Hai người đi vòng qua căn nhà nhỏ, đến một hang động nhỏ trên núi.
Trước đây, Diệp Liễm từng sống trong hang động này, sau đó, tiểu sư thúc tốt bụng đưa bé rời khỏi đây.
Diệp Liễm bước vào trong.
Lâu rồi bé không ghé qua hang động này, nhưng nó vẫn sạch sẽ như cũ. Diệp Liễm biết, tiểu sư thúc đã dùng linh khí thiết lập kết giới để bảo vệ hang động nhỏ này.
Tống Thanh Loan thấy Diệp Liễm bước vào.
Nó cũng bước tới, định đi theo vào trong.
Nhưng ngay sau đó, nó cảm thấy chân mình như đá phải thứ gì đó.
Tống Thanh Loan không tin tà, dùng sức đá mạnh xuống.
Kết quả, cả người nó như quả bóng, bị bật ngược ra ngoài, lăn lông lốc rồi bay xa.
Tống Thanh Loan: "..."
Tống Thanh Loan phủi bụi đất trên người, bò dậy, chạy đến cạnh hang động, thử đưa tay ra sờ nhẹ.
Được rồi, nó xác định, mình không thể vào trong được.
Tống Thanh Loan buồn bã đứng cạnh lối vào, ngóng trông Diệp Liễm ra ngoài hang.
Diệp Liễm đi một vòng quanh hang động quen thuộc, bộ quần áo đầu tiên do tiểu sư thúc tặng cho bé vẫn còn ở dưới tấm đệm cỏ.
Diệp Liễm lấy nó ra, ướm thử lên người.
Bây giờ bé đã cao hơn một chút, bộ quần áo này không mặc vừa nữa.
Diệp Liễm cẩn thận cất nó vào không gian của mình.
Bé lại đi một vòng quanh hang động, thu thập tất cả những thứ quý giá của mình.
Đáng lẽ ra bé nên đến lấy chúng từ lâu rồi, nếu không có tiểu sư thúc giúp bé thiết lập kết giới, những báu vật của bé có thể đã biến mất hoặc trở nên bẩn thỉu.
Diệp Liễm định rời đi, đột nhiên bé nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của chim non.
Trong hang động lại có chim non à?
Sự chú ý của Diệp Liễm bị tiếng chim non yếu ớt kia thu hút.
Bé cẩn thận lần theo tiếng kêu, rón rén bước tới.
Trong khe nứt của một tảng đá lớn, có một quả trứng màu trắng.
Vỏ trứng nứt ra một đường nhỏ, một chiếc mỏ nhọn hoắt mang màu đỏ lộ ra.
Oa, có chim non thật này!
Diệp Liễm vui mừng ngẩng đầu lên, quay người định chia sẻ tin vui này với Tống Thanh Loan.
Lúc này bé mới phát hiện, Tống Thanh Loan không hề đi theo vào đây.
Vậy huynh ấy đâu rồi?
Diệp Liễm ngơ ngác chớp mắt, cẩn thận nín thở, rồi nói với quả trứng trắng:
"Chim non chim non, bạn tốt của ta bị lạc rồi, ta phải đi tìm bạn ấy trước, lát nữa quay lại tìm mi nhé, được không?"
"Mi phải dũng cảm lên, cố gắng nở ra nhé!"
"Chíp!"
Một tiếng kêu yếu ớt, nhỏ xíu nhưng đầy sức sống của chim non vang lên từ trong vỏ trứng.
Diệp Liễm kinh ngạc mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi: "Chim non ơi, mi nghe thấy ta nói phải không?"
Chim non: "Chíp!"
"Vậy mi ngoan ngoãn ở đây nhé, lát nữa ta quay lại tìm mi, được không?"
"Chíp chíp!"
Diệp Liễm cong mông nhỏ, càng thêm vui vẻ: "Vậy chúng ta tạm biệt nhé!"
"Chíp chíp chíp!"
Tiếng chim non trong vỏ trứng cũng vui hơn.
Diệp Liễm nhanh chóng đứng dậy, chạy ra cửa hang, quả nhiên, Tống Thanh Loan đang ngồi trên một tảng đá lớn ở cửa hang, hai tay chống cằm, vẻ mặt buồn bã.
Nghe thấy tiếng người chạy ra từ trong hang, Tống Thanh Loan quay đầu lại.
Thấy Diệp Liễm chạy ra, nó lập tức đứng dậy:
"Liễm!"
"Sư huynh," Diệp Liễm đứng trước cửa hang, giải thích, "Xin lỗi, lúc nãy đệ quên mất huynh."
Tống Thanh Loan hơi cụp mắt, trông hơi buồn, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu."
