Trong đầu Triệu Giản chỉ còn lại hai chữ "quả nhiên", trái tim run rẩy.

Thực sự là không khéo, khi hắn cùng vị Triệu tổng kia đối mặt, tình huống liền đột nhiên lúng túng. Nhiều người như vậy tiến vào, bởi vì còn chưa ngồi xuống cho nên trong phòng hội nghị nhất thời có chút chật chội. Triệu Giản muốn đi ra ngoài, nhất định phải nghiêng người, từng bước chen qua, như vậy lại càng xấu hổ.

Vị Triệu tổng kia nhìn thấy Triệu Giản thì biểu hiện khá bình tĩnh, ngay cả lông mày cũng không hề động một cái, chỉ là tròng mắt chuyển một vòng, quét qua toàn thân Triệu Giản.

Triệu Giản vẫn muốn kiên trì chen ra, nếu không hắn cảm thấy sẽ còn lúng túng hơn nữa.

Triệu Giản cúi đầu, còn chưa phóng ra được bước nào, Triệu tổng bên kia đã giẫm giày cao gót bước đến trước mặt Triệu Giản.

Triệu tổng nghiêm túc nói: "Vị tiên sinh này, có thể dìu tôi một chút không? Giày cao gót của tôi hình như bị hỏng rồi."

Triệu Giản nháy mắt liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Triệu tổng vậy mà lại đi nói chuyện với hắn.

Triệu Giản chạy trốn không thành, vô thức liếc nhìn giày cao gót của Triệu tổng: êm đẹp, không hư hỏng. Mở to mắt nói dối như vậy cũng được sao!

Triệu tổng ăn mặc tinh tế lại không cứng nhắc, một bộ váy kèm áo khoác đậm màu toát lên vẻ trang trọng, váy cũng không quá dài, chưa qua đầu gối. Vì tôn trọng, cho dù Triệu tổng nói dối cũng không ai dám tùy tiện cúi đầu xem, đây không phải là muốn xem chân của Triệu tổng sao? Như vậy thì quá vô lễ rồi.

Triệu Giản trong lòng phun tào nhưng Triệu tổng đã nâng tay đặt ở trước mặt Triệu Giản, diễn cảnh Thái Hậu Nương Nương nâng tay để tiểu cung nữ và đại thái giám dìu đi.

Triệu Giản nhìn thấy móng tay màu đỏ được chăm sóc cẩn thận lại có chút bén nhọn của Triệu tổng, cái màu đỏ như rượu kia thật sự rất rực lửa a.

Triệu Giản cảm giác thời gian dường như dừng lại, cuối cùng vẫn là không có cách nào phải giơ tay lên đỡ lấy Triệu tổng: "Triệu tổng cẩn thận..."

Triệu tổng cười cười không có thành ý, được Triệu Giản dìu ngồi xuống.

Những người khác lần lượt vào chỗ, chỉ còn lại một mình Triệu Giản đứng trơ trọi. Triệu Giản cảm thấy bây giờ ra ngoài thực sự không hay lắm, chỉ có thể kiên trì ngồi xuống bên cạnh Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình nhỏ giọng nói với hắn: "Sao anh không đi nữa?"

Triệu Giản lúng túng cười: "Đột nhiên... Đột nhiên không đau nữa."

Cố Trường Đình nhìn Triệu Giản trên trán đều là mồ hôi: "Thật sự không có chuyện gì chứ?"

"Không có chuyện gì không có chuyện gì." Triệu Giản nói.

Triệu Giản trên trán mồ hôi rơi tuôn từng đợt. Trong khi họp, Cố Trường Đình rất tập trung cho nên không chú ý đến hắn, cậu còn cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng Triệu Giản sau lưng lại cảm giác một giây cứ như một giờ.

Hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, Cố Trường Đình cùng Triệu tổng hợp tác vui vẻ, thế nhưng bởi vì kinh phí hợp tác tương đối lớn cho nên không có khả năng trong một lần đã có thể quyết định xong, vì vậy phải cần bàn lại thêm lần nữa.

Chín giờ bắt đầu hội nghị, không đến hai giờ thì kết thúc, vừa vặn đến mười một giờ, chính là giờ nghỉ trưa ăn cơm, Cố Trường Đình đương nhiên phải khách khí nói: "Triệu tổng, không bằng để tôi mời ngài bữa cơm trưa nay."

Triệu tổng cười: "Cố tiên sinh đã có lời mời, nếu như từ chối thì thật không nể mặt mũi, vậy được, tôi không kén ăn, Cố tiên sinh thu xếp là được."

Triệu Giản ở phía sau nghe xong liền lạnh sống lưng, bàn xong việc rồi lại còn muốn ăn cơm!

Cố Trường Đình nói: "Vậy xin Triệu tổng đợi một lát, tôi sẽ cho thư ký đưa ngài đi nghỉ ngơi, sau khi an bài tốt nhà hàng sẽ liền mang ngài qua."

"Ừm, làm phiền cậu." Triệu tổng nói.

Cố Trường Đình để Triệu Đan Tình mang Triệu tổng đến phòng nghỉ trước, thế nhưng Triệu tổng lại nói: "Giày cao gót của tôi bị hỏng, không tiện đi lại, bằng không cậu để người này dìu tôi đi, cô gái nhỏ này quá gầy, tôi sợ cô ấy đỡ không được."

Triệu Giản đứng đằng sau Cố Trường Đình, kết quả lại bị Triệu tổng chọn.

Cố Trường Đình quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Giản, thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vừa rồi Triệu tổng đến đã nói giày cao gót bị hỏng. Chỉ là Triệu tổng bên người mang không ít vệ sĩ, để vệ sĩ vịn cũng được sao lại cứ gọi Triệu Giản, điều này khiến Cố Trường Đình có chút lo lắng.

Triệu Giản giật mình một cái, vội vàng nhìn thoáng qua Cố Trường Đình, ánh mắt kia bao nhiêu ủy khuất, thấy là biết không muốn đi.

Chẳng qua Triệu tổng không thể đắc tội, Cố Trường Đình nghĩ nghĩ đành nói: "Vậy Triệu Giản, anh mang Triệu tổng đến phòng nghỉ đi, em ở văn phòng chờ anh."

Triệu Giản: "..."

Hắn lúc này đặc biệt ủy khuất, vẻ mặt giống như chú chó lớn bị vứt bỏ, giống như Cố Trường Đình muốn đem hắn đẩy vào trong địa ngục không bằng.

Triệu tổng lại vươn bàn tay thon ngọc của mình ra, Triệu Giản bất đắc dĩ, chỉ có thể bước đến dìu Triệu tổng, từng bước một chậm rãi đi đến phòng nghỉ.

Cố Trường Đình mang theo Triệu Đan Tình nhanh chóng về văn phòng, phải ngay lập tức tìm nhà hàng đặt chỗ, phải chuẩn bị xe đưa Triệu tổng đi nhà hàng, mấy cái này vẫn chưa thu xếp.

Triệu Giản dìu Triệu tổng đến cửa phòng nghỉ, Triệu tổng lập tức nói: "Mấy người ở ngoài cửa chờ là được."

Triệu tổng là đang nói với vệ sĩ và thư ký của cô, thế nhưng Triệu Giản lại giả ngốc đáp lại đầu tiên: "Được Triệu tổng, tôi chỉ đưa ngài đến đây thôi, tôi đi trước."

Triệu Giản nói xong vội vàng rút tay lại, chẳng qua Triệu tổng phản ứng rất nhanh, tay ngọc nhanh chóng nắm lấy tay Triệu Giản vừa định rút lại, móng tay màu đỏ rượu lập tức nắm lấy cổ tay Triệu Giản, chỉ cần dùng lực một chút, tuyệt đối có thể để lại dấu.

Triệu tổng nói: "Vị tiên sinh này, cậu phải dìu tôi đi vào, không phải sao?"

Triệu Giản không dám động, nếu như bị để lại dấu tay, còn là ở chỗ cổ tay lộ liễu, người bên ngoài không biết mà hiểu lầm thì hắn sẽ không có cách nào giải thích với Cố Trường Đình.

Triệu Giản vội vàng dìu cô tiến vào phòng nghỉ, sau khi đóng cửa lại, lập tức nhỏ giọng nói: "Ngài tha cho con đi."

"Tha?"

Triệu tổng nắm lấy hắn không tha, môi son đỏ vểnh lên: "Ta đây phải suy nghĩ kỹ một chút a."

Nói xong đột nhiên thay đổi tư thế, nhanh đến mức phản ứng không kịp: giày cao gót nâng lên, hướng đến bàn chân của Triệu Giản giẫm xuống, sát khí tràn đầy.

Triệu Giản lập tức đem chân dịch chuyển, cái này nếu như bị đạp trúng, không chừng mu bàn chân đều bị thủng a.

