Bọn họ đúng là chưa ăn cơm tối, dù sao tan tầm liền đi thăm Lăng Sơ Nam, sau đó lại vội vàng hoảng sợ chạy đi tìm Đào Kỳ, đi một chuyến liền đến chín giờ tối.
Cố Trường Đình dự định về nhà gọi thức ăn ngoài, vừa nhanh vừa không cần nấu, có thể tiết kiệm khí lực nhưng ai ngờ về đến nhà lại thiếu chút bị mười cân rau hẹ làm cho vấp ngã.
Cố Trường Đình trợn tròn mắt: "Ăn rau hẹ?"
Triệu Giản người này thân thể cao lớn, không ngờ lại thích ăn rau hẹ, là động vật ăn cỏ a, Cố Trường Đình giật mình.
Triệu Giản nói: "Đúng, anh cố ý mua, còn chuyển phát nhanh. Vợ em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xào rau."
Nhà mới vừa chuyển đến, trong nhà mặc dù nội thất đầy đủ nhưng lại không có nguyên liệu nấu ăn, chỉ có rau hẹ cùng một thùng lớn hải sản vừa chuyển tới.
Nhưng chỉ hai thứ này thôi cũng đủ cho Cố Trường Đình và Triệu Giản ăn tối nay, phải nói là vô cùng vô cùng nhiều. Triệu Giản cứ lo có chuyện sơ suất, liền mua hải sản đủ cho bảy tám người ăn.
Cố Trường Đình vừa chấn kinh vì mớ rau hẹ, giờ tiến vào phòng bếp mở tủ lạnh ra lại khiếp sợ hơn, cả một tủ đều là hải sản. Tủ lạnh ba cửa gần như được nhồi chật kín, không biết còn tưởng là bọn họ muốn mở quán cơm hải sản.
Cố Trường Đình có chút đau đầu, không biết Triệu Giản vì sao lại đột nhiên thích mua đồ ăn vậy. Nhưng kỳ thật Triệu Giản không phải thích mua, mà là nghe nói ăn hải sản cùng rau hẹ tương đối dễ...
Triệu Giản hào hứng: "Vợ, em nhanh đi ngồi đi, để anh nấu cơm."
Cố Trường Đình nói: "Hay là để em làm đi."
Triệu Giản kéo tay áo sơ mi lên: "Không cần đâu vợ, anh đã tra kỹ rồi, anh biết làm mấy thứ này mà. Rau hẹ xào là được, hải sản thì có thể trực tiếp hấp lên."
Cố Trường Đình nhìn hắn nhất định muốn nấu thì cũng không ngăn cản, thế nhưng Triệu Giản mặc một thân âu phục rất dễ bị bẩn, bẩn rồi thì rất khó giặt cho nên Cố Trường Đình liền lấy chiếc tạp dề bên cạnh mang vào cho Triệu Giản.
Chiếc tạp dề xinh xắn màu xanh nhạt đặc biệt nữ tính, đương nhiên đây không phải là Cố Trường Đình mua, mà là Trâu Tung.
Cố Trường Đình đeo lên cho Triệu Giản nhưng tạp dề quá nhỏ, dây thắt thiếu chút mới cột được.
Truyện Kiếm HiệpVừa mặc vào, cơ ngực nở nang của Triệu Giản cứ thế nổi bật rõ ràng, tạp dề vốn đến đầu gối nhưng lại biến thành "váy ngắn", đặc biệt xấu hổ.
Cố Trường Đình nhịn không được, "phốc" một tiếng bật cười.
Triệu Giản tự nhìn cũng không thấy ngượng ngùng gì: "Vợ, em sao lại cười anh, đây là em đeo cho anh mà."
Cố Trường Đình nói: "Em làm sao mà cười anh, rất đẹp, anh mau đi đi."
Cố Trường Đình nói chẳng có thành ý, còn lấy điện thoại ra cho Triệu Giản một tấm, động tác nhanh gọn khiến Triệu Giản không kịp phản ứng.
Cố Trường Đình chụp ảnh xong liền chạy ra khỏi phòng bếp lên lầu thay quần áo.
Triệu Giản cười cười không đuổi theo, nghĩ thầm mình vẫn nên xử lí tốt đống rau hẹ và hải sản này đi, như vậy vợ có thể sớm ăn tối, còn có thể ăn nhiều một chút, không chừng một hồi có thể...
Triệu Giản não bổ vô cùng thuận lợi, vén tay áo bắt đầu làm cơm tối.
Cố Trường Đình chạy lên lầu thay quần áo chuẩn bị tắm rửa, thế nhưng nhìn hai cái bồn tắm lớn nhà mình vẫn không thích ứng nổi.
Cố Trường Đình đối với phòng tắm toàn pha lê nhìn hồi lâu, mặc dù vừa mở nước nóng thì sẽ có sương mù, bên ngoài nhìn thấy không rõ nhưng chỉ là thấy không rõ mà thôi, vẫn rất xấu hổ. Cố Trường Đình cảm thấy mình hẳn là nên đi mua giấy dán tường chống nước về dán lên, như vậy sẽ không xấu hổ nữa.
Nếu Triệu Giản biết suy nghĩ của Cố Trường Đình, đoán chừng sẽ không biết nên cười hay nên khóc.
Dưới lầu Triệu Giản bận bịu vô cùng, mở hết cả hai bếp ga, đem hải sản hấp lên sau đó bắt đầu xào rau hẹ.
Hắn đã tra công thức, trình tự cơ bản đều nắm rõ, có thể trực tiếp động thủ. Rau hẹ rất nhiều cho nên Triệu Giản phải phân ra thành ba phần, hôm nay trước hết làm một phần.
Ba ký rau hẹ sau khi nhặt cũng vẫn còn rất nhiều, may mắn nhà hắn nồi lớn nhưng muốn đảo cũng rất tốn sức, Triệu Giản khí lực lớn như vậy làm cũng muốn gãy tay.
Cuối cùng rau hẹ được xào kỹ toàn bộ, gắp vào ba dĩa bàn lớn, mỗi dĩa đều tràn đầy, được Triệu Giản bưng lên bàn.
Sau đó hải sản cũng chín, được mang lên chung.
Triệu Giản làm xong, lớn giọng gọi lên lầu: "Vợ ơi, ăn cơm!"
Cố Trường Đình mặc quần áo ở nhà vội vàng chạy xuống, đứng ở đầu cầu thang liền nhìn thấy bàn ăn lầu dưới.
Bàn ăn lớn như vậy, gần như đều bày đầy, ở giữa chính là ba dĩa bàn lớn rau hẹ xanh mơn mởn, chỉ một màu xanh, ngay cả cái trứng gà cũng không có. Vây xung quanh là một vòng hải sản.
Cố Trường Đình mắt trợn tròn: "Sao anh xào rau hẹ nhiều vậy a? Nhiều quá."
Triệu Giản nói: "Anh cảm thấy mua nhiều như vậy mà ăn không hết thì uổng lắm, cho nên vợ, em phải ăn nhiều một chút a."
Cố Trường Đình cảm thấy, một bàn này đủ bảy tám người ăn luôn đấy, cậu căn bản ăn không hết có được không.
Cố Trường Đình nói: "Bằng không, để em gọi điện thoại nói bọn Trâu Tung tới ăn."
Triệu Giản vội vàng nói: "Trâu Tung không phải không có ở nhà sao, khẳng định là vẫn chưa về."
Vừa rồi lúc Tống Hữu Trình nhận điện thoại thì đã không có ở nhà, đang ở rất xa cho nên mới gọi điện thoại Triệu Giản xin giúp đỡ.
Cố Trường Đình đau đầu, chỉ có thể đi xuống ngồi trước, kéo tay áo tư thế chuẩn bị lâm đại địch.
Triệu Giản tranh thủ gắp thức ăn cho Cố Trường Đình, trước tiên gắp hai đũa rau hẹ lớn, chén Cố Trường Đình cơ hồ đều đầy ụ.
Cố Trường Đình nói: "A? Sao không có cơm?"
Triệu Giản nói: "Anh thấy đồ ăn nhiều như vậy nên không có nấu cơm, vợ em ăn nhiều thức ăn cùng hải sản một chút, khẳng định sẽ no."
Triệu Giản cố ý không làm cơm chính là muốn để Cố Trường Đình ăn nhiều hải sản với rau hẹ.
Hai người bắt đầu ăn, Triệu Giản thì liên tục gắp thức ăn cho Cố Trường Đình, sau đó bóc hải sản cho cậu, cần cù chăm chỉ xem Cố Trường Đình ăn cơm.
Mặc dù Triệu Giản làm hải sản đều là hấp, thế nhưng ngược lại hương vị rất ngon, bởi vì vừa tươi vừa chất lượng, tự nhiên so với bên ngoài còn ngon hơn.