"Sư huynh, hang động này có kết giới tiểu sư thúc thiết lập, huynh đợi đệ trước lối vào một lát nhé?"
"Nếu huynh không có thời gian đợi thì có thể về trước cũng được."
"Đệ phát hiện một bé chim non rất đáng yêu ở trong hang, đệ đã hứa sẽ quay lại tìm nó, nên bây giờ đệ chưa thể đi với huynh được."
"Xin lỗi, sư huynh."
Tống Thanh Loan hoàn toàn không nỡ để tiểu sư đệ phải bận tâm, vội vàng lắc đầu, "Không, không sao đâu, vậy đệ mau vào đi, ta đợi đệ trước cửa hang."
Thật ra tiểu sư đệ không quên nó, còn cố ý chạy ra giải thích với nó, nó đã rất vui rồi!
Tống Thanh Loan ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Đệ mau vào đi, ta đợi đệ ở đây."
"Ừmm."
Diệp Liễm nhìn Tống Thanh Loan, hình như nó định đợi bé trước cửa thật.
Thế là Diệp Liễm gật đầu.
"Được, đệ sẽ nhanh chóng ra ngoài."
"Được."
Hai đứa nhỏ đã hẹn xong, Diệp Liễm lập tức chạy vội vào trong.
Bé chim non đã mổ thủng một lỗ lớn trên vỏ trứng, lộ ra một chút đầu, là một bé chim màu xanh.
Bé con vẫn chưa biết đây là loài chim gì, nhưng điều đó không quan trọng, bé thấy nó" rất đáng yêu.
Bé chim nhỏ có đôi mắt như hai hạt đậu đen, tròn xoe, đen nhánh, trông như hai viên ngọc nhỏ màu đen lấp lánh.
Đáng yêu quá!
Diệp Liễm rón rén lại gần, ngồi xổm bên cạnh vỏ trứng.
Hình như chim nhỏ màu xanh biết Diệp Liễm đang nhìn mình, nó" càng thêm phấn khích.
Ngẩng cái cổ bé xíu lên, nó" kêu "Chiếp chiếp chiếp!".
Diệp Liễm ngoan ngoãn nhìn nó".
"Chim nhỏ cố lên nào!"
"Chiếp chiếp chiếp!"
Nghe Diệp Liễm nói vậy, chim nhỏ càng ra sức mổ vỏ trứng.
Cứ mổ mấy cái, nó" lại ngẩng đầu lên "chiếp" một tiếng với Diệp Liễm, rồi lại cúi xuống mổ tiếp.
Diệp Liễm ngồi xổm bên cạnh nhìn chim nhỏ đáng yêu, bé cảm thấy mình và bé chim này rất có duyên.
Diệp Liễm nhỏ giọng hỏi: "Chim nhỏ ơi, ta thấy tụi mình rất có duyên, mi có muốn về nhà với ta không?".
"Chiếp chiếp!"
"Ý mi là đồng ý, đúng không?" Diệp Liễm nói tiếp, "Nếu mi đồng ý thì chiếp hai tiếng nhé?"
Chim nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Diệp Liễm, dường như đang suy nghĩ.
Một lúc sau, nó" ngẩng đầu lên, "Chiếp chiếp!".
Diệp Liễm lập tức kích động hỏi lại: "Chim nhỏ, ý mi là đồng ý về nhà với ta, đúng không?".
"Chiếp chiếp!"
"Vậy mi cho ta sờ một chút nhé?"
"Chiếp chiếp!"
Chim xanh chủ động thò đầu ra khỏi vỏ trứng, cố gắng vươn đến tay Diệp Liễm.
Diệp Liễm rất vui, vui đến mức dậm chân tại chỗ, sau đó mới cẩn thận đưa ngón tay đến gần vỏ trứng, chọc chọc vào đầu chim nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bộ lông rất nhỏ cũng rất mềm.
Diệp Liễm không dám dùng sức, chỉ chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng rụt tay lại.
"Chiếp chiếp?"
Chim xanh định dụi đầu vào tay Diệp Liễm tiếp, bỗng thấy bé rụt tay lại, liền khó hiểu ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn Diệp Liễm.
Diệp Liễm chắp hai tay ra sau lưng, nhìn chim nhỏ nói: "Chim nhỏ ơi, mi mau ra đi, ngoài kia còn một người đang đợi tụi mình, chắc huynh ấy sốt ruột lắm rồi".
"Chiếp chiếp!"
Chim xanh lập tức đồng ý.
Nó" cúi đầu ra sức mổ vỏ trứng, cố gắng để mình có thể chui ra khỏi vỏ trứng sớm hơn một chút.