Triệu Giản vội vàng nhỏ giọng nói: "Mẹ, ngài đừng làm rộn nữa, ngài mỗi lần đều dùng chiêu này, dùng mười lần thì đến tám lần đều vô dụng a."

Triệu tổng cười lạnh: "Nhưng ta cũng có đạp trúng con."

"Đúng đúng đúng." Triệu Giản vội nói: "Nhưng mẹ à, lần trước ngài đạp trúng con, khiến giày cao gót của mình bị gãy, còn trật cổ chân, thiếu chút gãy xương phải ở trong bệnh viện một tuần..."

Triệu tổng mặt tái xanh: "Ngậm miệng, ai cho con gọi mẹ."

Triệu Giản nghe lời: "Vâng vâng vâng, Đường phu nhân."

"Cái gì mà Đường phu nhân, gọi ta là Triệu tiểu thư. Gọi phu nhân ta không thích, quá già." Triệu tổng nói.

Triệu Giản bất đắc dĩ: "Triệu tiểu thư, ngài sao lại tới đây?"

Triệu Giản vừa rồi xem ảnh chụp liền lập tức cảm thấy sắp có chuyện. Trách không được Đường Bỉnh Kiến lúc rời đi cười xấu xa, nguyên lai là có cứu binh. Cứu binh này không phải ai khác, chính là mẹ của Triệu Giản, Triệu Tức Thu.

Triệu Giản nhìn thấy mà cả người ngơ ngác, muốn tranh thủ thời gian chạy trốn, nếu không thì sẽ bị lộ mất, thế nhưng ai ngờ hắn chưa chạy đã bị cản lại.

Triệu Giản thật sự là không nghĩ đến Cố Trường Đình sẽ cùng mẹ của hắn hợp tác, mặc dù đều là kẻ làm ăn nhưng Cố gia chưa từng tham gia bất động sản, hai bên cách xa nhau tám ngàn trượng, ai ngờ Cố Trường Đình lại có dã tâm muốn tiến vào lĩnh vực này, khiến Triệu Giản trở tay không kịp.

Triệu Giản đứng ngồi không yên, cũng may mẹ vẫn chừa cho hắn chút mặt mũi, không ở trước mặt nhiều người như vậy vạch trần hắn.

Triệu Giản thật sự là cảm động đến rơi nước mắt a.... T.T

Triệu Giản lúc đầu gọi là Đường Hoài Giản, cũng là bởi vì cha mẹ ly hôn, hắn bị mẹ mang đi cho nên phải theo họ của mẹ, đổi tên thành Triệu Giản.

Triệu Giản nói: "Triệu tiểu thư... Triệu tiểu thư, ngài sao lại tới đây?"

"Nói chuyện làm ăn, con cho rằng ta hai tiếng đồng hồ vừa rồi ngồi chơi sao?" Triệu Tức Thu nói.

Triệu Giản cười nói: "Sao có thể, Triệu tiểu thư ngài làm ăn lớn như vậy sao lại đột nhiên chọn trúng vợ con... À, chọn trúng Cố gia."

Triệu Tức Thu nói: "Trong tay ta vừa vặn có một hạng mục, Cố gia ngỏ ý hợp tác, ta liền đến xem xét, thuận tiện nhìn mặt con dâu của ta a."

Triệu Giản nghe cô nói như vậy, mồ hôi lạnh đều chảy xuống.

Triệu Tức Thu nói: "Con trai của ta, một tay ta nuôi lớn, một tay phân một tay nước tiểu, kết quả hắn nói với ta về nước rèn luyện, kỳ thật là về nước lén lút kết hôn, còn không nói với ta một tiếng, ta ngay cả con dâu còn chưa thấy, hôn lễ cũng không tham gia, ta cái người làm mẹ này, thật đúng là không được chào đón....T.T"

Triệu Giản vội vàng đánh gãy: "Mẹ, mẹ con sai rồi."

"Gọi Triệu tiểu thư." Triệu Tức Thu nói.

Triệu Giản: "..."

Triệu Giản nói: "Triệu tiểu thư, con sai rồi, con lúc đầu nghĩ là qua một khoảng thời gian sẽ mang vợ về nhà gặp ngài, đây không phải là do ngài quá bận rộn nhiều việc sao?"

Triệu Tức Thu nói: "Qua một đoạn thời gian? Đó là khi nào?"

Triệu Giản nói: "Là... Là..."

Triệu Giản nói không nên lời, Triệu Tức Thu nói tiếp: "Ta cũng không so đo với con, so đo với con mười năm trước ta đã thành bà già rồi. Con nói cho ta biết, ta khi nào có thể ôm cháu."

"A?" Triệu Giản ngơ ngác, sao lại đột nhiên chuyển sang ôm cháu rồi.

Triệu Tức Thu nói: "Ông nội con nói với ta, Cố Trường Đình có thể sinh con, vậy ta lúc nào có thể ôm cháu?"

Triệu Giản đổ mồ hôi lạnh: "Rất nhanh, rất nhanh thôi..."

Triệu Tức Thu nghe hắn nói như vậy, liếc mắt xem thường: "Con trai à, con thân cao ngựa lớn, sẽ không phải không được chứ? Nếu như có vấn đề cũng đừng che giấu nên đến bệnh viện kiểm tra."

Triệu Giản: "..."

Không được là cái quỷ gì, đây tuyệt đối không phải là mẹ ruột.

Triệu Giản nói: "Mẹ, ngài nói bậy bạ gì đó, cái gì mà không được."

Triệu Tức Thu nói: "Con vụng trộm cùng Cố Trường Đình kết hôn mấy tháng mà còn chưa có? Không phải là không được sao? Vậy rốt cuộc là con không được, hay là nó không được?"

Triệu Giản trong lòng tự nhủ, chúng con căn bản còn chưa làm đâu, Cố Trường Đình mà mang thai là có chuyện lớn liền.

Triệu Giản cũng không dám nói với mẹ rằng hắn mới chỉ dám sờ tay nhỏ Cố Trường Đình, hôn miệng nhỏ Cố Trường Đình, nếu không mẹ sẽ cười hắn tới chết.

Triệu Tức Thu nói: "Dù sao ta cũng mặc kệ, thời gian này sang năm, ta muốn ôm cháu. Người ta nói, mùa hè sinh con rất tốt, trẻ con sinh ra cũng lớn hơn, còn có thể phơi nắng, rất thông minh. Mùa đông sinh con rất lạnh, không đủ thông minh."

Triệu Giản: "..."

Cái này xem ở đâu rồi mang ra ngụy biện vậy?

Triệu Giản nói: "Chờ một chút, Triệu tiểu thư, vợ con cho dù bây giờ mang thai, cũng phải mười tháng, không phải trong khe đá chui ra, nào có nhanh như vậy."

Triệu Tức Thu nói: "Con có phải thật sự không được không, ta đương nhiên biết phải mang thai mười tháng, cho con một năm, mang thai mười tháng còn có hai tháng chuẩn bị, hoàn toàn không có vấn đề, thời gian rất đủ."

Triệu Giản khóc không ra nước mắt, trong lòng tự nhủ hoàn toàn không đủ a.

Triệu Tức Thu nói: "Đừng có nói nhảm nữa, con có muốn để vợ con tiến vào Đường Gia hay không? Ông nội không phải cùng con nói cái gì khảo sát một năm hay sao?"

"Đúng ạ." Triệu Giản nói.

Triệu Tức Thu nói: "Cố Trường Đình một khi mang thai, ông nội con có còn dám nói cái gì mà hiệp ước một năm không hả, chắc chắn là lập tức đem Cố Trường Đình mang về Đường Gia, đến lúc đó, ông ấy hận không thể gọi con là ông ấy chứ. Mẹ đương nhiên là luôn đứng về phía con a."

Triệu Giản: "..." Thật đúng là không nhìn ra.

Triệu Tức Thu nói: "Ta không thích cái tên nhóc Giang lão tam kia, không biết ông nội sao lại thích nó như vậy, trước đó còn nhất định bắt con cùng nó kết hôn."

Triệu Giản: "..." Thật là khéo, quả nhiên là mẹ ruột, mình cũng không thích Giang Vãn Kiều.

Triệu Tức Thu nói: "Chủ yếu là mẹ của Giang Vãn Kiều, mắt quá nhỏ, gen không tốt, nếu cháu của ta sinh ra mắt cũng nhỏ như vật thì làm sao?"

Triệu Giản: "..." May mắn Triệu tiểu thư chưa nhìn thấy cha của Cố Trường Đình, nếu không hắn và Trường Đình chẳng phải là tan tành?

Triệu Tức Thu còn nói: "Còn nữa, mẹ của Giang Vãn Kiều, hừ, lúc trước còn muốn đào góc tường nhà ta, ai muốn cùng cô ta kết thông gia hả?"