Cố Trường Đình ăn xong rất vui, lại có cả người phục vụ, không cần đụng tay, như vậy tay sẽ không bị dính mùi tanh.
Cố Trường Đình ăn rất nhiều, Triệu Giản vẫn nói: "Vợ em gầy quá, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."
Cố Trường Đình cảm thấy thân hình của mình cũng xem như bình thường, không tính là gầy lắm, mặc dù nhìn hơi mảnh khảnh nhưng thực chất là rất có thịt a, căn bản không phải mình dây. Nhưng bởi vì hải sản quá ngon, mà Cố Trường Đình cũng thích ăn hải sản cho nên liền ăn nhiều một chút.
Triệu Giản nhìn Cố Trường Đình ăn vui vẻ như vậy cũng rất vui vẻ, nghĩ thầm, chờ một lát vợ ăn no, mình liền có thể ăn vợ, ngẫm lại đúng là mười phần hoàn mĩ.
Triệu Giản nghĩ đặc biệt tốt. Ăn cơm xong, Triệu Giản liền mang tất cả chén đũa vào phòng bếp, cũng không rửa mà trực tiếp đuổi theo Cố Trường Đình lên lầu, quả thực là rất gấp gáp.
Cố Trường Đình vừa vào phòng rửa tay một cái liền thấy Triệu Giản trở về.
Cố Trường Đình kinh ngạc: "Rửa chén xong rồi?"
Triệu Giản đi tới, đóng cửa lại: "A, còn chưa rửa đâu, đang để ở trong bồn, muộn như vậy rồi, không bằng sáng mai hãy rửa."
Cố Trường Đình vừa vặn rửa tay xong, ra khỏi phòng tắm, ngã ngửa lên giường.
Triệu Giản nhìn thấy lập tức đi tới, sau đó liền nhào lên người Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình giật nảy mình, vội vàng đưa tay ngăn lại: "Đừng đè em, em no quá, bụng đều muốn nổ rồi đây, tuyệt đối đừng đụng em."
Triệu Giản đã chuẩn bị để cùng vợ vuốt ve an ủi, nào biết căn bản không được đụng tới vợ.
Cố Trường Đình ăn nhiều lắm, Triệu Giản không ngừng bóc hải sản cho cậu, Cố Trường Đình cảm giác mình ăn đến không thể động đậy, hiện tại chỉ muốn nằm ở trên giường, ngón tay cũng không muốn động.
Triệu Giản sững người, hắn chỉ nghĩ để vợ ăn nhiều hải sản cùng rau hẹ, nào ngờ vợ dạ dày nhỏ như vậy, ăn một chút liền quá no.
Triệu Giản nháy mắt liền trở nên tội nghiệp, cảm giác kế hoạch thất bại, ỉu xìu cúi đầu ngồi bên người Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình căng da bụng chùng da mắt, nằm ở trên giường không bao lâu liền ngủ mất.
Lúc này Triệu Giản càng đáng thương, còn tưởng rằng cho vợ ăn no, sau đó vợ có thể đút no mình, ai ngờ khéo quá thành vụng, khiến vợ no căng còn mình thì chịu đói.
Triệu Giản thật sự là khóc không ra nước mắt, nhìn chằm chằm Cố Trường Đình hồi lâu, thấy vợ đúng thật là đã ngủ, còn ngủ rất ngon. Hắn đành phải tắt đèn, sau đó tắm rửa rồi lên giường nằm ngủ.
***********
Đào Kỳ bị Lê Thịnh Uyên mang ra khỏi quán bar, trực tiếp lên xe về nhà.
Chỉ là Đào Kỳ phi thường không thoải mái, đầu đầy mồ hôi, ghé vào trong ngực Lê Thịnh Uyên khóc đến thương tâm, gần như thở không nổi.
Lê Thịnh Uyên đau lòng không thôi, dứt khoát bảo lái xe chở đến khách sạn gần đó, tiếp theo đặt một phòng rồi đem Đào Kỳ ôm vào.
Hương thôi tình ở quán bar dược hiệu rất mạnh. Chỉ là Đào Kỳ tựa hồ đối với loại này có chút mẫn cảm cho nên xuất hiện triệu chứng buồn nôn cùng hô hấp không thuận, không phải đơn thuần thư giải một chút là xong.
Lê Thịnh Uyên vội vàng gọi bác sĩ riêng, bác sĩ tiêm cho Đào Kỳ một mũi thuốc, lại cho thêm thuốc uống, bận bịu hơn hai mươi phút sau thuốc mới có tác dụng, Đào Kỳ nhanh chóng dừng buồn nôn đau đầu, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.
Thế nhưng sau khi những cảm giác khó chịu kia biến mất, Đào Kỳ ngược lại cảm thấy càng khó chịu, bởi vì cậu rất nóng, cần phát tiết ngay, lại không có khí lực, căn bản không có cách nào phát tiết.
Lê Thịnh Uyên cho tất cả những người khác ra ngoài, Đào Kỳ ôm lấy cổ Lê Thịnh Uyên, giống như bạch tuộc tám chân ôm lấy hắn, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ngang: "Ô ô ô, nhanh giúp con một chút, khó chịu..."
Lê Thịnh Uyên ôm lấy rồi hôn lên trán cậu, lau sạch sẽ nước mắt cho cậu: "Đừng khóc Tiểu Đào, khóc đến ba đau lòng chết mất."
Đào Kỳ không chịu, sống chết ôm lấy Lê Thịnh Uyên không buông tay.
Lê Thịnh Uyên nhìn cậu sắc mặt đỏ rực liền nói: "Được rồi, giúp con, đến, chúng ta lên giường."
Đào Kỳ cảm giác mình mơ thấy ác mộng, cậu trước kia chưa từng gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, nhưng sau cơn ác mộng, Đào Kỳ dường như lại mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Cậu mơ mơ màng màng từ trong mộng đẹp tỉnh lại, ánh mắt không có tiêu cự, cả người đều mê man.
Cậu cảm giác rất mệt mỏi, mắt không mở ra nổi, hơi động đậy liền cảm thấy khó chịu, mỗi bộ phận trên cơ thể đều đau nhức nói không nên lời.
Đào Kỳ miễn cưỡng mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt Lê Thịnh Uyên gần trong gang tấc.
Đào Kỳ giật nảy mình muốn ngồi dậy nhưng lại lập tức đau đến hừ một tiếng.
Hiện tại thời gian còn sớm, hình như chỉ vừa mới hừng đông.
Lê Thịnh Uyên cảm giác người trong ngực khẽ động, lập tức mở mắt ra: "Tiểu Đào tỉnh rồi? Đầu còn đau không?"
Đào Kỳ nghẹn họng trân trối nhìn Lê Thịnh Uyên, nửa ngày sau vẫn không phản ứng lại được đây là chuyện gì, cậu cảm thấy mình ngoại trừ đầu không bị thương ra thì nơi nào cũng đau, đau muốn chết.
Đào Kỳ mặt ngơ ngác làm Lê Thịnh Uyên muốn bật cười.
Lê Thịnh Uyên cúi đầu xuống, tiến tới bên miệng Đào Kỳ hôn một cái, sau đó còn nhẹ nhàng cắn lấy: "Nơi nào khó chịu, mau nói cho anh biết, đừng để anh lo lắng."
Thoáng một cái Đào Kỳ càng thêm ngốc, trừng lớn mắt nói: "Ba ba ba ba, hôn... miệng..."
Lê Thịnh Uyên cười: "Tiểu Đào, chuyện tối hôm qua đều không nhớ rõ? Anh cũng không chỉ hôn miệng của em."
Đào Kỳ nháy mắt đỏ cả mặt, cậu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, chẳng lẽ là thật?
Đào Kỳ cảm thấy không thực tế, vội vàng kéo mền ra nhìn thoáng qua trong chăn, y phục rất chỉnh tề, áo ngủ rộng rãi thoải mái, sạch sẽ giống như rất bình thường.
Đào Kỳ nhìn thấy thì có chút thất lạc, hình như là mình nghĩ quá nhiều, bọn họ không có làm gì cả a.
Mà Lê Thịnh Uyên bên cạnh cũng ăn mặc rất chỉnh tề, một bộ đồ ngủ màu trắng bình thường không có gì khác lạ.
Lê Thịnh Uyên bị nét mặt của cậu chọc cười, ôm chầm lấy Đào Kỳ lại hôn một cái: "Xem ra Tiểu Đào không nhớ rõ chuyện gì hết, chuẩn bị ăn xong quỵt nợ."
Đào Kỳ có chút phản ứng không kịp hắn đây là có ý gì, trừng to mắt nhìn Lê Thịnh Uyên.
Lê Thịnh Uyên dứt khoát ngồi dậy, sau đó Đào Kỳ liền thấy một mảnh bóng râm bao trùm xuống, miệng lại bị Lê Thịnh Uyên hôn lấy.