Mổ một lúc, nó" thử áp sát cánh vào người, cố gắng vươn cổ ra ngoài, nhưng vẫn bị kẹt.
"Chiếp chiếp chiếp!!!"
Chim xanh tức giận, chiếc mỏ nhỏ màu đỏ hung hăng mổ vào vỏ trứng.
"Rắc—" một tiếng, vỏ trứng vỡ tan, chim xanh ngẩng đầu, như một tiểu công chúa kiêu ngạo, dẫm lên những mảnh vỏ trứng vỡ, từng bước đi ra ngoài.
Nó" hoàn toàn không giống một con chim non yếu ớt mới sinh, từng bước đi nhỏ nhắn nhưng đầy kiêu ngạo, vững vàng.
"Chiếp chiếp chiếp!"
Đi được vài bước, nó" dang rộng đôi cánh, hai chân nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên tảng đá.
"Chiếp!"
Diệp Liễm thử vươn tay ra, chim xanh lập tức chạy sang, dùng mỏ nhỏ mổ nhẹ vào lòng bàn tay Diệp Liễm, rồi nhảy lên đó.
"Chiếp chiếp!"
Đi thôi, đưa ta về nhà đi.
Chim nhỏ này đúng là có duyên với mình.
Diệp Liễm kích động nâng chim nhỏ trên hai tay, "Mi muốn đi với ta thật à? Vậy ta đưa mi đi nhé".
"Chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp!"
Chim xanh sốt ruột mổ mổ vào lòng bàn tay Diệp Liễm, giục bé mau đưa mình đi.
Diệp Liễm: "..."
Được rồi.
Kỳ diệu thật, hình như bé có thể cảm nhận được suy nghĩ của chim xanh.
Diệp Liễm nâng niu bé chim nhỏ trên tay, nhanh chóng ra ngoài hang động.
Tống Thanh Loan đang ngồi ngủ gật trên tảng đá bên ngoài, thấy Diệp Liễm đi ra, nó mơ màng đứng dậy.
Diệp Liễm đưa hai tay ra trước mặt Tống Thanh Loan: "Sư huynh, huynh xem, chim nhỏ nè".
Chim xanh dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn chằm chằm Tống Thanh Loan, không hiểu sao nó lại thấy ánh mắt bé chim hơi kiêu ngạo.
"Oa!" Tống Thanh Loan ghé sát lại, kinh ngạc nói, "Chim nhỏ đẹp quá!".
Chim xanh lập tức gật đầu ra vẻ đồng ý.
"Chiếp chiếp chiếp!"
Tống Thanh Loan: "..."
Con chim này thông minh thật, nhưng mà cũng tự luyến quá đi.
Diệp Liễm hỏi: "Sư huynh, huynh có biết chim nhỏ này là chim gì không? Nó đẹp quá, huynh xem đuôi nó còn khá dài nữa".
Thật ra Tống Thanh Loan chẳng biết gì cả.
Nó quan sát bé chim một lúc, rồi mới hỏi: "Không phải cũng là Thanh Điểu đấy chứ?".
"Ta thấy nó giống Tiểu Thanh lắm, đều màu xanh".
"Chiếp!"
Chim nhỏ tức phồng người, rồi vội vàng nhảy đến mép ngón tay Diệp Liễm, dùng sức mổ vào ngón tay Tống Thanh Loan.
Tống Thanh Loan: "..."
Nó ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội mách với sư đệ.
"Liễm, chim nhỏ bắt nạt huynh".
Diệp Liễm vội vàng rụt tay đang nâng chim xanh lại, sợ sư huynh bắt nạt nó".
Tống Thanh Loan: "..."
"Chiếp!"
Chim nhỏ vui vẻ kêu lên một tiếng, như vừa đánh thắng trận, ngẩng đầu ưỡn ngực bò dọc theo cánh tay Diệp Liễm, leo lên vai bé.
"Chiếp chiếp chiếp!"
Tiếng kêu vừa vang vừa rõ, đầy vẻ vui mừng.
Diệp Liễm vui vẻ nói: "Chim nhỏ giỏi quá!".
"Chim nhỏ, nếu sau này mi vẫn đi theo ta, vậy ta đặt tên cho mi nhé?".
"Chiếp chiếp!"
"Ta thấy cái đuôi dài của mi đẹp lắm, bọn ta gọi mi là Tiểu Hồng nhé?".
Chim nhỏ: "...!!?"
Cả người chim nhỏ chấn động.
Cái đuôi dài của nó" thì có liên quan gì đến Tiểu Hồng? Đuôi của nó màu xanh mà!