Triệu Giản vội vàng đánh gãy mẹ của mình: "Triệu tiểu thư, con phải đi trước, buổi trưa còn ăn cơm, con hiện tại có chút bận."

Triệu Tức Thu cười một tiếng: "Con bận làm cho ta một đứa cháu là được."

Triệu Giản toát mồ hôi lạnh, liên tục đồng ý.

Triệu Tức Thu cười vỗ vỗ ngực hắn, sau đó mới đuổi Triệu Giản đi.

Khi Cố Trường Đình an bài xong nhà hàng thì Triệu Giản rốt cục trở về.

Cố Trường Đình nói: "Thân thể anh có phải là còn không thoải mái không? Sao ra nhiều mồ hôi như vậy?"

Triệu Giản trong lòng tự nhủ, không phải là không thoải mái, mà là chột dạ.

Triệu Giản vội nói: "Anh không sao đâu vợ."

Cố Trường Đình nói: "Bằng không anh ở lại văn phòng ngủ một giấc đi, em muốn cùng Triệu tổng đi ăn cơm trưa, buổi chiều sẽ trở lại."

"Đừng đừng, anh với vợ cùng đi chứ." Triệu Giản cũng không yên tâm Cố Trường Đình, sợ mẹ hắn trêu đùa Cố Trường Đình hỏng mất.

Cố Trường Đình nói: "Anh đừng miễn cưỡng."

Triệu Giản bị vợ quan tâm như thế, cả người đều chột dạ, lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Triệu Giản nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, dứt khoát đưa tay ôm lấy Cố Trường Đình, đem người ôm vào ngực, cúi đầu ở trên trán Cố Trường Đình hôn hai lần.

Cố Trường Đình có chút ngượng ngùng, dù sao đây cũng là phòng làm việc. Thế nhưng may mắn trong văn phòng không có người ngoài, cửa cũng đã đóng, chỉ là trên tâm lý cảm thấy khẩn trương mà thôi.

Triệu Giản cúi đầu liền thấy Cố Trường Đình lông mi rung rung, bộ dáng đặc biệt đáng yêu, làm Triệu Giản rất muốn khi dễ cậu.

Triệu Giản đột nhiên dùng lực đem Cố Trường Đình ôm lên.

Cố Trường Đình giật mình kêu một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ Triệu Giản: "Nhanh, nhanh bỏ em xuống."

Triệu Giản khí lực đúng là lớn, vậy mà một tay đã có thể ôm eo cậu, một tay khác ôm chân cậu, để Cố Trường Đình ngồi trên cánh tay hắn. Tư thế này so với ôm công chúa còn xấu hổ hơn, giống như là ôm con nít ấy.

Triệu Giản nói: "Vợ, em đừng di chuyển, sẽ té đấy."

Đối với Triệu Giản mà nói, ôm Cố Trường Đình chính là dễ như trở bàn tay, bất quá khi hắn nói vậy, Cố Trường Đình liền thật sự không dám động đậy, cảm thấy rất nguy hiểm.

Triệu Giản đem Cố Trường Đình ôm đến trên bàn, để cậu ngồi lên.

Cố Trường Đình lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, ngồi trên bàn như vậy quá bất nhã.

Triệu Giản không để cậu leo xuống: "Vợ, thời gian còn sớm, em cho anh hôn một chút."

Cố Trường Đình sắc mặt càng đỏ, chỉ là khi nhìn Triệu Giản khuôn mặt tươi cười, cậu lại cảm giác như bị mê hoặc, thật muốn cắn môi Triệu Giản một cái.

Cố Trường Đình nhìn chằm chằm môi Triệu Giản hồi lâu, đột nhiên phát hiện mình nhìn quá chuyên chú, liền vội dời ánh mắt.

Ánh mắt của cậu hoảng loạn rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy một vết bẩn trên áo sơ mi của Triệu Giản. Lúc đầu Cố Trường Đình còn muốn đưa tay giúp Triệu Giản phủi đi nhưng khi nhìn lại liền trợn tròn mắt.

Triệu Giản cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Cố Trường Đình, liền thấy trên áo sơ mi ngay ngực mình thình lình xuất hiện một dấu son môi lớn...

Dấu son môi màu đỏ gợi cảm của phụ nữ đặc biệt rõ ràng.

Triệu Giản như bị sét đánh, cảm giác lần này nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Hắn rõ ràng cái gì cũng không làm, sao trên ngực lại có thể có dấu son môi của phụ nữ? Không cần đoán cũng biết, tuyệt đối là mẹ hắn giở trò quỷ.

Triệu Giản lúc này mới nghĩ lại, vừa rồi trước khi hắn đi đi bị mẹ đập hai cái trên ngực, hắn lúc ấy không có chú ý bởi vì vội vã trở về, trên đường đi cũng không phát hiện. Hiện tại mới phát giác, mẹ hắn thực sự là muốn đào hố chôn hắn a, cái gì hai người đứng cùng chiến tuyến? Đều là gạt người.

Dấu son kia thật sự rất rõ ràng, đường vân cũng thể hiện rõ, Triệu Giản không biết mẹ hắn làm sao có thể in lên được như vậy, chẳng lẽ trong tay cầm một con dấu? Đúng là hết nói nổi.

Cố Trường Đình nhìn chằm chằm cái dấu son kia, ngẩn ngơ đến không có phản ứng.

Cao tầng ở công ty, không có bao nhiêu cô gái có thể tiếp xúc với Triệu Giản, Triệu Đan Tình mặc dù cũng được tính thế nhưng Triệu Đan Tình tuổi còn trẻ, màu son tương đối tươi sáng, thường là màu hồng, cho tới bây giờ chưa từng dùng màu đỏ tươi.

Cố Trường Đình lại nghĩ, hôm nay Triệu tổng đích thật là dùng màu son giống y như này. Mà Triệu Giản vừa rồi dìu Triệu tổng đến phòng nghỉ, nửa ngày mới trở về...

Triệu Giản đưa tay chà vết son, thế nhưng căn bản xoa không ra, giống như bị dán vào vậy.

Triệu Giản vội vàng: "Vợ, anh không biết đây là sao, anh trong sạch a."

Cố Trường Đình hồ nghi giương mắt nhìn hắn, dường như không quá tin tưởng.

Dù sao trên ngực có một dấu son lớn rõ ràng như thế, Triệu Giản lại nói không biết chuyện gì xảy ra, đúng thật là khó tin.

Triệu Giản nói: "Thật đó, khẳng định là có người ác ý trêu đùa, vợ em phải tin anh, anh cái gì cũng không làm, anh trong sạch, không thì anh cởi áo ra cho em kiểm tra."

Cố Trường Đình nhìn hắn chuẩn bị cởi áo, xoát cái đỏ chót mặt: "Nhanh đi thay đồ đi, một hồi còn phải cùng Triệu tổng ăn cơm."

"Nha." Triệu Giản nhanh đi thay quần áo, vừa thay vừa nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng khẳng định là bị mẹ ruột đào hố, làm sao lại có kiểu mẹ ruột như vậy chứ?

Hắn thay quần áo xong, Cố Trường Đình cũng đã chuẩn bị kỹ càng, Triệu Giản hấp tấp đuổi theo, một tấc cũng không rời đi theo cậu.

Triệu Tức Thu nghỉ ngơi trong phòng chốc lát, sau đó Cố Trường Đình đến tự mình mời cô.

Triệu Tức Thu lập tức chuyển mắt dò xét Cố Trường Đình cùng Triệu Giản phía sau cậu vài lần.

Triệu Giản đã thay áo sơ mi trắng sạch sẽ.

Triệu Giản ở sau lưng Cố Trường Đình, ngầm trừng mắt mẹ ruột hắn, thế nhưng Triệu Tức Thu không sợ, còn nâng cằm lên khiêu khích mười phần.

Triệu Tức Thu đứng dậy: "Thật sự là phiền Cố tổng, phải tự thân chạy tới một chuyến, tôi đúng là có chút đói, vậy chúng ta đi thôi."

Cố Trường Đình ở phía trước dẫn đường, mang theo Triệu Tức Thu xuống thang máy, lái xe hướng đến nhà ăn.

Lúc chuẩn bị lên xe, Triệu Tức Thu liền tiến đến Triệu Giản bên người, ý vị không rõ cười một tiếng.

Triệu Giản sợ hãi vội vàng tránh né, vạn nhất lại bị dính dấu son nữa thì cũng chỉ có thể mổ bụng làm tin thôi.

Triệu Tức Thu đem một thứ bỏ vào trong túi áo Triệu Giản, nhỏ giọng nói: "Thích hình mẹ cho không? Bạn học nhỏ đều thích cái này."

Nói xong liền ngồi vào xe.