Một buổi sáng bị Lê Thịnh Uyên hôn ba lần, Đào Kỳ trong đầu đều mộng mị, mà lần cuối cùng này lại còn rất kịch liệt, không hề giống với hai cái hôn vừa rồi.
Đào Kỳ vô thức nhắm chặt mắt, không đẩy ra Lê Thịnh Uyên mà ngược lại gắt gao nắm chặt lấy tay áo của hắn, giống như sợ hắn chạy mất.
Lê Thịnh Uyên ôm cậu, lúc bắt đầu còn ôn nhu mút vào trêu chọc, nhưng sau đó khi Đào Kỳ có chút phối hợp thì Lê Thịnh Uyên không tiếp tục ôn nhu nữa mà lập tức trở nên cuồng nhiệt, chỉ muốn mạnh mẽ xâm chiếm lấy cậu.
Đào Kỳ bị hôn đến trong đầu trống rỗng, cậu lại không biết hít thở, cuối cùng thực sự chịu không được mới dùng lực đẩy Lê Thịnh Uyên, lúc này mới được bỏ qua.
Đào Kỳ lớn miệng hô hấp, sau đó nhìn Lê Thịnh Uyên nói: "Anh... Anh không phải không thích em sao? Vì cái gì hôn em?"
Lê Thịnh Uyên bị cậu chọc cười: "Anh làm sao không thích em được? Anh từ trước tới nay đối với em không tốt?"
Lê Thịnh Uyên làm sao có thể đối với Đào Kỳ không tốt, thực sự là quá tốt, nếu không Đào Kỳ cũng sẽ không thích hắn.
Đào Kỳ có chút ủy khuất: "Trước kia anh một mực trốn tránh em, về sau lại làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, đó không phải là không thích em sao?"
Lê Thịnh Uyên nói: "Là anh sai là anh sai, anh làm sao mà không thích Tiểu Đào được? Đương nhiên là thích em, mỗi ngày sủng ái em còn không kịp. Anh chỉ là muốn để em nghĩ rõ ràng, em mới mười tám tuổi, em có lẽ hiện tại sẽ thích anh, nhưng về sau vạn nhất gặp được người tốt hơn..."
Lê Thịnh Uyên nói đến đây liền không nói thêm gì nữa, hắn trước kia từng nghĩ muốn cho Đào Kỳ một khoảng thời gian, cậu có lẽ sẽ gặp được người càng tốt hơn nhưng bây giờ Lê Thịnh Uyên cảm thấy hắn không thể chịu nổi việc Đào Kỳ thích người khác.
Lê Thịnh Uyên dứt khoát không nói lời nào, đem Đào Kỳ ôm vào trong ngực.
Đào Kỳ cảm giác mình bây giờ mới là đang nằm mơ, mình có phải vừa được tỏ tình không? Thật sự rất không chân thực.
Đào Kỳ vội vàng ôm lấy Lê Thịnh Uyên: "Anh không có gạt em chứ? Em cũng đã mười tám, căn bản không phải con nít, anh đừng có coi em là con nít, em thích anh nhiều năm như vậy, mới không thay lòng đổi dạ."
Lê Thịnh Uyên nhịn không được cười: "Hửm? Em thích anh bao nhiêu năm, nói cho anh biết."
Đào Kỳ ngậm miệng không nói lời nào, cảm giác đặc biệt xấu hổ.
Lê Thịnh Uyên nói tiếp: "Còn nói không phải con nít, hôm qua là ai nhao nhao nói muốn, kết quả không đến vài phút liền ngất đi?"
Đào Kỳ sắc mặt đỏ bừng: "Anh nói bậy, em... Em không nhớ rõ."
Lê Thịnh Uyên nói: "Tiểu Đào còn muốn quỵt nợ, tốt tốt, coi như anh nói bậy, vậy buổi tối hôm nay em cũng không thể lại quỵt nữa."
Đào Kỳ cảm giác chính mình sắp bị hạnh phúc nhấn chìm rồi. Mặc dù hôm qua bị dọa sợ nhưng nhờ vậy mà cùng Lê Thịnh Uyên phát sinh quan hệ thân mật, thật sự giống như nằm mơ. Mà Lê Thịnh Uyên lại không tức giận, ngược lại đặc biệt chăm lo đến cậu.
Đào Kỳ mặc dù toàn thân đều đau, bất quá tâm tình lại đặc biệt tốt, Lê Thịnh Uyên tự mình thay quần áo cho cậu, hận không thể tự tay ôm cậu xuống lầu.
Đào Kỳ đều đã mười tám, sao mà chịu, cảm thấy rất mất mặt, không muốn để hắn ôm.
Lê Thịnh Uyên muốn dẫn Đào Kỳ về nhà, nhưng Đào Kỳ lại nói: "Em muốn đến nhà Cố đại ca một chuyến, hôm qua em gọi điện thoại cho bọn họ, đoán chừng bọn họ cũng rất lo lắng."
Hôm qua sau khi Cố Trường Đình ngủ, Triệu Giản có gọi điện thoại cho Lê Thịnh Uyên, thế nhưng thật không khéo, Lê Thịnh Uyên bên kia chuyện vẫn chưa xong cho nên chỉ nói một câu liền nhanh chóng cúp máy.
Triệu Giản vừa ước ao vừa ghen tị mà chìm vào giấc ngủ, còn nằm mơ ác mộng vô số lần, chính mình thiếu chút cũng đem vợ ăn hết nhưng làm sao cũng không ăn được, gấp đến Triệu Giản đầu đầy mồ hôi.
Sau khi hừng đông, Cố Trường Đình cùng Triệu Giản liền rời giường.
Cố Trường Đình phát hiện Triệu Giản hai mắt thâm quầng, giống như cả đêm không ngủ.
Cố Trường Đình nói: "Anh bị bệnh sao? Không có chuyện gì chứ?"
Triệu Giản ai oán lắc đầu: "Không có chuyện gì, có thể là ngủ không ngon."
Hai người lúc đầu dự định đi thăm Đào Kỳ sau đó mới đến công ty, chẳng qua Đào Kỳ đã được Lê Thịnh Uyên mang đến trước.
Đào Kỳ nhìn đặc biệt có tinh thần, giống như hôm qua không hề phát sinh chuyện gì cả, thế nhưng Cố Trường Đình cảm thấy khẳng định là có, bởi vì từ khi bắt đầu vào cửa, Đào Kỳ cùng Lê Thịnh Uyên chính là vẫn luôn cầm tay nhau, cầm rất chặt, dường như xung quanh hai người đều là bong bóng màu hồng, bầu không khí ngọt ngấy.
Triệu Giản nhìn không vừa mắt, cảm thấy Lê Thịnh Uyên hôm qua chắc chắn là "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn", thừa dịp Đào Kỳ bị hạ thuốc liền đem người ăn sạch, ăn đến cặn cũng không chừa.
Triệu Giản nghĩ như vậy liền cảm thấy mình thật thê thảm, thảm không đến không chịu được, càng ỉu xìu không có tinh thần.
Đào Kỳ cũng phát hiện Triệu Giản hai mắt thâm quầng: "Đại ca, anh không có chuyện gì chứ..."
Triệu Giản lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Triệu Giản trong lòng còn đang suy nghĩ, Đào Kỳ mới mười tám mà đã thành công, còn mình thì sao, so với Đào Kỳ lớn hơn nhưng vẫn chưa đem vợ ăn vào bụng, thật sự là người so với người càng làm người ta tức chết.
Thế nhưng nghĩ đến Lê Thịnh Uyên đều đã hơn ba mươi cho nên nếu đem tuổi của Đào Kỳ và Lê Thịnh Uyên cộng lại, vẫn lớn hơn mình và Cố Trường Đình, đây cũng là một chút an ủi.
Đào Kỳ toàn thân bốc lên bong bóng hồng, khóe miệng luôn treo ý cười, Cố Trường Đình cũng phát hiện không khí giữa hai người không giống như bình thường, chủ yếu nhất chính là Đào Kỳ trên cổ có dấu hôn rất rõ ràng, bởi vì là mùa hè cho nên rất dễ dàng phát hiện, Cố Trường Đình nhìn thấy cũng xấu hổ.
Lê Thịnh Uyên nói: "Đào Kỳ về sau sẽ ở với tôi, tôi sẽ chiếu cố tốt em ấy."
Lê Thịnh Uyên muốn đem Đào Kỳ mang đi, hắn ta thực sự rất không yên lòng về Đào Kỳ, nhất là khi Đào Kỳ vẫn còn đang ở trong vòng giải trí, càng thêm lo lắng.
