   "Ninh Ninh, ta sẽ đau lòng."

   Giản Ninh: "..."

   "Được rồi anh im miệng, tôi cảm ơn anh."

   Anh cáu kỉnh hỏi: "Bây giờ có thể buông tôi ra, để tôi xuống được chưa?"

   "Không được."

   "Vì, vì sao?" Giản Ninh nảy ra rất nhiều ý tưởng mới lạ, "Mây trắng bên dưới không thể thở được? Có độc? Tại sao không thể xuống?"

   Diệp Minh Sương: "... Ninh Ninh, ta chỉ có một chuyện muốn nói với em."

   Giản Ninh bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, anh nói: "Anh mau nói đi, là chuyện quan trọng gì sao? Nói xong, chúng ta mau đi tìm sừng rồng, rồi về nhà, chúng ta đã trì hoãn lâu rồi, chắc chắn đứa nhỏ sẽ khóc nhè."

   Diệp Minh Sương: "Được, nghe lời Ninh Ninh."

   Hắn đặt Giản Ninh lên một cành cây bên cạnh, nhìn anh tìm một tư thế thoải mái.

   "Anh nói đi, có chuyện gì?"

   "Ninh Ninh," Diệp Minh Sương lấy túi thơm và ngọc bội trong ngực ra.

   "Ninh Ninh, ở nhân gian, vào ngày Thất Tịch, nam nữ trẻ tuổi nếu gặp được người mình thích, có thể tặng túi thơm của mình cho đối phương."

   "Ninh Ninh, ta thích em, em có đồng ý nhận túi thơm của ta không?"

   Diệp Minh Sương đưa túi thơm đến trước mắt Giản Ninh, sau đó thâm tình nhìn anh, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

   Giản Ninh nhìn chiếc túi thơm màu đỏ, trên túi thêu một đôi uyên ương.

   Anh ngẩng đầu, đột nhiên nảy ra một ý hỏi đối phương.

   "Diệp Minh Sương, nếu tôi không đồng ý, anh có bỏ mặc tôi ở lại biển mây này không?"

   "Hoặc là, anh có nhốt tôi ở đây, cho đến khi tôi đồng ý mới thôi không?"

   Diệp Minh Sương: "..."

   Hắn yên lặng nhìn Giản Ninh, Giản Ninh ngẩng đầu, vẫn đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

   Diệp Minh Sương dở khóc dở cười.

   Sao hắn nỡ bỏ anh lại đây chứ?

   Cho dù anh có đồng ý không, thật ra Diệp Minh Sương cũng không quá để tâm.

   Bởi vì hắn biết, cho dù bây giờ Ninh Ninh không đồng ý, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ đồng ý với hắn, chắc chắn sẽ nhận túi thơm bày tỏ tình ý của hắn.

   Chỉ là hắn muốn vào lúc này, khi trở lại nơi cũ, bày tỏ tình cảm của mình với chàng trai trước mắt mà thôi.

   Diệp Minh Sương không nói gì, yên lặng chờ đợi kết quả.

   Giản Ninh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy túi thơm.

   Anh nói: "Nói trước nhé, tôi chỉ thấy anh cứ cầm túi thơm mãi, chắc mỏi tay lắm, nên mới nhận lấy thôi, không phải có ý gì khác đâu."

   Diệp Minh Sương: "Được, cảm ơn Ninh Ninh, ta biết rồi."

   Diệp Minh Sương nói xong, lại đặt ngọc bội trong tay vào tay Giản Ninh.

   Giản Ninh ngẩng đầu, đây là ý gì? Sao lại tặng túi thơm rồi lại tặng ngọc bội?

   Thấy vẻ mặt nghi ngờ của anh, Diệp Minh Sương giải thích: "Ninh Ninh, ở nhân gian, nếu em đồng ý nhận túi thơm của ta, thì phải tặng ta ngọc bội, coi như là tín vật trao đổi."

   "Bây giờ em có đồng ý tặng ngọc bội cho ta không?"

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh kinh ngạc.

   Thế cũng được? Đây là thao tác thần kỳ gì vậy?   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play