Triệu Giản lấy đồ trong túi ra, lập tức giận muốn chết, đúng là cái con dấu! Phía trên còn khắc môi của phụ nữ.

Cố Trường Đình quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Triệu Giản, làm gì đó? Mau lên xe."

Triệu Giản vội vàng đem con dấu ném vào thùng rác, sau đó lên xe, lúc này xe mới rời đi.

Nhà hàng bọn họ đến cũng không xa lắm, chỉ mất năm sáu phút di chuyển, phòng đã đặt vừa xa hoa lại yên tĩnh, rất thích hợp để chiêu đãi đối tác làm ăn.

Triệu Tức Thu không hổ là người trải đời, nhất cử nhất động đều phi thường ưu nhã, ăn một bữa cơm khí chất cũng vô cùng khác biệt.

Lúc ở trên bàn cơm, Triệu Tức Thu còn cùng Cố Trường Đình bàn một chút chi tiết hợp tác, không có gì là không thoải mái.

Toàn bộ quá trình ăn cơm, chỉ có Triệu Giản là lo lắng đề phòng, sợ mẹ hắn lại đột nhiên nói ra lời nào kinh thiên động địa.

Lúc bữa cơm sắp kết thúc, Triệu Tức Thu đột nhiên nói: "A, đúng rồi."

Cô vừa mở miệng, Triệu Giản liền giật mình, không biết cô lại muốn làm gì.

Triệu Tức Thu từ trong túi của mình lấy ra một tấm thiệp mời: "Cố tiên sinh, hy vọng cậu có thể đến."

Tấm thiệp mời màu đỏ tươi viền vàng, thoạt nhìn đặc biệt có không khí vui vẻ, hơn nữa còn rất sang trọng. Vừa nhìn thấy đều sẽ nghĩ đó là thiệp mời đám cưới.

Cố Trường Đình hai tay nhận lấy, Triệu Giản ngồi ở bên cạnh tuy rằng không kịp nhìn rõ nhưng lại có thể nhận ra hai chữ 'song hỉ' rất rõ ràng trên tấm thiệp.

Cố Trường Đình nói: "Thiệp mời đám cưới?"

Triệu Giản buồn bực nghĩ, cái gì mà thiệp mời đám cưới, chẳng lẽ là con trai con gái của cô dì chú bác nào đó ở Triệu gia hay Đường gia lại muốn kết hôn?

"Đúng vậy." Triệu Tức Thu bình tĩnh nói: "Tôi muốn kết hôn, mời Cố tiên sinh tới tham gia tiệc cưới."

"Phốc —— khụ khụ khụ khụ......"

Triệu Giản thật sự là không phải cố ý, hắn thề, từ lúc năm tuổi hắn đã không còn bị sặc nữa. Chỉ là lúc này hắn thật sự nhịn không được, một ngụm nước thiếu chút nữa phun hết lên mặt mẹ ruột.

Cố Trường Đình vội vuốt lưng, lại lấy khăn giấy lau miệng cho hắn, sợ hắn động tác thất lễ sẽ làm Triệu tổng không thoải mái.

Triệu Giản ho đến đỏ mặt, mẹ hắn tuy rằng thoạt nhìn tuổi còn trẻ, lại thích người khác gọi mình là Triệu tiểu thư nhưng người thật sự cũng đã hơn 40 rồi, có thể gọi là lớn tuổi, lúc trước đúng là đã ly hôn với cha Triệu Giản nhưng cũng không nghe mẹ cùng người nào khác kết giao, đột nhiên muốn kết hôn, đúng là hù chết Triệu Giản.

Triệu Tức Thu vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh, Cố Trường Đình vội nói: "Triệu tổng mời, tôi đương nhiên sẽ tham gia, cảm ơn lời mời của Triệu tổng."

Triệu Tức Thu nói: "Cố tiên sinh chịu đến, tiên sinh nhà tôi khẳng định sẽ rất cao hứng, tôi đây rất chờ mong a."

Triệu Giản ho khan nửa ngày, nhanh tay cầm thiệp mời xem cẩn thận.

Sau đó Triệu Giản thật sự là không biết nên khóc hay cười, mẫu hậu nhà hắn đúng là muốn kết hôn, chẳng qua không phải cưới lần hai, mà là cùng cha Triệu Giản phục hôn...

Nơi diễn ra lễ cưới đã được đặt trước, có lẽ sẽ phi thường long trọng. Triệu Giản mắt trợn tròn, hai người này không biết bày trò gì, phục hôn lại còn làm long trọng như vậy, thiếu chút hù chết hắn.

Triệu Giản vừa nhẹ nhàng thở ra đã lại vội lo lắng. Nếu Cố Trường Đình tham gia hôn lễ của cha mẹ hắn, đến lúc đó không chỉ là Cố Trường Đình nhìn thấy mẹ hắn mà còn có...

Ông nội Đường Bỉnh Kiến khẳng định sẽ đến tham gia, cái này không cần phải nói.

Đường Quý Khai khẳng định cũng phải đến.

Giang gia Giang Vãn Kiều, bị Cố Trường Đình ngộ nhận là Đường Gia đại thiếu cũng phải tới tham gia.

Còn có một đống cô dì chú bác của Đường Gia, một đống cô dì chú bác của Giang gia.

Triệu Giản rất ít khi xuất đầu lộ diện, người khác có thể không biết hắn nhưng người của Đường gia sao lại không biết?

Triệu Giản cảm thấy, mẹ hắn tuyệt đối không phải cùng hắn một chiến tuyến, mà là viện binh ông nội mời tới.

Triệu Giản đau cả đầu, cảm giác áo giáp của mình đã lỏng lẻo, dưới thế công của mẹ chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ tan tành, không biết đến lúc đó sẽ là cục diện gì.

Triệu Giản bởi vì bị sặc nước cho nên áo sơ mi đều ướt hết, mặc dù đã lau đi nhưng vẫn có dấu cho nên Cố Trường Đình để hắn đến toilet lau thêm chút nữa.

Triệu Giản chân trước vừa tiến vào toilet, chân sau cửa đã mở ra, người đi vào tay mắt lanh lẹ giữ lấy cửa, khóa lại.

Triệu Giản còn tưởng rằng lại gặp bọn cướp, quay đầu nhìn mới trợn tròn mắt: "Mẹ! Đây là nhà vệ sinh nam."

Triệu Tức Thu nói: "Ta biết rồi, cũng không có ai, ta khoá cửa rồi."

Triệu Giản đau đầu, lại đau đầu.

Triệu Tức Thu nói: "Con trai à, có vui không?"

"Vui cái gì?" Triệu Giản nói.

Triệu Tức Thu nói: "Ta muốn cùng cha con phục hôn a, không phải con với Quý Khai lúc nào cũng nói muốn chúng ta phục hôn sao?"

Triệu Giản gượng cười: "Rất vui ạ."

Triệu Tức Thu nói: "Hừ, thế nhưng cha con phải quỳ xuống một lần nữa cầu hôn ta mới đáp ứng."

Triệu Giản não bổ, hắn cảm thấy cha hắn cũng thật không dễ dàng, lần đầu tiên cầu hôn là quỳ một chân trên đất vô cùng lãng mạn, lần này cầu hôn nói không chừng phải quỳ hai đầu gối xuống đất vô cùng thành khẩn.

Triệu Giản nói: "Mẹ, không phải ngài nói cùng con một chiến tuyến sao? Sao vừa nãy lại bôi dấu son lên người con, bây giờ lại mời vợ con đi tham gia hôn lễ, con đây sắp bị lộ rồi đó."

Triệu Tức Thu cười: "Con đúng là không hiểu, mẹ là vì tốt cho con a. Con không biết giữa phu thê quan trọng nhất chính là tin tưởng, mẹ muốn xem, Cố Trường Đình có tin tưởng con không cho nên mới làm khảo nghiệm."

Triệu Giản: "..." Nghe thật có đạo lý, thật là chính nghĩa...

Triệu Tức Thu nói tiếp: "Lại nói, ta với cha con hôn lễ diễn ra vào tháng sau, con còn một tháng nữa đúng không? Con nếu có thể khiến cho Cố Trường Đình trong vòng một tháng này mang thai, không phải là vô sự sao? Đến lúc đó ông nội con có nói gì, cứ để mẹ lo. Con lại có thể vui vẻ đem Cố Trường Đình về Đường Gia, đến lúc đó các con liền vui vẻ tới tham gia hôn lễ của mẹ a."

Triệu Giản mắt trợn tròn, mới vừa rồi còn nói trong vòng hai tháng mang thai, một năm ôm cháu, bây giờ lại biến thành trong một tháng mang thai.