Cố Trường Đình nhìn hai người bọn họ thật vất vả mới được ở bên nhau, Đào Kỳ xem như viên mãn cho nên không phản đối, chỉ là sợ Đào Kỳ chịu thiệt thòi.
Đào Kỳ cũng không có hành lý gì phải thu thập, chỉ có một cái ba lô, cầm lên liền có thể đi cùng Lê Thịnh Uyên. Lê Thịnh Uyên nói Đào Kỳ thân thể có chút không thoải mái cho nên không tiện lưu lại lâu, liền mang theo người rời đi.
Vừa vặn Cố Trường Đình cùng Triệu Giản cũng muốn đến công ty cho nên liền cùng nhau đi xuống lầu.
Xuống tới dưới lầu, Lê Thịnh Uyên lái xe mang Đào Kỳ rời đi, bên kia Cố Trường Đình cùng Triệu Giản còn chưa kịp ngồi vào xe, đột nhiên liền thấy một người vẫy tay với bọn họ.
Triệu Giản ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện trong lòng mình hiện tại đã không còn cảm giác gì nữa, bởi vì người đó lại là ông nội.
Đường Bỉnh Kiến đúng là đoán chuẩn thời gian bọn họ làm việc nghỉ ngơi cho nên mỗi ngày đều ở dưới lầu nằm vùng giả vờ vô tình gặp gỡ, so với paparazi còn tận chức tận trách hơn.
Đường Bỉnh Kiến bước nhanh tới, mặc dù lớn tuổi nhưng ông đi đứng thật sự rất linh hoạt.
"Người trẻ tuổi, chào buổi sáng." Đường Bỉnh Kiến cười tủm tỉm nói.
Cố Trường Đình không nghĩ tới lại gặp ông lão ở đây, lễ phép vấn an.
Triệu Giản nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Ngài... Hôm nay lái xe cũng đều xin phép nghỉ sao?"
Đường Bỉnh Kiến vụng trộm lườm hắn một cái: "Nào có, hôm nay lái xe có đến, đang ở đằng kia. Ta định đi ra ngoài thì gặp hai đứa, thật sự là rất trùng hợp đó."
Triệu Giản gượng cười một tiếng.
Đường Bỉnh Kiến nói: "Người trẻ tuổi, hôm qua cậu đưa ta ra ngoài, không bằng hôm nay ta đưa cậu đến công ty đi, dù sao cũng tiện đường."
Cố Trường Đình đáp: "Không cần đâu, cảm ơn ngài, tự chúng tôi lái xe cũng được, tan tầm còn có thể lái về."
Đường Bỉnh Kiến cũng không cưỡng cầu, cười ha hả cùng Cố Trường Đình nói hai câu, sau đó bảo mình có chuyện rời đi trước.
Xe Đường Bỉnh Kiến dừng ở phía trước hai bước mà thôi. Một chiếc xe màu xanh sáng phiên bản giới hạn, nhìn cực kì sang trọng.
Triệu Giản liếc mắt nhìn, cảm thấy rất kỳ quái, ông nội lúc nào thì thích xe như vậy, cảm giác không phải phong cách của ông nội.
Kết quả hắn nhìn thấy tài xế bước xuống từ ghế lái, giúp Đường Bỉnh Kiến mở cửa ghế sau.
Tài xế kia trước khi lên xe còn quay đầu nhìn thoáng qua Cố Trường Đình cùng Triệu Giản.
Triệu Giản nháy mắt toàn thân mồ hôi lạnh.
Quả nhiên bảy người tài xế của ông nội đều xin phép nghỉ tập thể!
Người vừa rồi bước xuống từ vị trí lái xe căn bản không phải tài xế, mà là cha của Triệu Giản.
Triệu Giản một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy mình sống đúng thật là không dễ dàng, ông nội hôm qua mới đem mẹ hắn ra, kết quả hôm nay lại đem cha hắn tới, còn cosplay cấp trên.
Cố Trường Đình hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Trường Đình đã ngồi vào trong xe, nhìn Triệu Giản còn đứng như trời trồng thì tưởng xảy ra chuyện gì.
Triệu Giản vội vàng ngồi vào trong xe: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là chưa tỉnh ngủ thôi."
Triệu Giản nơm nớp lo sợ theo Cố Trường Đình đến công ty, sợ hôm nay ở công ty lại ngẫu nhiên gặp được cha thì không biết là cái tình huống gà bay chó sủa gì nữa.
Triệu Giản cảm thấy rất đau đầu, về sau cùng Cố Trường Đình đánh bài ngửa rồi mang Cố Trường Đình về nhà gặp cha mẹ chồng thì...
Triệu Giản cảm thấy hình ảnh này không tốt đẹp cho lắm, hắn tưởng tượng thôi mà đã thấy đau đầu.
Cố Trường Đình khẳng định hôm nay Triệu Giản không thoải mái, nói không chừng là hôm qua ăn quá nhiều rau hẹ cho nên bây giờ khó chịu, trên đường đi đều ngơ ngơ ngác ngác.
Đến công ty, Cố Trường Đình liền nói: "Nếu anh cảm thấy không khoẻ thì nằm xuống đây ngủ một giấc đi, dù sao hôm nay cũng không có hội nghị gì, em cũng không đi đâu cả."
"Được." Triệu Giản nói.
Triệu Giản cảm thấy đúng là rất mệt mỏi, có chút tâm cùng lực kiệt, dứt khoát nằm xuống ghế salon rộng lớn trong phòng ngủ một giấc.
Hắn đang thiu thiu ngủ thì liền nghe thấy tiếng cười khanh khách, đặc biệt quen tai, Đường Quý Khai chính là thích cười như thế, tiếng nghe như gà đẻ trứng ấy.
Triệu Giản còn cho là mình nằm mơ, dụi dụi mắt ngồi dậy liền thấy Cố Trường Đình đang cùng một người nói chuyện, đúng thật sự Đường Quý Khai.
Triệu Giản "đùng" một phát ngồi ngay ngắn lại, dụi dụi mắt lần nữa.
Đường Quý Khai vừa vặn ngồi đối diện với Triệu Giản, thấy hắn tỉnh liền khiêu khích nhướng mày.
Cố Trường Đình nghe tiếng thì quay đầu lại: "Anh tỉnh rồi?"
Triệu Giản nhanh chóng đứng lên kéo quần áo: "Vợ, có khách đến, sao em không gọi anh dậy."
Đường Quý Khai đột nhiên tới chơi không có hẹn trước, Cố Trường Đình cũng không biết. Cậu nhìn thấy Triệu Giản mệt mỏi, lại ngủ ngon như vậy cho nên không nhẫn tâm gọi hắn, vừa vặn Đường Quý Khai cũng không để ý cho nên hai người ngay ở bên cạnh bàn chuyện hợp tác.
Triệu Giản vội nói: "Vợ, anh đi rửa mặt trước."
Triệu Giản đi toilet rửa mặt, Đường Quý Khai rất nhanh cũng chạy tới toilet, hai người ngay lập tức đụng phải nhau.
Đường Quý Khai nói: "Đường lão đại, anh biết gì chưa? Mẹ về rồi!"
Triệu Giản vẻ mặt lạnh lùng: "Ha ha, anh có thể không biết sao?"
Mẹ hôm qua trở lại đã dọa Triệu Giản nhảy dựng. Không chỉ như vậy, còn cầm cái dấu nhỏ in hình son môi lên áo sơ mi của Triệu Giản, Triệu Giản cảm thấy đây rõ ràng là chuyện mẹ ruột không bao giờ làm.
Đường Quý Khai nói: "Anh biết rồi? Vậy anh khẳng định không biết, mẹ ba muốn kết hôn!"
Triệu Giản khinh bỉ nhìn cậu: "Em không phải nói mình tin tức linh thông nhất sao? Chuyện này anh còn biết sớm hơn em."
Đường Quý Khai kinh ngạc: "Cái gì? Anh cũng biết rồi."
Triệu Giản nói: "Đâu chỉ biết, hôm qua mẹ còn đưa thiệp mời cho vợ anh đó."
"Hả?" Đường Quý Khai ngẩn ra, sau đó liền bắt đầu cười ha hả, cười cực to, còn đặc biệt chói tai.
Đường Quý Khai nói: "Vậy làm sao bây giờ? Đến lúc đó khẳng định sẽ bị lộ tẩy, người ở Đường gia có ai không biết anh chứ?"
Triệu Giản nói: "Anh đương nhiên là biết vậy, còn không phải đang suy nghĩ đối sách sao."
Triệu Giản cảm thấy chuyện này quá phiền phức, cũng may vẫn còn một tháng nữa: "Đúng rồi, chuyện hôm qua của Đào Kỳ, em đi xử lý một chút đi. Đào Kỳ nói là thầy của cậu ấy gọi, là cái gì ấy nhỉ, gọi cậu ấy đến quán bar, chuyện này khẳng định cùng người kia không thoát khỏi liên luỵ, người kia không phải ở dưới trướng của công ty sao?"
Đường Quý Khai nói: "Em biết rồi, đêm qua em đã cho người đi xử lý, thế nhưng Sầm Tưởng chạy mất, ngay trong đêm lên máy bay trốn ra nước ngoài, vẫn chưa bắt lại được."
Đào Kỳ xảy ra chuyện, mặc dù được cứu nhưng đương nhiên không thể coi là xong. Lần này Sầm Tưởng cùng Phạm Hân Nhi cùng nhau âm mưu làm bậy, sau khi sự tình bại lộ chỉ có một mình Sầm Tưởng chạy ra nước ngoài tránh né, Phạm Hân Nhi ngược lại chạy không thành, lúc này đánh chết cũng không thừa nhận, nói không làm gì cả.
Đường Quý Khai nói: "Chuyện này anh yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ, em nhất định có thể xử lý được, sẽ không để Đào Kỳ phải chịu thiệt thòi. Ngược lại là tự anh suy nghĩ kỹ xem làm sao tự cứu mình đi."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản cùng Đường Quý Khai ở trong toilet mưu đồ bí mật chừng mười phút, sợ Cố Trường Đình nghi ngờ liền một trước một sau trở về.
Giữa trưa Cố Trường Đình mời Đường Quý Khai ăn cơm ngay tại nhà hàng đối diện công ty, ăn cơm xong, Đường Quý Khai bởi vì có chuyện nên rời đi trước.
Lúc xe tới đón Đường Quý Khai, Đường Quý Khai chợt phát hiện có điểm không đúng lắm, tài xế trông có vẻ là lạ.
Đường Quý Khai trừng lớn mắt: "Giang Tam ngốc, tài xế của tôi đâu?"
Nguyên lai lái xe của Đường Quý Khai bị biến thành Giang Vãn Kiều.
Giang Vãn Kiều vừa lái xe vừa nói: "Tài xế của em hả, anh cho cậu ta nghỉ một ngày, hẳn là đã về nhà rồi."
Đường Quý Khai tức giận muốn chết: "Vì cái gì tài xế của tôi mà anh dám cho nghỉ hả."
Giang Vãn Kiều nói: "Anh không phải tới làm lái xe cho em đây rồi sao?"
Đường Quý Khai nói: "Tôi hiện tại muốn về công ty, anh đây là lái đi đâu."
Giang Vãn Kiều cười cười: "Về nhà."
Đường Quý Khai chỉ ra bên ngoài nói: "Về nhà cũng là hướng kia, bên này không phải."
Giang Vãn Kiều lại cười: "Không phải đi Đường Gia, anh nói là về nhà anh."
"Nhà anh?" Đường Quý Khai ngơ ngác.
Giang Vãn Kiều nói: "Hôm nay cha mẹ anh đều ở nhà, khó có được một hôm nhàn rỗi, anh đã nói chuyện em với cha mẹ, bọn họ bảo anh đem em về nhà gặp một chút."
"Cái gì?!" Đường Quý Khai mắt trợn tròn: "Anh dừng xe cho tôi, tôi không đi, tôi tại sao phải đến nhà anh gặp cha mẹ anh chứ, tôi muốn xuống xe, anh không dừng lại tôi liền nhảy xuống đó."
Giang Vãn Kiều nói: "Nhưng là... là...Ông nội Đường đã cho em đi rồi, ông nội lúc này cũng đang ở nhà anh, đang chờ em đến đấy."
Đường Quý Khai: "..."
Đường Quý Khai vô cùng tức giận nhưng lại giống như quả bóng bị đâm thủng, lập tức ỉu xìu.
Đường Quý Khai bất mãn: "Giang Tam ngốc, tôi với anh không cừu không oán, coi như khi còn bé chỉ là trò chơi con nít, anh cũng không cần hại tôi như thế chứ."
Giang Vãn Kiều nói: "Anh sao phải hại em, anh đã nói rồi, anh thích em, em không nhìn ra được sao?"
"Có quỷ ấy?" Đường Quý Khai nói: "Tôi thật sự không nhìn ra đấy."
Giang Vãn Kiều nói: "Vậy thì đường tình duyên của anh đúng là mịt mờ."
Đường Quý Khai: "..."
Đường Quý Khai nói: "Anh đừng có buồn nôn như vậy, tôi ói ra đấy."
Giang Vãn Kiều nói: "Em xem, khi còn bé anh chỉ đoạt chăn mền của em, đồ ăn vặt của em, đồ chơi của em, khi dễ một mình em, không phải thích em thì là cái gì?"
Đường Quý Khai nói: "Anh vẫn nên đi gặp bác sĩ tâm lý trước đi."
Giang Vãn Kiều nói tiếp: "Huống hồ nụ hôn đầu của anh cũng cho em, em còn muốn quỵt nợ sao?"
Đường Quý Khai nói: "Cái gì mà nụ hôn đầu, là anh cưỡng hôn tôi thì có?"
Giang Vãn Kiều nói: "Anh nói không phải lần đó, em không nhớ rõ, khi còn bé lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền nói anh dáng vẻ đẹp mắt, sau đó tiến lên ôm anh hôn một cái, đó mới là nụ hôn đầu của anh a."
"Chờ chút... chờ chút..."
Đường Quý Khai mắt trợn tròn: "Anh anh anh, anh đừng có bịa chuyện, tôi lúc nào hôn anh hả, đừng có mà không biết xấu hổ."
Đường Quý Khai sắc mặt đỏ bừng, nói chuyện cà lăm, nhìn qua có chút chột dạ.
Bởi vì Giang Vãn Kiều bỗng nhiên nhắc đến cho nên Đường Quý Khai liền nhớ lại, khi cậu còn bé dường như thật sự có chuyện này.
Khi đó cậu còn rất bé, nhớ là có một cô gái nhỏ tới nhà làm khách, dáng dấp giống như búp bê, vóc dáng so với mình còn thấp hơn, vô cùng đáng yêu.
Ngày đó Đường Quý Khai vừa đọc xong truyện cổ tích Công chúa ngủ trong rừng, nhìn thấy cô gái nhỏ dễ thương như vậy, liền chạy đến ôm lấy người ta hôn một cái lên miệng, cảm thấy mình giống như bạch mã hoàng tử, đặc biệt phong độ.
Kết quả tiểu cô nương kia còn bị dọa cho khóc, chạy đi nói muốn cáo trạng với ba mẹ.
Bởi vì chuyện này, Đường Quý Khai còn bị ba ba giáo huấn một trận, nói không thể tùy tiện hôn người khác, giáo huấn hai giờ, đứng đến chân đều muốn gãy luôn.
Đường Quý Khai lập tức nhớ lại chuyện kia nhưng cậu nhớ rõ ràng đó là một cô bé, còn so với mình thấp hơn, dáng dấp dễ nhìn giống búp bê.
Làm sao lại có thể là Giang Vãn Kiều? Căn bản không giống a.
Giang Vãn Kiều nói: "Em thì hay rồi, nụ hôn đầu tiên cho em vậy mà còn không nhận nợ, cha mẹ anh vẫn nhớ kỹ em đấy."
Đường Quý Khai toàn thân run lên, cảm giác như trời sắp sụp, chẳng lẽ cô gái nhỏ kia thật sự là Giang Vãn Kiều?
Đứa nhỏ lúc trước đúng thật là Giang Vãn Kiều, chuyện kia còn dọa hắn, đến nỗi về sau vẫn không dám tới Đường Gia chơi.
Qua một đoạn thời gian, Giang Vãn Kiều lớn hơn một chút, vóc dáng cũng cao hơn thì mới được mang đến Đường Gia lần nữa gặp Đường Quý Khai. Đường Quý Khai bấy giờ lại không thay đổi gì cả, vóc dáng vẫn nho nhỏ, còn Giang Vãn Kiều lại lớn lên rất nhanh, không còn giống như cô gái nhỏ lúc trước nữa.
Bởi vì Giang Vãn Kiều cao lên cho nên Đường Quý Khai căn bản không nhận ra hắn, hơn nữa còn có chút sợ, dù sao Giang Vãn Kiều cũng cao hơn cậu một cái đầu a!
Giang Vãn Kiều muốn chơi cùng Đường Quý Khai nhưng Đường Quý Khai lại không muốn chơi với mình, còn không nhận ra mình. Tiểu Giang Vãn Kiều liền tức giận, cảm thấy Đường Quý Khai trước đó còn thân thiết, hiện tại lại không để ý tới mình, thực sự là rất kỳ quái.
Thế là Giang Vãn Kiều cướp đồ ăn vặt của Đường Quý Khai, cướp đồ chơi của Đường Quý Khai, lại mỗi ngày cướp giường với chăn mền của Đường Quý Khai, ở lại Đường Gia cả một mùa hè, khi dễ Đường Quý Khai mỗi ngày đều muốn khóc.