Triệu Giản cảm thấy, mẹ hắn đây là đang chơi chiến thuật tâm lý. Hắn lúc đầu còn cảm thấy, hai tháng mang thai một năm ôm cháu là chuyện không thể, nhưng hiện tại so sánh, đột nhiên cảm thấy chuyện đó còn có khả năng hơn là một tháng.

Triệu Tức Thu nói: "Ta không phải chê con nhưng chuyện này con phải cố gắng, nếu không được thì phải nói sớm để đi gặp bác sĩ, đừng làm chậm trễ cháu của ta."

Triệu Tức Thu ăn cơm trưa xong liền đi. Mặc dù vậy nhưng chuyện hợp tác vẫn chưa nói xong cho nên khẳng định sẽ còn gặp lại.

Triệu Giản có chút tuyệt vọng, đột nhiên cảm thấy cấp độ của ông nội căn bản không đáng kể, mẹ hắn mới là cấp bậc địa ngục a.

Triệu Giản và Cố Trường Đình tiễn Triệu Tức Thu xong liền cùng nhau trở về công ty.

Sau khi trở về, Cố Trường Đình liền bận bịu công việc còn Triệu Giản thì an vị trên ghế sa lon than thở, một tên đàn ông cao lớn anh tuấn đều xụi lơ thành một bãi bùn.

Cố Trường Đình nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn: "Triệu Giản? Anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Có muốn gọi bác sĩ không?"

Triệu Giản buồn bã ỉu xìu lắc đầu, hắn đang nghĩ ngợi đối sách, làm sao mới có thể chế phục ông nội với mẹ hắn, cảm giác tiền đồ thật xa vời.

Cố Trường Đình thấy lo lắng cho hắn, liền đem công việc trong tay buông xuống, sau đó đi tới sờ trán: "Không nóng a."

Triệu Giản nói: "Có phải rất lạnh không?"

Triệu Giản cảm thấy trong lòng mình thật lạnh thật lạnh a, trán chắc chắn cũng lạnh.

Cố Trường Đình nói: "Anh lạnh hả? Trán không có lạnh, rất bình thường."

Triệu Giản gật đầu, bộ dạng đáng thương, giống như chú Golden bị bệnh: "Lạnh, vợ anh đều sắp lạnh chết rồi."

Cố Trường Đình nói: "Để em bật điều hoà cao một chút rồi mang cho anh tấm mền mỏng, anh có phải phát sốt không, hay để em gọi bác sĩ..."

Cố Trường Đình nói một nửa đã bị Triệu Giản ôm chặt lấy.

Triệu Giản ôm cậu, hơi dùng sức một chút, hai người ngã lăn lên ghế sa lon.

Ghế sô pha phi thường lớn lại rất mềm, hai người rơi vào ghế cảm giác như muốn lún sâu vào.

Triệu Giản nghiêm túc nói: "Vợ, anh lạnh quá, em nhanh ôm anh chặt một chút, như thế sẽ không lạnh nữa."

Cố Trường Đình bất đắc dĩ: "Đừng làm rộn, em thấy anh có bị gì đâu."

"Có." Triệu Giản nói.

Cố Trường Đình bị hắn đè không dậy nổi.

Triệu Giản đè cậu, ở trên mặt cậu hôn mấy cái: "Vợ, mặt em nóng quá, nóng hầm hập."

Cố Trường Đình trên mặt đều muốn bốc khói, có thể không nóng sao? Cậu cảm giác có thể nấu nước luôn rồi.

Triệu Giản quyết định từ giờ trở đi phải cố gắng câu dẫn Cố Trường Đình, nếu không sẽ không kịp nữa.

Triệu Giản cố gắng phóng hormone: "Vợ, em nhìn anh có đẹp trai hay không?"

Cố Trường Đình mặt càng đỏ, Triệu Giản lúc nào cũng vô cùng đẹp trai, điểm này không ai có thể nghi ngờ, lúc đánh nhau đẹp trai, lúc bán manh lại không có chút nào làm người ta chán ghét, quả thực khắp nơi đều max điểm.

Triệu Giản nói: "Vợ sao em không nói chuyện? Anh có đủ đẹp trai không? Em nhìn thử đi, vóc người anh có đẹp không? Kích thước có lớn không?"

Cố Trường Đình càng ngày càng muốn bịt lỗ tai, quá xấu hổ đi, không biết Triệu Giản ăn thứ xấu gì đột nhiên lại khởi xướng chuyện này. Đây là văn phòng, vạn nhất có người nhìn thấy thì làm sao?

Triệu Giản phát điên nửa ngày, kết quả một chút mất tập trung bị Cố Trường Đình đạp xuống ghế sô pha, sau đó đuổi ra khỏi văn phòng.

Tiểu thư ký Triệu Đan Tình ở ngay bên ngoài đang chuẩn bị photo tài liệu, nhìn thấy Triệu Giản bị đuổi ra, nhịn không được liền nhìn thêm mấy lần.

Triệu Giản ỉu xìu cúi đầu, trơ mắt nhìn Cố Trường Đình: "Vợ, đừng đuổi anh ra ngoài mà."

Cố Trường Đình nhìn hắn bán đáng thương nhưng cũng không lưu tình, "cạch" một tiếng đóng cửa, về văn phòng làm việc.

Cố Trường Đình buổi chiều có rất nhiều việc nhưng Triệu Giản đã quấy rối cậu cả tiếng, nếu Cố Trường Đình còn không làm nữa thì chắc chắn sẽ phải tăng ca.

Triệu Giản tội nghiệp ngồi xổm trước cửa phòng làm việc của Cố Trường Đình, Triệu Đan Tình nhìn đến mí mắt giật giật nhưng cũng không dám đi tới, vội vàng ôm tài liệu chạy mất.

Triệu Giản ngồi xổm nửa ngày, Cố Trường Đình ở bên trong bận bịu cũng không để hắn vào.

Triệu Giản liền cầm điện thoại ra chụp mấy tấm, nhìn vào ống kính ngồi xổm trên đất, rũ mày, vẻ mặt anh tuấn, vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Triệu Giản chọn một tấm mình cảm thấy đáng thương nhất gửi đến điện thoại của Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình đang trả lời mail thì điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, là ảnh chụp Triệu Giản gửi tới.

Triệu Giản giống chú chó lớn ngồi xổm ngoài cửa, bộ dạng đáng thương làm Cố Trường Đình có cảm giác tội lỗi.

Cuối cùng Cố Trường Đình vẫn cho Triệu Giản vào nhưng hắn phải ngồi trên ghế sa lon không được nhúc nhích, không được quấy rầy công việc của cậu.

Cố Trường Đình vội vã muốn tan tầm, hôm nay cậu còn định đến bệnh viện một chuyến.

Dĩ nhiên không phải đi khám bệnh mà là đi thăm Lăng Sơ Nam.

Lăng Sơ Nam được người của Lâm gia mang về đưa vào bệnh viện trị liệu. Nghe nói giai đoạn trước kiểm tra rất thuận lợi, Lâm phu nhân muốn hiến thận cho con, Lâm phu nhân là mẹ ruột của cậu ta, vừa vặn các hạng mục kiểm tra đều tương xứng cho nên có thể tiến hành phẫu thuật.

Lâm gia yêu cầu phẫu thuật càng nhanh càng tốt cho nên bệnh viện mấy ngày nay đều thu xếp, chẳng bao lâu sẽ tiến hành phẫu thuật.

Cố Trường Đình muốn đi thăm Lăng Sơ Nam một chút cho nên gắng sức làm việc, dự định tan tầm xong sẽ đi.

Triệu Giản ngồi ở trên ghế sa lon rất an tĩnh, chẳng qua không phải ngẩn người mà là đang nghiêm túc làm bài tập.

Hắn dùng di động lên mạng tra cứu mấy thứ bậy bạ, nếu như Cố Trường Đình mà nhìn thấy, tuyệt đối sẽ đá hắn ra ngoài lần nữa.

Triệu Giản quyết định ra sức câu dẫn bà xã nhà mình, thầm nghĩ có thể nhan sắc của mình vẫn không đủ, lần đầu tiên hắn đối với dáng người của mình không tự tin.

Vậy làm sao bây giờ?

Chỉ có thể nhờ ngoại lực.

Thế là Triệu Giản đầu tiên lên mạng mua một đống đồ vật, trong vòng hai giờ, mua hơn mười mấy đơn online, tất cả đều chuyển phát nhanh đưa đến nhà mới.

Triệu Giản nhìn lại danh sách mình đã mua, cảm thấy tương đối đầy đủ, hẳn là tạm thời không thiếu thứ gì.

Đồ Triệu Giản mua đúng là đa dạng. Tỉ như mua trước mấy đơn đồ tình thú. Sau đó lại còn mua một đống rau hẹ, hải sản, nguyên liệu nấu ăn. Nguyên liệu nấu ăn đều là chuyển phát nhanh, hẳn là đến lúc bọn họ tan tầm về nhà là có thể nhận được, như vậy buổi tối là có thể ăn ngay.