Đường Quý Khai nhớ lại, mùa hè kia đúng là ác mộng.
Đường Quý Khai mơ mơ màng màng, kết quả liền bị Giang Vãn Kiều đưa đến Giang gia, lúc nhìn thấy cổng lớn Giang gia, Đường Quý Khai liền xù lông, thật sự muốn nhảy xuống xe chạy trốn.
Cũng may Giang Vãn Kiều đã dừng xe lại, Đường Quý Khai mở được cửa xe ra liền muốn chạy luôn, thế nhưng khi cửa xe vừa mở, cậu đã hai mắt trợn tròn, ông nội với ba cũng ở đây! Cùng đường rồi, thật sự là không còn đường nào nữa.
Triệu Giản bên này vẫn không biết em trai của hắn bị lão sói Giang Vãn Kiều vẫy đuôi ôm đi, đang cùng Cố Trường Đình về công ty.
Cố Trường Đình nói: "Anh ngủ một giấc dậy có thấy khá hơn chút nào không? Nếu không thoải mái nữa thì đi khám bác sĩ thôi."
"Anh không sao đâu vợ." Triệu Giản nói.
Cố Trường Đình nói: "Không có gì thì tốt rồi."
Bọn họ băng qua đường lớn, đang chuẩn bị tiến vào toà nhà thì bỗng nhiên từ đâu chui ra một người đâm về hướng bên này.
Triệu Giản phản ứng nhanh, lập tức đem Cố Trường Đình bảo hộ ở sau lưng, ngăn cản người kia lại.
Cố Trường Đình giật nảy mình, còn tưởng là người nào, định thần lại thì rất kinh ngạc: "Cô... Tại sao lại là cô?"
Người đến thì ra là một cô gái, chỉ mới hai mươi tuổi, rất trẻ, cả người thần thái vội vàng, vẻ mặt muốn khóc: "Cố Trường Đình, anh... Anh cứu lấy tôi đi!"
Triệu Giản không biết cô gái này là ai, không biết cô ta cùng Cố Trường Đình có quan hệ như thế nào, cũng không biết cô ta gặp phải phiền toái gì. Thế nhưng nhìn qua cô gái này cùng Cố Trường Đình chắc hẳn có quen biết, chắc không phải là ai đó nguy hiểm.
Cố Trường Đình cười nói: "Đồng tiểu thư, chúng ta cũng không thể tính là quen thân, ở giữa lại còn có chút ân oán nhỏ cho nên cô đến tìm tôi hỗ trợ, chỉ sợ là tìm nhầm người rồi?"
Cô gái kia nghe xong liền rưng rưng nước mắt: "Anh... Tôi dù sao cũng từng là vị hôn thê của anh, anh sao có thể không giúp tôi, tôi thật sự là không có cách nào mới tìm đến anh a."
Triệu Giản nghe xong lập tức còi báo động trong lòng kêu inh ỏi, nguyên lai cô gái trước mắt này chính là vị hôn phu cũ của Cố Trường Đình.
Đồng gia có tiền, so với Cố gia lúc trước thì tốt hơn nhưng cũng không thể gọi là trong giới thượng lưu gì, cho nên Triệu Giản căn bản trước kia đều chưa từng gặp qua vị Đồng tiểu thư này.
Chẳng qua đại danh của Đồng tiểu thư như sấm bên tai, bởi vì đó là vị hôn thê của Cố Trường Đình, khi thiệp mời đám cưới đã phát ra hết thì Đồng tiểu thư lại chạy trốn cùng một người đàn ông, vứt bỏ Cố Trường Đình.
Cũng bởi vì vậy, Triệu Giản mới có thể "đục nước béo cò" thay thế Đồng tiểu thư thuận lợi kết hôn với Cố Trường Đình.
Triệu Giản biết người trước mắt này chính là Đồng tiểu thư liền lập tức híp mắt, đem Cố Trường Đình ngăn ở sau lưng, không muốn cho bọn họ mặt đối mặt nói chuyện.
Cố Trường Đình nói: "Chúng ta đúng là đã đính hôn, thiếu chút nữa liền nhận giấy hôn thú. Thế nhưng Đồng tiểu thư cô lại cùng người đàn ông khác đào hôn, giữa chúng ta hẳn là cái gì cũng đều không thành lập? Đồng tiểu thư gặp phải phiền toái gì cũng không nên tới tìm tôi, tôi càng sẽ không giúp cô."
"Anh..." Đồng tiểu thư khóc nói: "Anh cũng thật tuyệt tình, anh sao có thể đối với một cô gái như vậy? Anh có phải là đàn ông nữa hay không?"
Cố Trường Đình cười nói: "Nếu như tôi không phải đàn ông thì hiện tại đã đánh cô rồi."
Triệu Giản mới vừa rồi còn có chút ăn dấm, bây giờ lại bỗng nhiên muốn cười, vợ hắn nói chuyện đúng là hả dạ. Vị Đồng tiểu thư này thực sự là không cần mặt mũi, đã đào hôn rồi bây giờ còn không biết xấu hổ trở về tìm Cố Trường Đình nhờ giúp đỡ.
Triệu Giản lạnh mặt: "Vị tiểu thư này, cô nếu còn dây dưa không dứt, tôi sẽ gọi bảo vệ đem cô đuổi ra ngoài đấy."
Bọn họ đang ở trước cửa cao ốc, không ít nhân viên trong đại sảnh đều nhìn thấy nhưng không biết chuyện gì xảy ra.
Đồng tiểu thư tuyệt không sợ Triệu Giản uy hiếp: "A, tôi biết anh, anh chính là cái tên nông dân được tìm đến để kết hôn với Cố Trường Đình? Tôi nói cho anh biết, anh chẳng qua là kẻ Cố Trường Đình tùy tiện tìm đến mà thôi, cậu ta căn bản không thích anh. Cố Trường Đình vốn phải cùng tôi kết hôn, anh có biết không? Anh chẳng qua là kẻ thay thế mà thôi, anh chỉ là thế thân của tôi mà thôi!"
Triệu Giản nghe cô ta lời xong thì thiếu chút cười ra tiếng, cảm thấy vị Đồng tiểu thư này thực sự là hài hước, kẻ thế thân ở đây phải là vị Đồng tiểu thư này mới đúng.
Cố Trường Đình nghe thấy thì có chút khẩn trương, cậu sợ Triệu Giản hiểu lầm lập tức đưa tay kéo một cái, ngược lại đem Triệu Giản ngăn ở sau lưng.
Triệu Giản so với Cố Trường Đình cao hơn không ít, bị Cố Trường Đình bảo hộ sau lưng lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Cố Trường Đình nói: "Đồng tiểu thư, Triệu Giản hiện tại là chồng hợp pháp của tôi, hi vọng cô đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện giữa chúng tôi. Tình cảm của tôi với Triệu Giản rất sâu đậm, xin Đồng tiểu thư đừng tự dát vàng lên mặt."
Cậu nói xong lập tức gọi bảo vệ đến: "Mang vị Đồng tiểu thư này ra ngoài, đừng để cô ta vào, nếu như cô ta làm ầm ĩ thì báo cảnh sát đến xử lý."
Cố Trường Đình nói xong liền lôi kéo Triệu Giản đi vào trong, rất nhanh liền tiến vào thang máy rời đi.
Đồng tiểu thư còn muốn đuổi theo nhưng lại bị mấy bảo vệ ngăn cản, căn bản là không vào được.
Đồng tiểu thư kêu lên: "Tôi là Cố phu nhân, các người ngăn tôi làm gì, tôi mới là vợ của Cố Trường Đình, các người có biết tôi là ai không? Cho tôi vào."
Cố Trường Đình đen mặt, lôi kéo Triệu Giản về văn phòng, trên đường đi vẻ mặt phi thường khó coi.
Triệu Giản bị cậu lôi kéo, khóe miệng đều nhanh vểnh lên trời, một đường vui vui vẻ vẻ.
Trên đường gặp mấy nhân viên cấp cao, còn có thư ký Triệu Đan Tình, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao nhìn hai người.
Cố tổng bộ dáng tức giận, mà Triệu tiên sinh lại rất cao hứng, hai thái cực trái ngược này xuất hiện cùng một chỗ thật là vi diệu.
Cố Trường Đình mang theo Triệu Giản tiến vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại: "Triệu Giản, anh đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn."
Triệu Giản mới vừa rồi còn không nhịn được cười, bây giờ lại một mặt ủy khuất: "Vợ, em nói đi, em rốt cuộc là có thích anh hay không?"
Triệu Giản ủy ủy khuất khuất giống y chang như nữ chính trên phim truyền hình, nhưng với vẻ mặt này của Triệu Giản, xem chừng hai cô nữ chính cũng không đuổi kịp hắn.
Mặc dù Triệu Giản dáng người cao lớn nhưng giả bộ đáng thương thật sự rất giống, ai kêu Triệu Giản giá trị nhan sắc cao, lúc này ngược lại khiến Cố Trường Đình càng áy náy hung.
Cố Trường Đình không ngờ Đồng tiểu thư đột nhiên trở về, còn chạy tới tìm cậu xin giúp đỡ.
Mặc dù Cố Trường Đình cùng Đồng tiểu thư không có tình cảm nhưng nói thế nào cũng là đối tác cần coi trọng chữ tín, Đồng tiểu thư này rõ ràng là muốn hãm hại Cố Trường Đình, muốn để Cố Trường Đình ở trước mặt mọi người phải xấu hổ, Cố Trường Đình không hoan nghênh Đồng tiểu thư, huống hồ còn không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì phải giúp cô ta.
Cố Trường Đình vội nói: "Em... Em đương nhiên..."
Cố Trường Đình bị Triệu Giản hỏi một câu thì có chút sốt ruột, ngượng ngùng ấp úng, lập tức đỏ cả mặt.
Triệu Giản ôm Cố Trường Đình: "Vợ em mau nói đi, nếu không trong lòng anh sẽ lo lắng, em sẽ không không quan tâm anh chứ."
Triệu Giản nói cứ phải gọi là vô cùng ủy khuất, cảm giác tội lỗi trong lòng Cố Trường Đình vượt qua cảm giác xấu hổ, dứt khoát cắn răng nói ra: "Em đương nhiên thích anh, em thích anh cho nên mới trăm phương ngàn kế tìm anh, cùng anh kết hôn, anh đừng nghe cô ta nói bậy."
Triệu Giản lập tức liền vui vẻ, mới vừa rồi còn vô cùng ủy khuất, kết quả không nhịn được bật cười, cao hứng đến muốn bay lên trời.
Cố Trường Đình nhìn hắn tươi cười thì nhẹ nhàng thở ra, lúc này cảm giác xấu hổ lại trồi lên, cũng không biết vừa rồi sao mình có thể thốt lên những lời kia.
Triệu Giản nói: "Vợ, anh rất vui khi em tỏ tình với anh, không nghờ vợ anh cũng sẽ nói những lời buồn nôn như vậy."
Cố Trường Đình vốn đã đỏ mặt, giờ lại càng đỏ hơn, cậu lập tức quay người muốn bỏ trốn.
Thế nhưng Cố Trường Đình còn chưa kịp mở cửa thì Triệu Giản đã nhanh tay đè cửa lại trước, không để Cố Trường Đình chạy ra ngoài, còn đem cậu vây lại giữa cánh tay mình với cánh cửa.
Triệu Giản nói: "Vợ, em thích anh như vậy, thế thì lúc nào chúng ta mới có thể làm chuyện thân mật đây?"
Cố Trường Đình cảm thấy Triệu Giản quả thực là được nước làm tới, mình vừa tỏ ra nhún nhường thì hắn đã nói tới mấy chuyện xấu hổ.
Cố Trường Đình nói: "Anh mau tránh ra, em muốn đi làm việc."
"Không cho." Triệu Giản bắt đầu chơi xấu ăn vạ: "Vợ, em xem đi chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, không thể làm mấy chuyện thân mật sao? Em hôm qua ăn nhiều rau hẹ với hải sản như vậy mà không cảm thấy gì hả?"
Cố Trường Đình ngẩn ra, nguyên lai ngày hôm qua ăn nhiều rau hẹ với hải sản là vì cái đó? Triệu Giản đúng thật là dụng tâm lương khổ.
Chẳng qua Cố Trường Đình cảm thấy cậu chỉ có một cảm giác duy nhất chính là bể cái bụng, cũng may ngủ một giấc tỉnh lại liền không sao, chứ nếu không cậu chắc rằng mình phải uống một viên thuốc đau dạ dày mới khoẻ được.
Triệu Giản vẻ mặt đau khổ: "Vợ, là do anh bộ dáng quá xấu cho nên em mới không có chút hứng nào sao?"
Cố Trường Đình nghe hắn nói trực tiếp như vậy thì vô cùng xấu hổ, còn Triệu Giản thì da mặt quá dày cho nên không cảm thấy gì.
Hai người ngay dán ngay trên cánh cửa, mặc dù phòng có cách âm nhưng người đi lại bên ngoài vẫn nghe được rõ ràng, Triệu Đan Tình chắc chắn là có ở đó, dường như còn đang cùng trợ lý của mình bàn luận: "Để tôi tìm Cố tổng báo cáo."
Cố Trường Đình không còn cách nào, sợ Triệu Đan Tình tiến vào đúng lúc Triệu Giản nổi điên lên cho nên cắn răng nói một câu: "Chúng ta về nhà thảo luận vấn đề này tiếp có được không?"
Triệu Giản tội nghiệp nhìn cậu: "Về nhà nói thì vợ không được trốn, em không được gạt anh đó."
Cố Trường Đình liền vội vàng gật đầu, Triệu Giản vừa buông cậu ra, một giây sau Triệu Đan Tình liền đến gõ cửa: "Cố tổng, có văn kiện cần chữ ký của ngài."
Cố Trường Đình nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục, sau đó mở cửa để Triệu Đan Tình tiến vào.
Triệu Đan Tình tìm Cố Trường Đình ký tên, sau đó báo cáo một chút công việc, Triệu Giản đàng hoàng ngồi ở bên cạnh, còn ngẩng đầu xem thời gian, bây giờ cách giờ tan tầm còn rất lâu, hắn đã không kịp chờ đến về nhà cùng vợ "Thảo luận vấn đề".
Triệu Giản ngồi ở bên cạnh không có chuyện gì làm liền bắt đầu cầm điện thoại cho gửi nhắn tin Đường Quý Khai. Muốn để Đường Quý Khai giúp hắn dò la một chút chuyện của vị Đổng tiểu thư kia.
Triệu Giản trước đó không quan tâm quá nhiều tới Đổng tiểu thư bởi vì Đổng tiểu thư đã đào hôn, Cố Trường Đình cũng đã là vợ mình cho nên Triệu Giản không có để ý lắm.
Thế nhưng Đổng tiểu thư đột nhiên trở về, còn chạy đến tìm Cố Trường Đình, nói là có chuyện nhờ Cố Trường Đình hỗ trợ.
Triệu Giản không yên tâm, sợ vị Đổng tiểu thư kia chó cùng dứt giậu cho nên liền nhờ Đường Quý Khai giúp đỡ.
Lúc này Đường Quý Khai vẫn còn đang ở Giang gia, bữa cơm ở Giang gia mới ăn được một nửa, cả đống người ngồi trên bàn, còn Đường Quý Khai thì như ngồi trên bàn chông, muốn đi lại đi không được.
Cậu ta còn tưởng nếu chỉ có một mình ông nội ở Giang gia thì có thể lừa gạt rồi lủi đi, ai ngờ không phải vậy, còn có cả ba và mẹ nữa, quả thực chính là tiết tấu phụ mẫu đôi bên gặp mặt nhau.
Giang lão gia tử mang theo một đám người Giang gia đến đãi khách, vì cố ý chiêu đãi Đường Quý Khai mà làm một bàn lớn đồ ăn, sơn hào hải vị gì cũng có.
Đường Quý Khai đứng ngồi không yên, ăn khối đậu hũ cũng cảm thấy nhói lòng, Giang Vãn Kiều bên cạnh thì đặc biệt săn sóc, một mực gắp thức ăn cho Đường Quý Khai.
Đường Quý Khai vụng trộm trừng mắt Giang Vãn Kiều không biết bao nhiêu lần nhưng Giang Vãn Kiều bị trừng cũng chỉ cười tủm tỉm, một đôi mắt đào hoa khi cười cực kì thiếu đánh.
Đường Quý Khai nhịn không được đưa tay xuống dưới bàn, mạnh mẽ nhéo Giang Vãn Kiều một cái.
Giang Vãn Kiều đau đến giật mình, vội vàng bưng ly rượu trên bàn lên che giấu biểu lộ văn vẹo trên khuôn mặt.
Đường Quý Khai nghe được hắn hít khí liền hả giận.
Giang Vãn Kiều thừa dịp gắp thức ăn, ở bên tai Đường Quý Khai thấp giọng nói: "Em sao lại đột nhiên sờ chân anh?"
Đường Quý Khai trừng mắt, cảm thấy Giang Vãn Kiều này quá vô liêm sỉ rồi, cái đó mà gọi là sờ chân hả? Vậy mình hẳn là nên vuốt ve hắn nhiều thêm một chút.