Nghe nói hải sản cùng rau hẹ có thể tráng dương, ăn nhiều sẽ 'hứng khởi', Triệu Giản cảm thấy có thể cho vợ ăn nhiều mấy cái này một chút, nói không chừng vợ hứng lên, ban đêm chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Triệu Giản chưa từng nấu cơm nhưng cơm trứng chiên thì không có vấn đề, có thể ăn chỉ là không dễ nhìn lắm. Còn xào rau thì độ khó cao hơn chút, phải vừa nhìn công thức vừa làm.

Hắn nghe Cố Trường Đình nói, rau tươi bỏ vào trong nồi xào đều sẽ rút lại, ra rất nhiều nước cho nên sẽ ít.

Triệu Giản liền nghĩ, vậy rau hẹ kia nên mua bao nhiêu? Vạn nhất mua ít rồi ăn không đủ thì làm sao?

Cuối cùng Triệu Giản dứt khoát mua mười cân rau hẹ! Nghĩ thầm hẳn là đủ rồi, cũng có thể để dành ăn mấy ngày.

Cố Trường Đình không biết Triệu Giản đang làm gì, lúc bọn họ tan tầm liền không về nhà mà đến bệnh viện. Lúc chuyển phát nhanh đem mười cân rau hẹ cùng một rương lớn đồ hải sản đưa đến, chỉ có một mình Đào Kỳ ở nhà.

Đào Kỳ trở về lấy sạc pin, hôm nay Sầm Tưởng lão sư an bài cho Đào Kỳ lớp học muộn, bảo cậu ta ban đêm cũng phải đến. Cho nên Đào Kỳ trở về cầm sạc pin, sợ điện thoại hết pin thì người khác lại không tìm được mình.

Cậu ta trở về ăn một chút thuận tiện lấy sạc pin, đang định đi lại bị mười cân rau hẹ kia chặn cửa. Cậu ta nhìn thấy mười cân rau hẹ kia thì ngơ ngác, cả người đều không tốt.

Mà lúc này Triệu Giản còn đang đi theo Cố Trường Đình đến bệnh viện thăm hỏi Lăng Sơ Nam.

Lăng Sơ Nam khí sắc nhìn tốt hơn nhiều lắm, không còn cái dáng vẻ thoi thóp. Lúc trước Lăng Sơ Nam nhìn như lúc nào cũng sẽ tắt thở, hiện tại trên mặt đã có chút huyết sắc, lại cười rất vui vẻ, tuổi còn nhỏ, cười lên thật sự là siêu cấp đáng yêu, khiến người khác muốn bóp mặt của cậu ta.

Lăng Sơ Nam không nghĩ tới Cố Trường Đình sẽ đến đây thăm mình, vô cùng cao hứng, vội vàng gọi Lăng Thúc đi pha trà.

Bởi vì là bệnh viện Lâm gia an bài cho nên phòng bệnh tương đối tốt, mỗi ngày đều là y tá có chuyên môn đến chăm sóc, giống như ở khách sạn năm sao vậy, không có gì là không thoải mái.

Lăng Sơ Nam một ngày ba bữa không phải bệnh viện cung cấp, mà là đầu bếp Lâm gia làm, đương nhiên vì để Lăng Sơ Nam khỏe mạnh, Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân cố ý mời chuyên gia dinh dưỡng đến, tránh cho thân thể Lăng Sơ Nam bổ quá chịu không nổi, vẫn nên mưa dầm thấm đất mới được.

Cố Trường Đình nhìn thấy Lăng Sơ Nam thì rất yên tâm, Lăng Sơ Nam là người đáng thương, may mắn cha mẹ ruột đối với cậu ta rất tốt, cũng không ghét bỏ cậu.

Lăng Sơ Nam mời hai người ngồi xuống, sau đó cùng bọn họ trò chuyện chốc lát, rất nhanh lại có y tá đến truyền dịch cho Lăng Sơ Nam, có lẽ ban đêm vẫn phải truyền dịch, không thể ngừng.

Cố Trường Đình muốn ở đây cùng Lăng Sơ Nam nhiều một chút, Lâm tiên sinh mặc dù thương con, nhưng chuyện của Lâm gia cũng rất nhiều phải chạy tới chạy lui, lúc này cũng không có ở đây. Lâm phu nhân còn phải làm một chút kiểm tra, cũng không thể bầu bạn bên người Lăng Sơ Nam.

Chỉ là Cố Trường Đình mới cùng Lăng Sơ Nam nói mấy câu, chưa đến nửa giờ, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên.

Cố Trường Đình nhìn qua, là Đào Kỳ gọi.

Cố Trường Đình nói: "Alo? Đào Kỳ?"

Điện thoại vừa thông liền nghe tiếng rất ồn ào.

Đào Kỳ lo lắng "Alo" một tiếng, nói: "Cố Đại Ca..."

"Làm sao vậy Đào Kỳ?" Cố Trường Đình nghe thanh âm Đào Kỳ dường như không đúng lắm, giật mình vội nói: "Xảy ra chuyện gì sao Đào Kỳ?"

Đào Kỳ nói: "Cố Đại Ca, em đang ở một quán bar, nhưng... Nhưng bị mấy người ngăn chặn, em không dám đi ra ngoài..."

Hiện tại thời gian đã muộn, Cố Trường Đình còn tưởng rằng Đào Kỳ đã trở về nhà, không nghĩ tới Đào Kỳ lại đang ở một quán bar: "Địa chỉ ở đâu, anh đi qua tìm em."

Đào Kỳ lập tức cho Cố Trường Đình địa chỉ, sau đó còn nói: "Cố Đại Ca, em hình như uống gì đó kỳ quái, rất khó chịu..."

Cố Trường Đình nghe xong càng gấp hơn, cũng không dám ở lại nói chuyện với Lăng Sơ Nam nữa, lập tức đứng lên: "Tôi có việc gấp, lần sau trở lại thăm cậu."

Lăng Sơ Nam cũng nhìn ra Cố Trường Đình đang gặp chuyện khó giải quyết.

Triệu Giản lập tức hỏi: "Đào Kỳ làm sao vậy?"

Cố Trường Đình không kịp giải thích, chỉ lo lắng nói trong điện thoại: "Đừng cúp điện thoại, có nghe không? Đừng cúp điện thoại, bọn anh rất nhanh sẽ đến."

Đào Kỳ rất bất an: "Cố Đại Ca, anh gọi điện cho Tống đại ca nói anh ấy tuyệt đối đừng tới."

"Cái gì?" Cố Trường Đình choáng váng, chuyện này làm sao lại quan hệ đến Tống Hữu Trình nữa?

Đào Kỳ nói: "Những người kia hình như là muốn nhắm đến Tống đại ca."

Cố Trường Đình nghe đến mơ hồ, đúng vào lúc này, Tống Hữu Trình lại gọi cho Triệu Giản.

Chuyện của Đào Kỳ vậy mà lại liên quan đến Tống Hữu Trình, thật sự không tưởng tượng nổi.

Người đại diện của Đào Kỳ thu xếp Sầm Tưởng, người ngày xưa đã từng là ảnh đế, đến dạy Đào Kỳ diễn xuất, gần đây Đào Kỳ tiến bộ rất lớn, người đại diện liền suy nghĩ sắp xếp cho cậu ta một vai.

Đào Kỳ mặc dù còn chưa chính thức xuất đạo nhưng người đại diện cũng đã an bài cho cậu ta đóng quảng cáo, cùng một vài đợt tuyên truyền. Đào Kỳ lớn lên khuôn mặt tinh xảo, là kiểu các cô gái trẻ thích.

Cho nên mặc dù còn chưa xuất đạo nhưng đã có một ít fan.

Tống Hữu Trình trước đó xảy ra chuyện. Đường Quý Khai đã cứu anh một màn, giúp anh lôi vị sư muội Phạm Hân Nhi kia ra ánh sáng, bởi vậy các loại tin đồn đều tự sụp đổ, Phạm Hân Nhi liền biến thành chuột chạy qua đường bị người người phỉ nhổ. Tin tức bôi đen Tống Hữu Trình đều rửa sạch, nhân khí ngược lại gia tăng không ít.

Đường Quý Khai đem Tống Hữu Trình kéo đến công ty của mình, vừa vặn Đào Kỳ cũng muốn xuất đạo, lại quen biết Tống Hữu Trình cho nên dự định bộ phim đầu tiên của Đào Kỳ bộ có thể đóng cùng Tống Hữu Trình, đóng một vai nhỏ cũng có thể lây chút danh khí của Tống Hữu Trình.

Tống Hữu Trình tự nhiên không phản đối, đối với Đào Kỳ cũng rất chiếu cố.

Phạm Hân Nhi gần đây tất cả thông cáo đều bị huỷ, các thương hiệu lớn đều đến tìm cô ta đòi phí bồi thường vi phạm hợp đồng, tiền mấy năm nay cô ta kiếm được cơ hồ đều muốn phải dùng để bồi thường hết.

Hình tượng thanh thuần cô ta xây dựng nhiều năm cũng bởi vì chuyện này triệt để tan tành, Phạm Hân Nhi đương nhiên hận chết Tống Hữu Trình.

Phạm Hân Nhi muốn trả thù Tống Hữu Trình nhưng Tống Hữu Trình là đại minh tinh, đi ra ngoài vệ sĩ rất nhiều, thời thời khắc khắc đều vây xung quanh, không thể hạ thủ. Thế là Phạm Hân Nhi liền suy nghĩ đến trên người Đào Kỳ.

Cô ta nghe nói, công ty không chỉ muốn Tống Hữu Trình mang theo người mới Đào Kỳ, mà giữa hai người này quan hệ còn rất không tệ, Tống Hữu Trình đối với Đào Kỳ cực kỳ tốt nhưng không biết cụ thể quan hệ như thế nào.

Phạm Hân Nhi liền quyết định xuống tay từ chỗ Đào Kỳ, đúng lúc Phạm Hân Nhi quen biết một người, người này lại cùng Đào Kỳ rất thân cận.

Người Phạm Hân Nhi quen biết không ai khác, chính là thầy giáo của Đào Kỳ, Sầm Tưởng.

Sầm Tưởng đã từng là ảnh đế, cũng từng rất hot một thời, chẳng qua đáng tiếc hiện tại nhân khí thấp, đóng bộ nào hỏng bộ đó, phòng bán vé đều không có doanh thu, tất cả mọi người đều nói kỹ thuật diễn của hắn ta đang lùi lại.

Mấy năm này Sầm Tưởng trải qua không quá tốt, hắn ta cảm thấy mình là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, lưu lạc tới mức làm thầy cho người mới.

Nói khó nghe thì Sầm Tưởng là xem thường Đào Kỳ.

Trước đó khi Sầm Tưởng nhìn thấy Đào Kỳ bị Lê Thịnh Uyên mang đi, hắn ta cảm thấy Đào Kỳ chẳng qua là vận khí tốt, dính vào được một kim chủ cho nên mới có nhiều người chiếu cố như vậy.

Đúng lúc, Sầm Tưởng cũng rất chán ghét Tống Hữu Trình. Bởi vì Tống Hữu Trình đoạt danh hiệu ảnh đế của hắn ta, hiện tại nhắc đến ảnh đế, không còn ai nhớ tới Sầm Tưởng mà sẽ chỉ nói đến Tống Hữu Trình thế này thế này.

Phạm Hân Nhi đến tìm Sầm Tưởng hỗ trợ, Sầm Tưởng nghĩ nghĩ liền đáp ứng.

Hôm nay Sầm Tưởng cố ý nói với Đào Kỳ buổi tối có một lớp học thêm, lại cho cậu ta một địa chỉ để cậu tới đó tìm mình.

Đào Kỳ đi tới phát hiện đó là một quán bar, còn trông rất hỗn loạn.

Có người dẫn cậu ta đến phòng rồi để cậu ta ở đó đợi, nói Sầm Tưởng lát nữa sẽ đến, còn rót cho cậu một ly nước.

Đào Kỳ có chút khẩn trương, bởi vì Lê Thịnh Uyên dạy dỗ tương đối nghiêm, cậu ta căn bản chưa từng tới nơi như thế này, cảm thấy bên ngoài quá ồn ào cho nên liền đóng phòng cửa lại.

Người kia rót nước cho cậu ta xong cũng rời đi.

Đào Kỳ một mình ngồi trong phòng chờ nửa giờ, Sầm Tưởng vẫn không tới. Trong phòng lúc đầu có mở điều hoà bởi vì trời khá nóng, nhưng về sau không biết có phải điều hoà bị hư hay không mà trong phòng liền bắt đầu nóng lên.

Đào Kỳ nóng vô cùng, đổ mồ hôi cả trán, cổ họng khô khốc liền đem ly nước trong tay uống hết.

Cậu ta uống xong một lát sau đột nhiên cảm giác không đúng lắm, toàn thân nóng bỏng, hơi thở dồn dập, đổ một thân mồ hôi.

Đào Kỳ mặc dù chưa từng trải qua chuyện này nhưng cũng không phải ngốc, phát giác được có khả năng mình bị trúng chiêu, có lẽ là trong nước bị bỏ thuốc.

Đào Kỳ gấp gáp, hối hận vì mình đã uống ly nước kia. Bất quá cậu ta không biết kỳ thật nước không có vấn đề, là trong phòng có châm huân hương có tác dụng thúc tình.

Đào Kỳ bị dọa sợ, vội vàng mở cửa chạy ra khỏi phòng muốn rời đi.

Bất quá lúc cậu ta chạy ra thì thấy có người đến, cậu ta liền nhanh chóng chạy vào toilet bên cạnh khóa cửa lại.

Rất nhanh, cậu ta liền nghe được có người hô to: không thấy người, chia nhau ra bốn phía tìm.

Có người ở bên ngoài nói: "Mẹ nó, sao lại không có ai, bọn mày mau đem thằng nhóc kia tìm về đây cho tao, nó trúng thuốc căn bản không chạy được xa. Bên kia cũng đã gọi cho Tống Hữu Trình, lát nữa Tống ảnh đế đến còn có trò khác, bây giờ không có người thì sao được, nhanh đi tìm đi!"

Đào Kỳ không biết chuyện này còn liên quan đến Tống Hữu Trình.

Những người bên ngoài lớn tiếng nói chuyện, Đào Kỳ mặc dù chóng mặt nhưng vẫn có thể hiểu một chút.

Thì ra có người hạ thuốc mình còn gọi điện cho Tống Hữu Trình, muốn Tống Hữu Trình tới. Những người kia sớm đã chuẩn bị máy ảnh kỹ càng, muốn chụp ảnh xấu hổ của Tống Hữu Trình cùng Đào Kỳ, sau đó tung ra ngoài, nói Tống Hữu Trình muốn nâng đỡ người mới là vì người này đã sớm bị Tống Hữu Trình nhúng chàm, hai người không sạch sẽ.

Đào Kỳ bị dọa sợ, thân thể khó chịu căn bản không chạy được, dứt khoát đem cửa toilet khóa lại, sau đó lén lút gọi cho Cố Trường Đình cầu cứu.

Cố Trường Đình nhận được điện thoại, lập tức theo địa chỉ Đào Kỳ cho chạy tới.

Đào Kỳ không tắt điện thoại, những người kia tìm một vòng, đều không tìm được Đào Kỳ, còn tưởng rằng Đào Kỳ đi ra ngoài. Đúng lúc lại có người muốn đi toilet phát hiện cửa bị khóa, liền đoán được Đào Kỳ ở bên trong, bắt đầu dùng sức xô cửa.

Cố Trường Đình liền nghe được "Phanh phanh" tiếng đập cửa, còn có tiếng to: "Ranh con, mở cửa ra, nếu không lát nữa biết tay tao, chờ Tống Hữu Trình chơi mày, chúng ta cũng sẽ tham gia."

Đào Kỳ như thế nào cũng không chịu mở cửa, may mắn khoá cửa toilet cũng không phải loại ở bên ngoài là có thể mở được, nhưng khi những người kia dùng sức xô cửa, khóa cửa liền có chút không chịu nổi.

Tống Hữu Trình đúng là đã nhận được điện thoại uy hiếp, chỉ là anh đang ở rất xa, nhất thời không thể đến kịp cho nên vội vàng liên lạc với Triệu Giản, muốn nhờ Triệu Giản hỗ trợ, dù sao Triệu Giản cũng là Đường Gia đại thiếu, nhân mạch tương đối rộng.

Triệu Giản nghe xong chuyện liền tức giận đến đen mặt.

Triệu Giản cùng Cố Trường Đình vội vàng ra khỏi bệnh viện lái xe đến bên kia. Cố Trường Đình lái xe gấp gáp, Triệu Giản đành khuyên: "Vợ em đừng lo lắng."

Hắn vừa nói xong, điện thoại trên tay liền nhận được mấy cái tin nhắn.

Lê Thịnh Uyên không biết Đào Kỳ gặp phiền toái. Buổi tối hôm nay hắn có tiệc xã giao, nghĩ uống rượu xong về nhà sẽ gọi cho Đào Kỳ, không ngờ Đào Kỳ lại xảy ra chuyện.