Cậu vừa nghĩ xong liền muốn đưa tay nhéo Giang Vãn Kiều tiếp, chẳng qua Giang Vãn Kiều lúc này đã có chuẩn bị, cũng đưa tay đến dưới bàn cầm lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Ngoan, đừng làm rộn, em còn sờ anh nữa, anh có phản ứng thì làm sao bây giờ? Ở đây nhiều trưởng bối như vậy, anh sẽ xấu hổ."
Đường Quý Khai thiếu chút phun ra khối đậu hũ vừa ăn vào bụng, quả nhiên da mặt của Giang Vãn Kiều đúng là đổi mới tam quan của cậu.
Ngay lúc này, điện thoại của Đường Quý Khai đột nhiên vang lên.
Đường Quý Khai vội vàng hất tay Giang Vãn Kiều ra, lấy điện thoại ra xem, là Triệu Giản gửi tin nhắn tới.
Đường Quý Khai còn chưa nhìn nội dung tin ngắn, hai mắt đã phát sáng, lập tức cầm điện thoại đứng lên nói: "Anh hai gọi điện thoại cho con, con đi nghe điện thoại một chút."
Cậu đang lo một bàn người lớn như thế căn bản không có cơ hội bỏ trốn, hiện tại Triệu Giản thật sự là cứu cậu trong nước lửa, liền vội vàng đứng lên bỏ chạy.
Cha Đường nhìn Đường Quý Khai hô to nói lớn: "Thật là, đứa nhỏ này vẫn cứ nôn nôn nóng nóng như vậy."
Giang Vãn Kiều cười nói: "Đường đại ca gọi điện thoại đến, có thể là có việc gấp ạ."
Triệu Tức Thu nghe Đường Quý Khai nói là Triệu Giản gọi điện thoại tới, cũng muốn nhìn một chút, không biết là có chuyện gì.
Những người khác còn lại trên bàn cơm vẫn đang nói chuyện rất vui vẻ, bởi vì quan hệ giữa Đường Gia cùng Giang gia cho nên Giang lão gia tử cùng Đường lão gia tử đối với hôn sự giữa Đường Quý Khai và Giang Vãn Kiều phi thường tán đồng, cứ phải gọi là vô cùng hài lòng.
Giang Vãn Kiều rất nhanh cũng đứng lên, nói muốn đi toilet rồi rời đi nhưng thật ra là muốn đi tìm Đường Quý Khai, miễn cho Đường Quý Khai nhận điện thoại xong liền chạy mất, đến lúc đó coi như vô pháp tóm cậu lại.
Đường Quý Khai chạy đến toilet rồi mới mở tin nhắn ra xem nội dung là gì.
Thì ra tình địch của đại ca trở về, cái vị Đồng tiểu thư đào hôn kia còn tìm tới Cố Trường Đình.
Đường Quý Khai nháy mắt não bổ một đống chuyện, mới vừa rồi còn ỉu xìu, chớp mắt đã đặc biệt hưng phấn.
Đường Quý Khai gọi điện thoại cho Triệu Giản, Triệu Giản liền ra khỏi văn phòng Cố Trường Đình đến toilet nghe điện thoại.
Hai người này đúng thật là ăn ý, đều ở trong toilet gọi điện thoại giống y như ăn trộm.
Đường Quý Khai nói: "Đường lão đại, tình địch của anh xuất hiện a!"
Triệu Giản nói: "Đó mà coi là tình địch cái gì, chẳng qua là pháo hôi thôi."
"A? Cấp bậc nhỏ như vậy thì anh tìm em làm gì." Đường Quý Khai nói.
Triệu Giản nói: "Anh tìm em là để tránh trước tai hoạ thôi, cô gái kia dáng vẻ đặc biệt gấp gáp, không biết là muốn làm gì."
Đường Quý Khai lúc trước ngược lại có điều tra một chút về vị Đồng tiểu thư này, cô ta đích thật là cùng người khác bỏ trốn, tên đàn ông đó là do tiểu tình nhân Đào Yến Cần bên cạnh cha Cố Trường Đình tìm đến, tên đàn ông kia cố ý câu dẫn Đồng tiểu thư. Kết quả Đồng tiểu thư chịu không nổi dụ hoặc, còn cảm thấy Cố Trường Đình là quái vật, dứt khoát theo tên kia chạy trốn, cũng không biết hai người đã đi đâu.
Đường Quý Khai biết cô ta đào hôn thì cũng không chú ý nữa, thật không ngờ vị Đồng tiểu thư này lại còn trở về.
Đường Quý Khai cùng Triệu Giản đang nói chuyện, đột nhiên cửa toilet mở ra, dọa Đường Quý Khai nhảy dựng một cái, nguyên lai là Giang Vãn Kiều đến.
Giang Vãn Kiều cười tủm tỉm nhìn Đường Quý Khai gọi điện thoại, Đường Quý Khai đối với hắn im lặng liếc mắt.
Giang Vãn Kiều dán sát vào, cười nói: "Có muốn đến phòng anh gọi điện thoại không, trong phòng anh không có người khác."
Triệu Giản ở trong điện thoại tựa hồ nghe thấy giọng Giang Lão Tam, không hiểu ra sao hỏi: "Giang Tam Thiếu sao lại đi cùng với chú? Hai người hiện tại dính như cháo lại còn nói không có gì."
Đường Quý Khai lập tức xù lông: "Ai cùng anh ta dính như cháo, là anh ta bám em không buông đấy chứ, lừa em đến Giang gia, hiện tại ông nội, ba mẹ đều ở Giang gia kìa! Anh hai ~~ anh mau tới cứu em a!"
Triệu Giản bị cậu ta kêu đến toàn thân rùng mình, quả nhiên vừa gọi một tiếng anh hai là tuyệt đối không có việc tốt: "Cả nhà đều ở đó? Vậy anh làm sao cứu em, nếu không em cầu nguyện thử đi, khả năng so với anh đến còn có tác dụng hơn."
Đường Quý Khai tức giận muốn chết, Triệu Giản lại an ủi: "Anh cảm thấy Giang Vãn Kiều kỳ thật không sai, em nhìn đi, Giang Lão Tam chí ít không có chuyện xấu bên ngoài, người lại tương đối ngay thẳng, còn hiểu chuyện, nếu hắn dám khi dễ em, em liền có thể tố cáo với ông Giang, Giang lão tuyệt đối che chở cho em, đúng hay không?"
"Đúng cái đầu anh." Đường Quý Khai nói: "Em mà tố cáo thì tố cáo từ đầu đến chân cũng không đủ."
Giang Vãn Kiều ở ngay bên cạnh nói: "Anh thương em còn không kịp, sao lại khi dễ em chứ."
"Anh cút." Đường Quý Khai mắng.
Đường Quý Khai trừng mắt Giang Vãn Kiều: "Tôi nói thật cho anh biết, tôi thích con nít, anh có hiểu không?"
"Cái gì?" Giang Vãn Kiều cười nói: "Nguyên lai là em thích nhỏ tuổi một chút?"
Triệu Giản trong điện thoại cũng giật nảy mình: "Thích con nít? Chuyện phạm pháp thì không thể được, ba lại đánh gãy chân chú đấy."
Đường Quý Khai thiếu chút điên lên: "Mấy người đều cút cho tôi, ý tứ của tôi đó là, tôi thích con nít, sau này muốn tìm phụ nữ sinh con."
Triệu Giản nói: "A, chú phải nói rõ ràng chứ, đều là do Giang Vãn Kiều, làm anh giật nảy mình."
Giang Vãn Kiều lại rất bình tĩnh: "Nguyên lai Quý Khai thích con nít a, thật khéo, anh cũng vậy."
"Ha ha." Đường Quý Khai cười lạnh.
Giang Vãn Kiều nói tiếp: "Muốn có con cũng không nhất định phải tìm phụ nữ kết hôn, đúng không? Chúng ta sau này kết hôn cũng có thể có con được, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, chúng ta có thể sinh một đứa đáng yêu như em vậy."
Đường Quý Khai thiếu chút nhảy dựng lên đánh Giang Vãn Kiều: "Cút, tôi mới không sinh con cho anh đâu, anh đừng có tưởng bở."
Giang Vãn Kiều bình tĩnh nói: "Không sao, anh có thể sinh cho em."
"Cái gì?" Đường Quý Khai hoài nghi lỗ tai của mình bị hỏng rồi.
Triệu Giản rõ ràng đang cùng Đường Quý Khai nói chuyện điện thoại nhưng hai người bên kia lại bỏ quên hắn.
Triệu Giản có chút bất đắc dĩ, gọi Đường Quý Khai một tiếng, muốn nói cậu ta đừng quên chuyện của Đồng tiểu thư thế nhưng Đường Quý Khai hiện tại không có tinh lực để ý đến hắn, sửng sốt đến không nghe thấy gì.