Lê Thịnh Uyên đang trong buổi tiệc nên để chế độ yên lặng, trước đó Đào Kỳ có gọi cho hắn nhưng hắn không nghe, sau này Triệu Giản gửi tin nhắn hắn mới nhìn thấy.

Lê Thịnh Uyên đọc xong thì lập tức đứng lên, không nói hai lời trực tiếp rời đi.

Trợ lý và đối tác không biết chuyện gì xảy ra, Lê Thịnh Uyên cũng không kịp giải thích, chỉ lập tức rời, còn muốn tự mình lái xe.

Trợ lý bị dọa sợ, nhanh chóng hỏi Lê tiên sinh muốn đi đâu thì lái xe đưa người đi.

Đường Quý Khai cũng nhận được điện thoại của Triệu Giản, nghe xong thì tức điên, có người dám ám toán bọn họ, lại còn gọi Đào Kỳ, người của công ty Đường Quý Khai.

Đường Quý Khai lập tức chạy đến, bất quá bọn hắn cũng không ở gần, chỉ có Lê Thịnh Uyên cách không xa, lái xe chừng mười phút là đến.

Đào Kỳ trốn ở trong toilet, mắt thấy cửa sắp bị tông ra, Đào Kỳ cực kỳ sợ hãi, lại thêm thân thể không thoải mái thiếu chút thì khóc lên, thế nhưng sợ Cố Trường Đình lo lắng, cậu ta lại không dám khóc.

Cố Trường Đình đau lòng gần chết, trên đường đi còn không ngừng an ủi Đào Kỳ, để cậu ta đừng sợ hãi, bọn họ sắp đến rồi.

Cố Trường Đình nói một nửa, đột nhiên nghe được "Bang" một tiếng, cửa toilet bị phá tan.

Đào Kỳ chỉ thấy một đám người vọt vào, còn chưa rõ ràng đã bị người kéo lấy túm ra ngoài.

Đào Kỳ bị dọa sợ muốn chết, nắm lấy tên đang túm mình cắn một cái, dùng hết sức cắn, chỉ hận không thể cắn xuống một miếng thịt từ trên tay tên kia.

Tên kia hô to một tiếng, đau đến giật mình, trở tay "Ba" một cái vả vào mặt Đào Kỳ.

Đào Kỳ vốn đã không còn khí lực, bị đánh một cái đầu choáng váng trực tiếp ngã xuống đất, cảm giác trước mắt tối sầm, căn bản không đứng dậy được, bất tỉnh trong chốc lát.

Đào Kỳ cho là mình sẽ tiếp tục bị đánh nhưng khi cậu ta đang đầu váng mắt hoa thì bỗng nhiên có người đem cậu ta bế lên, bên tai có tiếng đang không ngừng gọi cậu.

Lê Thịnh Uyên chạy tới, liếc mắt liền thấy Đào Kỳ ngã trên mặt đất, còn có một đống người đang hùng hùng hổ hổ muốn bắt lấy cậu.

Lê Thịnh Uyên lên cơn giận dữ, xông lên một quyền đánh cho tên đang muốn túm Đào Kỳ nằm rạp xuống đất. Đừng nhìn Lê tiên sinh nhã nhặn thân sĩ, một quyền dùng hết sức có thể đánh người răng rụng đầy đất.

Đào Kỳ còn cho là mình đang nằm mơ, nhìn thấy Lê tiên sinh thì lập tức ủy khuất không chịu được, rốt cuộc "Oa" một tiếng liền khóc: "Con khó chịu quá, nhức đầu quá, con thở không nổi, làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."

Lê Thịnh Uyên đau lòng không thôi. Mấy tên kia nhìn thấy có người tới cản trở, định lôi Lê tiên sinh ra nhưng Lê tiên sinh cũng không ngốc, hắn trên đường tới đây đã gọi điện thoại kêu vệ sĩ tới.

Khi mấy tên kia đang muốn động thủ thì một đống vệ sĩ đã vọt vào.

Cố Trường Đình đang gấp chết thì chợt nghe tiếng của Lê Thịnh Uyên, Lê Thịnh Uyên không ngờ đã đuổi tới, còn cứu được Đào Kỳ.

Điện thoại của Đào Kỳ vẫn còn mở, chẳng qua là bị đụng rơi xuống bên cạnh.

Vệ sĩ đem mấy tên gây sự chế ngự, Lê Thịnh Uyên ôm Đào Kỳ, lau nước mắt cho cậu, đau lòng đến tim cũng muốn chảy máu: "Đừng khóc, Tiểu Đào không khóc, con nhìn ta, ta ở bên cạnh con, không có việc gì."

Đào Kỳ khó chịu không thôi, ôm cổ Lê Thịnh Uyên, cảm giác toàn thân đều phát sốt, còn không có khí lực. Phản ứng của cậu ta dường như có chút nghiêm trọng, thân thể phát nhiệt không nói, còn rất khó chịu, đầu choáng váng còn buồn nôn, thực sự là đáng thương.

Đào Kỳ ôm cổ Lê Thịnh Uyên không buông: "Con khó chịu muốn chết."

Lê Thịnh Uyên nhìn cậu mặt đỏ thành quả cà chua, vội nói: "Ngoan, Tiểu Đào ngoan, đến, ôm chặt cổ của ta, ta mang con đi, trở về ta sẽ giúp con, có được không? Một lát sẽ hết khó chịu."

Cố Trường Đình nhẹ nhàng thở ra, một hồi kinh tâm động phách lại biến thành ôn nhu lúc nửa đêm.

Điện thoại của Đào Kỳ cũng không ai quản. Lê Thịnh Uyên ôm Đào Kỳ, được vệ sĩ mở đường rời khỏi quán bar, ôm vào trong xe.

Cố Trường Đình nhẹ nhàng thở ra, Triệu Giản nói: "Tốt rồi tốt rồi, vợ à, may mắn Lê tiên sinh đến kịp."

Cố Trường Đình mặc dù yên tâm nhưng cũng rất tức giận.

Triệu Giản nói: "Vợ, chúng ta về nhà trước đi, ngày mai lại gọi điện thoại hỏi thăm Lê tiên sinh, hiện tại..."

Lê tiên sinh khả năng có chút bận rộn.

Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, lái xe mang Triệu Giản về trước. Cậu hiện tại rất muốn đến chỗ Lê tiên sinh thăm Đào Kỳ nhưng bây giờ đi cũng không tốt, có thể sẽ tương đối xấu hổ cho nên Cố Trường Đình trước hết về nhà.

Triệu Giản nói: "Vợ em đừng nóng giận."

Cố Trường Đình mặt đen: "Những người này quá đáng ghét, nhất định phải chỉnh một trận."

Triệu Giản cảm thấy, bà xã nhà mình kỳ thật cũng rất bao che người nhà, cái này rất giống người của Đường gia.

Hai người trở về nhà, Cố Trường Đình giận cả một đường, nói nhất định phải giáo huấn thật tốt mấy kẻ kia.

Triệu Giản mặc dù cảm thấy lúc này cười có chút không thích hợp nhưng bộ dạng bà xã nhà mình tức giận thật sự rất đáng yêu.

Triệu Giản nói: "Vợ, chúng ta lên lầu thôi."

Cố Trường Đình nói: "Ừm, về tới nơi có phải là có thể gọi cho Đào Kỳ liền không?"

Triệu Giản nhìn thoáng qua thời gian, mới hai mươi phút: "Cái này... Anh cảm thấy, bằng không đợi thêm nửa giờ nữa đi?"

Hắn sợ hiện tại gọi điện thoại cũng rất xấu hổ.

Cố Trường Đình đành phải nhẫn nại, quyết định đợi thêm nửa giờ.

Triệu Giản mở cửa ra, bên trong không có ai nên không bật đèn, rất tối.

Cố Trường Đình vừa nhìn điện thoại, vừa bước thẳng vào trong nhà, kết quả mơ hồ nhìn thấy phía dưới chân có một bóng đen nhưng lại không rõ đó là cái gì.

Cố Trường Đình liền cảm giác bị cái gì vấp một cái, "A" một tiếng, thiếu chút ngã sấp xuống.

Triệu Giản vội đem Cố Trường Đình ôm lấy, hắn thiếu chút nữa cũng bị vấp cái thứ kia.

"Cái gì vậy?" Cố Trường Đình vội vàng mở đèn lên, cúi đầu xem xét.

Khi trong phòng vừa sáng lên, Triệu Giản liền nhìn thấy, trước cửa có một bó rau hẹ siêu cấp lớn, chính là mười cân rau hẹ hắn mua, Đào Kỳ bởi vì vội vã ra ngoài cho nên liền đặt ở ngay cửa, không mang vào phòng bếp.

Triệu Giản cười nói: "Ai nha, rau hẹ đã đưa đến, vợ, chúng ta tối nay ăn rau hẹ đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play